Chương 46

8/10.

Trưa học về, phụ mẹ dọn cơm ăn, mình gọi mấy lần nhưng em Uyên cứ nằm lì trên phòng chẳng xuống. Mẹ hỏi mình:

– Sao không thấy Uyên xuống ăn cơm?

– Con kêu rồi mà không thấy trả lời, chắc làm về mệt quá ngủ rồi! – Mình đáp.

– Lạ vậy! Bình thường làm về nó vẫn tỉnh như sáo mà. À, hôm nay ba mẹ về sớm, hồi 10h về đã thấy xe nó để trong nhà rồi, hình như không đi làm. Có khi nào con bé bệnh không? – Mẹ nhíu mày.

Có lẽ ẻm đang bị bia rượu uống tối qua vật, mình nghĩ thầm trong bụng, ngoài mặt vẫn bình thường.

– Chắc vậy! – Mình nhai nhồm nhoàm nói.

– Con ăn lẹ rồi lên coi nó có bị làm sao không? Mẹ hơi lo!

– Dạ… để tí con lên coi. Mà chắc không có gì đâu..

– Kiểm tra cho chắc ăn, nó lên đây một thân một mình, sống xa gia đình nữa, có gì cũng tội!

Trong mắt mẹ mình, dường như ai cũng đáng thương, tội nghiệp cả. Nhưng nghĩ cũng đúng, chị Diễm và em Uyên – hai cuộc sống, hai số phận khác nhau, lại giống nhau ở điểm gặp nhiều bất hạnh, trắc trở. So với hai cô gái này, mình sung sướиɠ hơn rất nhiều.

– Con Uyên cũng tốt mà, sao ba thấy con thờ ơ với nó quá vậy? – Ba mình chợt lên tiếng.

Ba mình bình thường rất ít nói, nhưng việc đó không có nghĩa ba không biết gì, ngược lại ông còn sâu sắc hơn cả mẹ. Có thể gọi là “ngài biết tuốt”, có điều ba để trong lòng, chẳng nói ra thôi.

– Dạ, thì… cũng bình thường mà ba! – Tự dưng bị hỏi một câu, mình đứng hình luôn, ấp úng nói.

– Ba con nói đúng đó, mẹ thấy con Uyên đẹp gái, lại rất hiểu chuyện, có ăn học nữa. Tại nó ăn mặc hơi thoáng thôi, con đừng đánh giá qua bề ngoài. – Mẹ cũng gật gù.

– Ý… mẹ là sao? – Mình liếʍ môi.

– Con Uyên là cô gái tốt, nếu được… mẹ cũng muốn con và nó tìm hiểu nhau. Con nay cũng lớn rồi, đâu còn nhỏ nữa, một hai năm nữa phải lập gia đình, vậy cho bớt lông bông. – Mẹ cười cười.

– Con coi Uyên như bạn thôi, mẹ đừng nghĩ lung tung, không hay chút nào! – Mình làu bàu.

– Ờ, để tui coi anh mai mốt thế nào, giờ thì chối hay lắm!! – Mẹ nhìn mình đầy ẩn ý.

Mình ậm ừ, nuốt vội chén cơm rồi dọn bàn.

– Lên coi con bé ra sao đi, để mẹ dọn được rồi! – Mẹ kêu.

– Dạ.

Định hỏi chuyện ba mẹ thăm ngoại hôm qua ra sao rồi, nhưng thôi để khi khác cũng được. Mình lên lầu, ngó qua phòng em Uyên thấy cửa vẫn đóng kín. Mình dám chắc ẻm đang ngủ li bì, không có việc gì đâu. Nghĩ đến chuyện ẻm thổ lộ tối qua, tay mình giơ lên định gõ cửa liền rụt lại, bỏ về phòng.

Cầm đt lên xem, có tn của chị Diễm gửi khi nãy, mình bận ăn cơm dưới nhà nên không biết.

“Hồi sáng bé Uyên sốt, không đi làm nổi, mà chị phải đến tiệm không nghỉ ở nhà được. T nhớ qua thăm chừng, lấy thuốc bé Uyên uống nhen, để trên đầu tủ đó!!”

