Chương 22

Nghe chị nói mà mình mát dạ vãi, tốc độ lặt rau muống cũng tăng lên khí thế. – Chị… có tin những gì nó nói không? Mình đắn đo một chút rồi hỏi.

– Không, chị tin T thôi hà! Mà nói thật chị cũng không quan tâm, chuyện của ổng như thế nào kệ ổng, giải thích với chị làm gì..

– He he, thì nó muốn làm lành với chị mà, nên phải giải thích thôi. – Xí, còn lâu..

– Sao dzạ? Hồi trước thấy chị cũng thích nó mà?

Lần thứ hai chị xoay lại nhìn mình.

– Ai nói với T chị thích?

– Cần gì ai nói, lúc trước em thấy vậy mà.

– Hứ, lúc đó thấy ổng cũng tốt, nói chuyện đàng hoàng nên chị mới tìm hiểu thôi. Giờ khác rồi, ổng tốt hay xấu chị không quan tâm. – Sao vậy?

Mặt chị hơi ửng hồng, nhìn xinh vãi lúa!

– Chị có người yêu rồi..

– Ủa, ai vậy? Em quen thằng đó không?

– Xí, T không quen đâu.

Chị nguýt mình một cái sắc như dao cạo, rồi lại loay hoay chặt gà.

– Em cũng có chuyện này tính nói với chị nè. Mình đằng hắng.

– Gì vậy T?

– Mà thôi, chút ăn cơm rồi em nói.

– Gì nghiêm trọng ghê vậy? Nói chị nghe đi, biết tính chị tò mò mà cứ hay vậy à..

– Ờ, he he. Tí nói.

– Không thèm!

Chọc chị đã đời, mình sảng khoái tót lên lầu nghe nhạc một lúc rồi xuống phụ chị dọn cơm. Nãy giờ nghe chị kể chuyện lúc chiều làm mình sướиɠ tê người, xem ra mình không nhìn sai về chị, một người con gái xứng đáng để mình dồn hết tình yêu và tâm sức vun đắp tương lai.

Ăn cơm xong, mình rủ chị ra ban công ngồi hóng mát. Hôm nay trăng không sáng như mọi khi, trời lại chuyển mưa âm u từ chiều nên gió khá lạnh, chị nép sát vào người mình..

– Hồi chiều T tính nói gì với chị vậy?

Ha ha, biết ngay chị sẽ hỏi mà, chị là chúa tò mò. Nãy giờ mình cố tình nói trên trời dưới đất để chọc chị chơi, chờ mãi không nghe mình nhắc gì tới, cuối cùng không chịu được chị phải hỏi.

– Hồi chiều có người nói không thèm nghe mà ta? Mặt mình tỉnh bơ.

– Giờ nói không? Không nói chị đi vô.

Chị làm mặt giận, vờ nhổm người dậy đi vô. Mình vẫn ngồi thản nhiên không nói gì, nhìn chị cười cười.

Chị đi đến cửa vẫn không thấy mình phản ứng gì thì dừng lại, xoay ra ngó mình dậm chân.

– Có nói không? Chị đi vô thiệt đó..

Nhìn phản ứng của chị mà mình thấy đáng yêu lẫn buồn cười. Mình đưa tay về phía chị vẫy vẫy.

– Nói. Lại đây đi cục cưng!

Chị vùng vằng xịu mặt xuống, đi lại ngồi kế mình.

– Ai cho kêu chị như vậy, nghe nổi da gà luôn..

– Em cho chứ ai, he he..

– Nói lẹ đi.. bắt ta chờ hoài..

– Ờ, ờ. Nói liền nè. Mà chị phải hứa bình tĩnh nghe em nói hết, không được chưa gì đã chạy la làng như bữa trước nữa nhen, vậy em mới nói.

– Chuyện gì nữa đây?

Chị nhìn mình, thái độ hơi lo lắng.

– Tối qua, em nói đi lại nhà bạn, chị nhớ không? Mình bắt đầu.

– Ừm, nhớ.

– Thật ra không phải em lại nhà bạn đâu. – T đi với nhỏ nào phải không?

Chị mở to mắt nhìn mình, tay chị hơi run, do chị ngồi sát nên mình có thể cảm nhận được điều này.

– Ax, không phảiiii, em đi gặp thằng Quang.

– Hả? Vậy mà dám nói dối chị hén. Gặp ổng làm gì vậy?

– Bữa trước nó đt cho em hẹn gặp, em sợ chị lo nên mới không nói chị biết, đi gặp nó về kể với chị sau.

– Ừm. Gặp có chuyện gì vậy T?

Mình hít một hơi thật sâu..

– Em không định gặp nó đâu, nhưng em thấy trước sau gì cũng phải đối mặt với nó một lần, đâu thể trốn tránh mãi được.

– Ừm, rồi T nói gì với ổng mà hồi chiều này ổng đến tìm chị vậy?