Ẻm bệnh à? Nhậu quá mà, không bệnh cũng uổng.

Mình chép miệng lắc đầu ngao ngán, bước nhẹ lại phòng ẻm gõ cửa.

– Uyên sao rồi? T vào được không? – Mình nói to.

Kêu thêm mấy lần, không nghe đáp, mình xoay nhẹ tay nắm cửa, không khóa.

Em Uyên đang nằm nghiêng, xoay mặt vào trong, trên người phủ lớp chăn mỏng.

Mình đi nhè nhẹ lại gần, gõ vào thành giường để đánh thức ẻm.

– Uyên đỡ chưa?

Vẫn không trả lời, mình đành leo lên giường, nắm vai ẻm xoay nhẹ nhàng ra ngoài.

Mắt em Uyên đang mở to, làm mình hết hồn. Hóa ra nãy giờ ẻm vẫn thức nhưng không thèm lên tiếng.

– Làm gì kêu hoài cứ im re vậy? – Mình trừng mắt.

Ẻm nhìn mình thom lom nhưng vẫn im re, cứ như bị đứt dây nói lòi dây câm.

“Bệnh nên chứng đây mà!” – Mình thở dài, đưa tay sờ trán ẻm, nóng hầm hập như bếp lò.

– Uyên ăn gì chưa? – Mình hỏi.

– …

– Chứng quá!!! Không nói chuyện T đi ra đó! – Mình cau mặt.

Em Uyên liếc mình một cái sắc hơn dao cạo, quay vô trong, trùm chăn kín mít.

Bực lắm rồi, không lẽ mình đi ra luôn, bỏ mặc ẻm chứ. Mà thấy không nỡ, hơn nữa cũng lo, sợ ẻm bệnh nặng khổ nữa.

Mình giật mạnh cái chăn ra, ẻm lại lấy cái gối che lên mặt.

Mình không nói gì nữa, về phòng thay đồ chạy ra ngoài mua cho em Uyên bọc cháo. Nhà mình không khí không tốt hay sao thế nhỉ, hết chị Diễm giờ lại đến ẻm bệnh, rõ khổ.

Đổ cháo ra tô, mình đem lên phòng. Em Uyên lại đang trùm chăn kín từ đầu đến chân, quái dị thật.

– Dậy ăn cháo đi rồi uống thuốc! – Mình giật chăn ra.

Hai tay ẻm đang che mặt, nhưng mình thấy nước mắt chảy tràn ra hai bên má. Em Uyên mạnh mẽ mình biết, giờ như con sâu bệnh, người mềm nhũn…

– Nhức đầu lắm hả? Ăn cháo đi rồi uống thuốc mới mau hết được! – Mình nhẹ giọng.

Thấy ẻm vẫn nằm yên, l*иg ngực phập phồng thở nặng nhọc, mình kéo ngồi dậy.

– Há miệng ra, ăn giùm cái đi! – Mình múc muỗng cháo, kê chạm vào môi ẻm.

Ẻm ngồi thừ người nhìn mình, mắt còn ướt đẫm, nhưng miệng vẫn mím chặt.

– Giờ ăn không, mỏi tay lắm rồi à!! Đừng chọc T nổi khùng lên nhen!! – Mình trợn mắt lớn hết cỡ, gầm gừ.

Có hiệu quả ngay, em Uyên chậm chạp ngậm muỗng cháo.

– Ngon không? – Mình hỏi.

Ẻm lại im re nhìn mình.

– Thôi, không nói chuyện cũng được, ăn cháo lẹ đi!

Cứ thế, mình đút cháo, ẻm ăn. Từ đầu đến cuối chẳng thèm nói tiếng nào, cứ như biến thành người khác vậy. Em Uyên mưa nắng thất thường quá, mình cũng chả biết đâu mà lần, cố đút cho xong, lấy thuốc ẻm uống rồi về phòng ngủ.

– T… coi thường Uyên lắm phải không? – Đang loay hoay lấy thuốc, ẻm chợt hỏi, giọng khản đặc vì bệnh.

– Tự nhiên hỏi vậy là sao? – Mình ngơ ngác.

– Trả lời Uyên đi!

– Không có, mắc gì coi thường Uyên?

– Thật không?

– Thật.

– Uống thuốc nè! – Mình đưa ly nước với mấy viên thuốc trị cảm sốt cho ẻm.

– Bữa nay làm gì tốt với Uyên vậy? – Ẻm nhìn mình hơi lạ.

– Bạn bè mà, không lẽ bỏ mặc Uyên? Uống đi, nói nhảm hoài!

– Có lo cho Uyên chút nào không? – Ẻm lại hỏi, vẫn chưa chịu uống thuốc.

– Zzz… uống lẹ đi!!

– Không nói không uống! – Ẻm ném thuốc với ly nước lên bàn.

– Sao nay Uyên chứng vậy hả? – Mình nghiến răng nghiến lợi.

– Chứng nào giờ rồi, mới biết hả? – Ẻm cười khẽ, lại nằm xuống quay vào trong.

– Uống thuốc đi, không uống sao khỏi bệnh được? Muốn chết hả?

– Đang muốn chết đây!!!

Mình thèm bỏ đi cho rồi, nhưng không hiểu sao chẳng thể vô tình vậy được. Tiếp tục lọ mọ gom thuốc cầm lại đưa ẻm.

– Uống đi, T còn về phòng ngủ nữa, buồn ngủ lắm rồi!!

– Về đi, chút Uyên uống.

Mình biết mình mà về phòng, bảo đảm con ngựa chứng này chẳng thèm đυ.ng tới thuốc đâu. Hôm nay lại chơi trò nhõng nhẽo nữa, oải thật. Ẻm nhiều lúc còn nhão hơn cả chị Diễm. T_T

– Ừ, T lo cho Uyên, được chưa? Uống giùm cái đi cô nương!! – Mình khổ sở lắc đầu.

Em Uyên ngồi dậy, ngoan ngoãn uống hết nắm thuốc. Mới hôm qua còn tươi tỉnh, giờ nhìn như con gà cúm sắp chết, cú rủ chẳng chút mùa xuân.

– Nằm nghỉ tiếp đi, T ngủ đó! – Mình đứng lên.

– Buồn quá!! Ngồi chơi chút đi! – Ẻm cắn môi.

– Uyên nghỉ đi cho khỏe!

– Một chút thôi…

Không biết sao mình chẳng từ chối được, lại ngồi xuống.

– Đêm qua… Uyên làm T khó chịu hả? – Khá lâu, ẻm rụt rè hỏi.

– Không đến mức vậy! – Mình lắc đầu.

– Xin lỗi, Uyên uống hơi nhiều nên không kiểm soát được lời nói…

– Không có gì đâu, đừng nghĩ tới nữa.

– Ừm… nhưng mà những gì Uyên nói, đều là sự thật, không phải rượu nói đâu! – Ẻm nhìn mình.

Mình thật sự đau đầu mỗi khi em Uyên muốn nói chuyện nghiêm túc. Thà ẻm cứ cà rỡn như mọi lần, mình còn dễ chịu hơn. Nhưng tránh né mãi cũng không phải cách hay, có lẽ mình nên nói thẳng thắn cùng ẻm cho xong.

– Uyên nghe T nói đây. Uyên vừa mới chia tay thằng Khang được hơn 1 tháng thôi, T biết Uyên còn yêu nó rất nhiều, hận thì hận nhưng vẫn yêu, đúng chứ? – Mình nghiêm mặt nhìn ẻm.

– T nói tiếp đi! – Em Uyên không tỏ thái độ gì.

– Uyên đang buồn, cần một người chia sẻ và lấp vào khoảng trống. T là người Uyên chọn, tất cả chỉ là ngộ nhận thôi. Uyên yêu Khang và chẳng thích gì T cả! Uyên đừng tự lừa gạt bản thân làm gì nữa, chỉ khổ mình khổ người thôi! Hai tuần chẳng thể nào so với 4, 5 năm được hết, ok? – Mình làm một tràng.