– Nói cũng không nhiều lắm. Nó bảo hồi xưa ăn chơi, nhưng bây giờ tu tâm rồi, xin em cho nó được đến với chị. Nó còn nói yêu chị thật lòng, muốn lấy chị làm vợ..

– Rồi T nói sao?

Mình nhìn sâu vào mắt chị, thật lâu mới nói..

– Lúc đầu em không đồng ý. Nhưng nó năn nỉ quá, với lại em thừa biết bản chất nó thế nào, làm căng quá sợ nó điên lên làm liều thì khổ cho chị. Nên cuối cùng em cho nó thời gian 2 tuần để thuyết phục chị, qua 2 tuần nếu chị vẫn không đồng ý cho nó cơ hội, nó phải tự động rút lui. Em cũng bắt nó thề rồi, hy vọng nó giữ lời..

Chị ngồi cúi đầu, im lặng không nói gì…

– Chị không giận em chứ? Em yêu chị thế nào chắc chị cũng hiểu mà phải không? Em chỉ sợ nó theo làm phiền hoặc gây tổn hại cho chị nên mới làm vậy..

Vẫn chẳng thấy chị phản ứng gì, mình ngồi yên cho chị thời gian, chắc chị đang suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, chị ngước lên, bất ngờ cúi sát hôn vào má mình một cái, tay chị

nắm lấy tay mình…

– T sợ chị giận lắm không?

– Sợ sao không..

Mình hơi bất ngờ trước hành động của chị nên ngồi trơ như phỗng.

– Chị không giận T đâu. Chị biết T làm vậy cũng đều vì chị, đi gặp ổng nguy hiểm nhưng vì chị T cũng dám đi. Chị cảm động lắm…nhưng mà… – Mà sao?

Chị đột nhiên dừng lại khiến mình thấy lo lắng.

Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của mình, chị cũng nghiêm mặt theo, sau đó phì cười, đưa tay nựng má mình.

– Mốt T không được tự ý đi gặp ổng nữa nghen. Rủi có gì rồi sao? Còn nữa, không được giấu chị bất cứ chuyện gì nữa, phải kể chị nghe hết mới được. Còn lần nữa chị giận không thèm nhìn mặt T luôn đó, hứa đi.

– Ừ, em hứa. Chị không giận em thiệt hả?

– Không. Làm như chị là người vô lý lắm vậy..

– Nhưng… em mang chị ra cá cược với thằng Quang..

– T bất đắc dĩ mới phải làm vậy mà, chị không trách T đâu. Dù T có không đồng ý cho ổng tìm chị thì ổng vẫn đến tìm thôi, T cũng đâu làm gì được, không lẽ báo công an sao? Hi hi.. ai mà xử.

Chị cười khúc khích, hai bàn tay chị bóp chặt tay mình nghe thật ấm áp.

Mình như trút được gánh nặng nghìn cân, thở phào nhẹ nhõm, hít một hơi đầy không khí trong lành vào ngực. Tay mình giữ một bên eo chị kéo nhẹ vào, tay còn lại nâng gương mặt đáng yêu của chị lên, đặt một nụ hôn vào trán chị…

Môi mình lướt nhẹ trên làn da mịn màng, chạm vào chiếc má căng đầy sức sống…rồi chậm rãi tìm đến đôi môi nhỏ xíu của chị…

Chị bỗng đưa tay lên che miệng mình lại, mặt chị xoay đi nơi khác, tránh nụ hôn của mình.

– Sao vậy?

Mình thấy hơi quê.

– Chị không giận T chuyện đó, nhưng đâu có nói bỏ qua cho T chuyện khác. Chị liếc mình.

Đệt, chuyện gì vậy cà? Pó tay, mình gãi thiếu điều muốn tróc da đầu, nghĩ đến bốc

khói não vẫn không tìm ra được lí do.

– Chuyện gì vậy? Chị không nói sao em biết… Cuối cùng, mình đành chịu thua.

– Hứ, tự hào thông minh lắm mà!

– Thông minh thiệt, nhưng đâu phải gì cũng có thể nghĩ ra nè. Ở gần chị tự nhiên em ngu đi, lạ ghê!

– Chỉ giỏi tài nịnh..

– He he.. thiệt mà! Nói em nghe đi, em không nghĩ ra thiệt.

Chị quay hẳn người qua phía khác, không thèm nhìn mình nữa, điệu bộ giận hờn

mà nhìn yêu thôi rồi… cứ thế này mình lên máu chết mất cmnl.

– Đi mà…

Mình lay nhẹ chị.

– Không.

– Đi, em không biết thiệt. Chời ơi, học cả ngày mệt muốn chết rồi, chị bắt động não một hồi em xỉu luôn bây giờ.

Nghe mình hù, hình như chị hơi sợ, len lén quay lại nhìn mình. Mình giả vờ nhăn nhó khổ sở, hai tay ôm đầu đấm nhẹ..

– T nhức đầu thiệt hả?

Chị lật đật nắm tay mình hỏi han, đưa tay sờ trán mình.