– Nói xong chưa?

– Rồi.

– Uyên chẳng còn chút tình cảm nào với nó cả, đó là sự thật. T theo đạo cũng biết chẳng ai dám thề dối, T không tin Uyên sẵn sàng thề độc. Muốn không? – Ẻm cười nửa miệng.

– Thôi, không cần. – Mình lắc đầu.

– Uyên dám yêu dám hận, nếu còn yêu nó dù chỉ một chút, Uyên sẽ tha thứ và quay lại với nó, không có chuyện bỏ lên đây đâu. Từ lúc phát hiện ra chuyện đó, trong lòng Uyên nó đã chết rồi, chẳng còn tồn tại nữa.

Ngưng một lúc, ẻm nói tiếp, ánh mắt sáng quắc chẳng chút ngại ngần soi thẳng vào mắt mình.

– Uyên thích T, đó cũng là sự thật!

– Mới biết nhau có hai tuần thôi! – Mình tỏ vẻ không tin.

– Hai tuần thì sao chứ? Hai tuần của Uyên và T còn hơn cả năm trời của người khác. Ở cùng nhà, sáng mở mắt đã gặp, đi ra gặp, đi vô gặp, tối ngủ cũng gặp, đó là hai tuần sao???

– …

– Còn gì để nghi ngờ nữa không? – Ẻm vẫn nhìn mình.

– T đâu có gì để Uyên thích! Tiền không có, sự nghiệp không có, ngoại hình bình thường, tính tình thô lỗ cộc cằn, lại chả có Audi… – Mình nhăn nhó.

– Thích một người cần lý do sao? – Ẻm lặp lại câu nói tối qua.

Mình hết biết nói gì nữa, ngồi ngẩn ra. Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, có lí do rồi.

– Uyên nói hết yêu thằng Khang, vậy tối qua đứa nào khóc lúc T chở về? Rồi khi nãy khóc nữa, rõ ràng còn nhớ nó! – Mình cười hớn hở.

– Khóc vì T thôi. – Ẻm lắc đầu.

– Hai tuần không thể nào tình cảm đủ lớn để khóc vì người khác! – Mình cười to.

– Đúng. Uyên khóc không phải vì không có được T, mà vì tủi thân, vì đau khổ tại sao ông trời lại bất công với Uyên đến vậy! Lần thứ hai Uyên thích một thằng con trai, nhưng không thể nào có được… mỗi ngày phải chứng kiến người ta vui vẻ với nhau, lo lắng cho nhau, mình ngồi một chỗ… cố gượng cười che giấu… T là Uyên, T có khóc không? – Ẻm mím môi.

– Đó là ghen tỵ thôi, con gái ai cũng vậy, chả phải tình cảm gì đâu! – Mình bóp trán, đầu đau rồi.

– Nếu người đối tốt với chị Diễm gấp trăm, gấp ngàn lần, không phải T mà là thằng đàn ông nào đó giàu có, đẹp trai nhất thế giới, Uyên chẳng thèm ghen tỵ! – Ẻm cười tự giễu.

– Cứ cho những gì Uyên nói là đúng, thì sao? T yêu chị Diễm, Uyên dù muốn hay không cũng không thể nào chen vào được. Vậy nói để làm gì, được gì?

– Uyên chẳng hiểu nữa… biết là vậy… nhưng giữ trong lòng Uyên không chịu nổi… – Ẻm ngập ngừng thật lâu.

– Uyên ngủ đi cho mau khỏi bệnh, T cũng về ngủ!

Mình đứng dậy, đi thật nhanh về phòng. Tim bỗng đập nhanh hơn, chả hiểu được mình nữa rồi. Nói mình trốn tránh, mình không dám đối diện với sự thật cũng được. Mình yêu chị Diễm nhưng lại thấy hơi xao động trước em Uyên, mình thật tệ hại. Không phải vì cái bề ngoài gợi cảm xinh đẹp kia, cũng chẳng phải vì gia tài kếch sù nhà ẻm, mà ở em Uyên có điều gì đó cuốn hút mình, thật khó để cưỡng lại. Nhưng mình sẽ chung thủy với chị, nhất định không gây ra lỗi lầm gì. Có ai chưa từng say nắng? Mình còn chưa đến mức độ đó, chỉ là một phút xao lòng thôi, mình sẽ vượt qua.



Mình ở lì trong phòng đến tận chiều mới dám lén mò ra đi rước chị. Khổ thật!

– Nhớ T quá chừng luôn!!! – Thấy mình, chị ôm giỏ chạy ra ngay, cười toe.

– Ừm, em cũng vậy! – Mình cười, nhìn thấy chị bỗng dưng mình cảm thấy có lỗi quá.

– Bữa nay trời đẹp, đi ăn gì hén! – Mình nói.

– Thôi, chị muốn về coi bé Uyên sao rồi, phụ dì nấu cơm nữa! – Chị không chịu.

– Hồi trưa em cho Uyên uống thuốc, chắc sắp khỏi rồi, đi chút về thôi à!

– Bữa khác đi hén T!! Mình còn nhiều thời gian mà hi hi…

– Ừ, cũng được.

Vừa về đến nhà, chị đã vội vã lên phòng thăm em Uyên. Nếu biết được người chị đang quan tâm lo lắng lại vừa tỏ tình với mình, chị sẽ thế nào nhỉ?

Dùng cơm tối xong, chị múc cháo thịt bằm mới nấu còn nóng hổi lên cho em Uyên. Mình không tiện sang đó, nên về phòng ngồi xem phim, nhưng đầu óc chẳng thể nào tập trung được, cứ nghĩ lung tung. Mình tắt máy, ra ban công đứng hóng gió cho thanh thản thần trí, sao nặng đầu quá.

Đêm nay gió mát trăng thanh, bầu trời chi chít treo đầy sao, sáng lung linh huyền ảo lạ thường. Mình đứng ngẩng mặt nhìn không chớp mắt, thiên nhiên thật vĩ đại, con người quá nhỏ bé. Rồi sẽ đến ngày mình và những người thân yêu tan thành cát bụi hòa vào trong đó thôi, mình phải sống sao cho đáng, không uổng phí cuộc đời này.

Đang đắm chìm trong những suy nghĩ vu vơ, chợt nghe tiếng bước chân nhè nhẹ phía sau, mình xoay lại. Chị đang chầm chậm đi về phía mình, hình như định hù nhưng chưa gì âm mưu đã phá sản, bị mình nhìn thấy.

– Ghét!! Chưa kịp hù gì hết… – Chị phụng phịu.

– Vậy để em quay lại, chị cứ hù đi, em sẽ hết hồn! – Mình buồn cười.

– Hứ… không chọc quê à!! – Chị đi lại đứng cạnh mình.

– Hù có ngày em sợ quá nhảy lầu, lúc đó hối hận không kịp đó nhen!!

– Chị hù nhưng mà vịn T lại, không cho T té đâu, khỏi lo hi hi!

– Giữ nổi không? Yếu xìu bày đặt.

– Kệ ta.

– Uyên đỡ chưa? – Mình hỏi.

– Đỡ được chút à, vẫn còn sốt cao lắm!! – Nhắc tới em Uyên, chị đang rạng rỡ bỗng xịu xuống.

– Vài bữa sẽ hết thôi, có ai bệnh mà hết ngay đâu! – Mình nhún vai.

– Mong là vậy!

Chị vuốt tóc, mùi hương dìu dịu lan theo gió bay vào mũi khiến mình ngây ngất. Nhìn nghiêng ở gần, chị thật xinh xắn, nét đẹp ngây thơ hồn nhiên và thánh thiện của một cô gái 23 tuổi, thật khó tin. Nhìn chị có lẽ ai cũng nghĩ còn học cấp 3, dấu ấn thời gian và cuộc sống kham khổ từ bé dường như chẳng ảnh hưởng gì đến chị, hai thứ hoàn toàn tách biệt như những đường kẻ song song, không bao giờ chạm nhau tại một điểm.