– Ừ, nhức muốn chết.

Mình tiếp tục đóng kịch. Hù một lần cho ớn..

– Trán nguội ngắt mà nhức gì? Xạo quá..

– Nhức đầu chứ có bệnh gì đâu mà chị đòi nóng.

– Ừ… vậy sao giờ? Lấy thuốc T uống nhen!

– Thôi, không cần. Chị nói em nghe, để em không phải suy nghĩ nữa là bớt à.

Chị chưng hửng nhìn mình, dẫu đôi môi đỏ như son lên.

– Dám gạt chị hén, nhớ đó..

– Nói đi, câu giờ hoài..

– T biết ổng sẽ đến tìm chị, sao không báo cho chị biết trước? Đừng nói không có thời gian nghen, chị không tin đâu. Hồi trưa T có nt với chị mà có nhắc gì tới đâu?

Muốn thử lòng chị phải không?

– Hơ… đâu có…

Mình chả biết nói gì luôn, ú ớ lấp liếʍ cho qua.

– T nói thiệt đi, không thôi chị giận đó, không giỡn đâu! Nhìn mặt chị rất nghiêm túc, không có vẻ gì là đùa cả.

– Ừm, em xin lỗi.

Mình đành thừa nhận, hy vọng thành khẩn sẽ được khoan hồng.

– T không tin chị..

Chị đứng dậy, đi lại tựa người vào ban công.

Mình vội đi theo.

– Em xin lỗi. Không phải em không tin chị, mà tại chị xinh quá.. em biết sau này sẽ còn nhiều người theo đuổi chị nữa.. thật ra em cũng thấy hơi lo…

– Nên T thử chị bằng cách này sao?

– Em… Ừm… em sai rồi. Sau này nhất định không vậy nữa, chị đừng buồn em hén!

Chị vén tóc, gió thổi mạnh làm tóc chị tung bay, cuốn nhẹ vào mặt mình, mềm mại…thơm mát…

– T yêu chị thì phải tin chị chứ. Cũng như chị vậy, có bao giờ chị nghi ngờ T chưa?

– Ừm..

– Đã đồng ý quen T rồi, không có chuyện chị mở lòng mình với người khác đâu, T đừng lo. Còn lần sau nữa, chị không tha thứ cho T đâu..

Nghe chị nói, mình khấp khởi mừng thầm, miệng ừ liên tục vì sợ chị đổi ý, lại giận nữa thì khổ. Mình ôm chị từ phía sau, nhắm mắt lại cạ nhè nhẹ mặt lên mái tóc đen óng dài chấm lưng của chị…

Cơ thể chị hơi run lên, mặt chị chầm chậm xoay lại, chủ động hôn lên mũi mình, hơi thở của chị thơm ngát…

Mình xoay chị lại, đặt một nụ hôn nồng cháy lên môi chị…thật lâu…thật sâu…

Đang hôn say đắm, mình chợt dừng lại… nhìn khuôn mặt xinh xắn của chị đang nhắm chặt mắt ngước lên chờ đợi… mình cố tình dừng thật lâu…cười tươi nhìn chị cho đến khi chờ mãi không thấy động tĩnh gì, chị mở mắt ra nhìn thấy mình đang cười, mặt chị đỏ bừng lên, hai tay đấm thùm thụp vào ngực mình vì dám trêu

chị..

Mình ôm chặt chị, để cho chị đấm chán, lại nâng cằm chị lên, hôn tiếp…ngây ngất trong men tình ái…đây đúng là thứ men khiến người ta chếnh choáng còn hơn cả men rượu…

Chẳng biết đã bao lâu, mình và chị dừng lại…

– Chị khát nước quá à…

Chị nói, tay vẫn ôm chặt lấy mình.

Ờ, khát cũng phải, có bao nhiêu nước bị mình nuốt hết rồi..

– Để em đi lấy nước.

– Thôi, khuya rồi chị cũng phải đi ngủ, mai làm nữa. – Ừm, vậy thôi mình vô.

Mình cố xiết chặt chị thêm một lần nữa, cúi đầu hôn lên tóc chị..

Trước khi về phòng, chị quàng tay ôm cổ mình, hôn lên trán mình một cái rõ mạnh,

cứ như mẹ hôn con.

– T ngủ ngon! Chiều mai nhớ về sớm nha!

– Chi vậy?

– Về đi rồi biết. Có về hông?

– Yes, Madam.

Mình chào chị theo kiểu phim Hong Kong hay xem, chị cười tít mắt, lại hôn vào má mình thêm một cái nữa rồi mới vào phòng.

Mình giả vờ hỏi lại chị vậy thôi, thật ra mình biết rõ vì sao chị kêu mình ngày mai về sớm. Ngày mai, 14/9 là sinh nhật chị, mình lén xem cmnd của chị nên biết, ngày này 23 năm trước, nàng công chúa nhỏ của mình ra đời… Mình sẽ có bất ngờ dành

cho chị…