Mình hôn nhẹ lên má chị, chỉ cần bấy nhiêu thôi cũng đủ hạnh phúc rồi, động chạm hơn nữa sợ rằng mình không kìm lòng được.

Chị cười tươi, đánh khẽ lên vai mình, rồi ngẩng mặt ngắm nhìn bầu trời đêm lấp lánh.

– Sao sáng đẹp quá hén T!! – Chị xuýt xoa.

– Ừm, lâu lắm mới được một bữa ít mây. – Mình gật gù.

– Hồi nhỏ, chị hay nghe ngoại kể, mỗi ngôi sao đại diện cho một người đó, khi có một ngôi sao rơi xuống, nghĩa là có một người chết đi.. – Đôi mắt nai của chị mở to chớp chớp đầy mơ mộng.

– Chị tin thật hả?

– Lúc nhỏ tin lắm! Nhưng lớn biết rồi, không tin nữa! Tính cười chị hả? – Chị liếc mình.

– He he… lãng mạn cũng tốt, nhưng nên thực tế một chút sẽ dễ sống hơn! – Mình cười.

– Ừm… chị biết mà! Lãng mạn với T thôi, người khác đừng hòng… hi hi..

– Vậy mới ngoan!! – Mình hôn chị một cái lên trán.

– Hôn hoài, mốt có gì chắc không ai dám quen chị luôn! – Chị chu môi.

– Lấy cái mỏ vô, hôn nát luôn bây giờ! – Mình phồng mang hù.

Chị giật mình rụt cổ, sau đó lại ngơ ngẩn ngước nhìn lên cao.

– Biết ngôi sao nào là chị không? – Mình nháy mắt.

– Ngôi sao nào? T nói không tin mà..

– Thì giờ ví dụ chuyện đó có thật đi, chị đoán xem chị là ngôi sao nào?

– Để chị tìm…

Cặp mắt chị lại mở thật to, chăm chú tìm ngôi sao vận mệnh của bản thân. Nhìn chị thật đáng yêu, như cô tiên nhỏ chẳng nhiễm chút bụi trần, thánh thiện đến kỳ lạ. Giá mà có thêm vòng sáng trên đầu, có khi mình quỳ xuống tế bái luôn.

– Nhiều quá à… không biết… – Tìm đã đời, chị mỏi cổ cúi xuống than thở.

– Xích lại đây em chỉ cho, nhìn theo hướng tay em nè! – Mình kéo chị lại gần.

– Đâu, cái đó là mặt trăng mà? – Chị ngơ ngác.

– Ờ, chị đó! – Mình nhướng nhướng mày.

– Xạo quá! Hồi nãy nói ngôi sao, giờ lại chỉ mặt trăng, T ăn gian!! – Chị đánh mình.

– He he… Trăng sao gì cũng như nhau. Chỉ có trăng mới hợp với chị thôi!!!

Cười đùa một lúc, mình và chị lại im lặng nhìn ngắm cảnh vật đầy ảo mộng trước mắt.

– T có thấy 3 ngôi sao đó không? – Chị bỗng chỉ 3 ngôi sao nhỏ sáng rực, nằm thẳng hàng.

– Thấy, sao nè?

– Biết nó đại diện cho những ai không?

– Không. Ai vậy?

– Ngôi sao ở giữa là T đó. – Chị cười mỉm.

– Vậy hai ngôi sao còn lại? Là chị hả?

– Ngôi sao mờ hơn kia là chị… – Giọng chị nhỏ lại.

– Còn cái kia? – Mình tò mò.

– Là bé Uyên. – Chị lại nói khẽ hơn, thật khẽ.

Mình hơi choáng váng, không biết chị có ý gì khi nói như thế. Vô tình, hay có chủ ý? Mình biết chị ngây thơ nhưng không ngốc, ngược lại chị khá nhạy cảm với mọi thứ.

– Chị nói đúng không? – Chị nhìn mình cười rạng rỡ.

– Sao tự nhiên có Uyên đâu đây nữa? – Mình hỏi nhưng không dám nhìn chị.

– Có 3 người ở trên lầu, phải tính bé Uyên vào, vậy mới đúng chứ.

– Ừm, nếu vậy, chị phải là ngôi sao sáng hơn mới đúng!

– Hi hi… bé Uyên xinh hơn chị mà! Nên ngôi sao sáng kia phải là bé Uyên, chị mờ hơn!

– Em thấy chị xinh hơn! – Mình trề môi.

– T nói thế thôi, chắc gì trong lòng đã nghĩ vậy. Nhưng nghe T nói chị cũng vui lắm!! – Chị lại cười, nụ cười tươi rực rỡ như ánh ban mai, muốn xua tan bóng đêm.

Mình thật sự thấy nhột nhạt. Hôm nay chị nói chuyện khó hiểu quá, có gì đó không được tự nhiên như mọi ngày. Có phải chị đã phát hiện ra tất cả? Mình có nên trò chuyện thẳng thắn rõ ràng với chị để tránh những hiểu lầm không?

– Bữa nay chị lạ quá, có gì khó chịu sao? – Mình im một lúc, rồi hỏi.

– Đâu có gì, chị đang rất vui mà! Sao T hỏi vậy?

– Vậy hả? Hì, chắc em nghĩ bậy rồi..

– T nè…

– Hả?

– T thấy bé Uyên sao?

– Sao là sao?

– Không biết nói thế nào nữa, ý là… thấy bé Uyên có sức hấp dẫn với con trai không? – Chị nắm tay mình thật chặt, mắt lấp lánh xoáy sâu vào mắt mình.

– Đối với thằng khác chắc có, nhưng với em thì không. – Mình cười bình thản.

– Chị thấy bé Uyên xinh thật mà, chị là con gái còn thích nữa, nói gì… con trai.

Mình biết chị định dùng “T” thay vào “con trai”, nhưng sợ mình giận nên trớ đi. Chị nghi ngờ rồi, và đang thử mình?

– Ai biết đâu chị nè!! Nhưng em nói thật đó! Mà tự nhiên hỏi gì đâu không vậy?

– Tại… tò mò chút vậy mà… hi hi…

– T… – Chị lại kêu nhỏ.

– Sao? – Mình đang cố đoán xem chị nghĩ gì, nên cứ thừ người ra.

– Hôn chị đi… – Chị nói nhẹ như muỗi kêu, rồi nhắm mắt lại, ngước mặt chờ đợi.

Tim mình đập nhanh, cúi xuống hôn chị thật sâu…

Chị dịu dàng nhưng không kém phần say đắm, hôn mình đầy đam mê… đầy yêu thương…

– Sao tự nhiên bữa nay chủ động kêu em hôn vậy? Mọi lần còn né mà? – Mình cười sung sướиɠ, lòng lại lo âu trước những lời nói và hành động kỳ lạ không giống chị chút nào.

– Tại… yêu T!!! – Chị cắn môi cười thẹn thùng.

– Vậy mấy lần trước không kêu hôn, là không yêu hả?

– Không phải. Cũng yêu, nhưng mà khác với bây giờ…

– Khác sao?

– Yêu T nhiều hơn, được chưa? – Vòng tay nhỏ nhắn của chị ôm chặt mình từ phía sau, chặt đến mức mình nghe được tiếng trái tim chị đang đập liên hồi.

– Ừm… mỗi ngày phải yêu nhiều hơn một chút nhen, không được giảm đi đó! – Mình xoay lại siết chị vào lòng.

– Chị lúc nào cũng vậy mà… T tự dặn mình đi…

– Ừm, em dặn lòng mỗi ngày mà!! Đừng lo…

Dù đoán đúng hay sai, mình cũng phải trấn an chị. Những gì mình hứa với chị đều thật lòng, mình sẽ làm như thế…