Tôi và em là hai người bạn rất thân từ hồi học trung học phổ thông, tôi tính cách có khi trầm, khi bổng, có khi nghiêm khắc…. có khi rất nhí nhố… nói chung tôi cũng không xác định rõ tính cách của tôi như thế nào? Nhưng khi em nhìn tôi và nhận xét. “caca là người rất là nghiêm khắc, rất chính chắn…. caca lúc nào cũng là bạn tốt của tui hết ah” lời nhận xét đó khiến tôi chỉ mìm cười khi nhìn em. Một thời gian tôi không hiểu sao tôi không muốn nói chuyện với em, tôi tỏ vẻ lạnh lùng, như một kẻ điên vậy? em nhìn tôi và thắc mắc “ dạo này caca sao vậy? caca có chuyện gì sao? Caca không vui hả? “ tôi chỉ đáp lạnh lùng “ không có gì hết. nhưng rồi mọi chuyện lại trở với tôi một cách bình thường. và em đã đặt cho tôi một biệt danh”mèo quản gia” , trong mắt em tôi luôn là người nhắc nhỡ em đủ thứ …. Nên em xem tôi như là một quản gia đúng nghĩa.
Tôi và em cùng học chung đại học ……… em luôn như vậy luôn ngây thơ hồn nhiên và có rất nhiều chàng trai theo đuổi ….. và em đã yêu anh ta . chàng ta tên là Minh …. Một chàng trai học đại học bách khoa ……. Cũng rất được nhiều cô nàng theo đuổi… anh ta chỉ chọn em mà thôi…. Em gặp tôi chia sẽ nhiều thứ về chàng trai ấy….. tôi nhìn vào mắt thấy em đang hạnh phúc … có lẽ em không biết “ trái tim tôi đã bị em chiếm mất từ hồi phổ thông hai đứa còn học chung” nhưng chính tôi cũng không dám đối diện sự thật là tôi đã yêu em từ hồi phổ thông, khi nghe em nói:
-mèo mèo! –tiếng em thanh thót như những chú chim
-gì thế Thuyên? – tôi đang cầm cuốn sách trên tay và nhìn em
- Thuyên có cái này muốn cho mèo biết? – trông em rất có vẻ bí mật và muốn thổ lộ cùng tôi
-gì mà bí mật thể nhỉ? – tôi thắc mắc
-nhưng mèo hứa không được la lớn nghe chưa?- tôi nhìn vẻ mặt đáng yêu của em
-uhm.. hứa ….. nói lẹ đi – tôi cũng mong chờ tin tức đó …..
-nè… - em chìa tay ra đưa cho tôi tấm thiệp cưới màu đỏ thẩm xinh xắn
-gì vậy? – tôi nhìn tấm thiệp cưới rồi cầm lấy nó, rồi mở bên trong ra xem, trái tim tôi như thắt lại từng cuộn, tên em :Nguyễn Thủy Thuyên trưởng nữ sánh đôi cùng Võ Hoàng Minh trưởng nam
-sau tốt nghiệp của tụi mình là ngày mai …. Tuần sau là đám cưới của Thuyên đó. – giọng nói em vô cùng hạnh phúc, đáng lẽ tôi phải chia sẽ cùng em niềm vui này chứ, vì tôi là bạn thân nhất của em mà, sao tôi lại buồn như thế này chứ….. cảm giác của tôi bơ vơ lạc lõng… nhưng tôi vẫn phải nở nụ cười đáp lại cùng em… cảm giác của tôi nó trái ngược với câu nói từ cửa miệng của mình..
-uhm… lẹ quá ha.. mới đây mà đám cưới rồi… - tôi cố gắng mỉm cười nhưng rồi quay mặt đi chỗ khác
-mèo sao vậy? – em thấy tôi có vẻ rất buồn khi quay đi chỗ khác.
-ah không có gì đâu?
-mèo có chuyện gì buồn hả? nói đi Thuyên luôn ở bên mèo mà! – em choàng tay ôm lấy cổ tôi
-hì hì.. uhm,,,, thì buồn.
-sao buồn? – em chồm ra phía trước nhìn tôi
- buồn vì bạn mình nó đi lấy chồng nó sẽ quên mình luôn.
-hihi… - lúc đó em cho tôi nụ hôn trên má… - không bao giờ Thuyên quên mèo quản gia hết… -nói rồi em tung tăng đi chia sẽ niềm vui này cho lũ bạn cùng lớp… còn tôi thì ngôi đó….
Nổi buồn của tôi … chắc không ai biết… chắc cả em cũng không hề biết là cảm giác của tôi ra sao khi cầm đến thiệp cưới như thế này. Và Minh bước đến cùng em …. Hạnh phúc bên nhau chia sẽ cùng với lũ bạn…. cả lớp ai cũng vui vẻ chúc mừng …. Nói là ngày mai làm lễ tốt nghiệp thật hoành tráng sau đó còn đi nhậu với nhau … đừng mừng vợ chồng sắp cưới này … chỉ có tôi là bất động ngồi nhìn hai người hạnh phúc… tôi lắc đầu sua đi những suy nghĩ, rồi thở thật mạnh, cố gắng xem như không có chuyện gì xẩy ra…..
Tôi đứng dậy bỏ laptop của mình vào balo, trên tay cầm cuốn sách lẳng lặng bước ra khỏi lớp với tâm trạng sầu đời… lúc đó trong lớp có một người đang hướng mắt nhìn những hành động cử chỉ của tôi suốt từ nảy giờ ….. đó là Nhi … cô gái nổi bật trong lớp …. Nhưng Nhi là một cô gái đặc biệt…. tuy ăn chơi… tụ tập bạn bè… nhưng nhi trong lớp rất hòa đồng với bạn bè …. Nhi cũng là bạn của Thuyên … có thể nói chúng tôi là bộ ba trong lớp ….. mỗi đứa luôn có một cách ăn mặc khác nhau … Thuyên là người rất thích váy và đầm cũng vì điều đó làm cho em nhẹ nhàng dể thương khác hẳn những đứa con gái khác…. Tôi lúc nào cũng là quần kaki trắng or kem ….. kèm theo là những chiếc áo thun màu vừa người,… kèm theo giầy bata mọi kiểu theo ý của tôi… còn nhi luôn thích ăn mặc theo mốt thời trang gì là nhi theo thời trang đó ….
Và ngày lễ tốt nghiệp cũng đến….. điều mà trước giờ tôi luôn mong chờ ….. nhưng sao bây giờ tôi vừa mong nó diễn ra và cũng ko mong muốn nó diễn ra chút nào ….. có lẽ ai cũng hiểu được cảm giác của tôi lúc này …… Minh là sinh viên xuất sắc nhất trường …. Đứng lên tuyên bố buổi lễ…. còn tôi không phải là sinh viên giỏi gì chỉ là sinh viên loại khá mà thôi … so với Minh tôi chẳng là gì cả….. còn Thuyên chỉ vì vướn một môn thôi mà phải là TB . Nhi thì khá giống như tôi …….
Buổi lễ diễn ra suông sẽ …. Rồi cả lớp tôi rủ nhau đi uống đi nhậu …. Ai cũng đi … chỉ có mình tôi là lặng lẽ ra về chỉ có mình Nhi thấy………
Tôi lặng lẽ bước đi trên con phố đang vui nhộn tấp nập kia, con phố nó cứ cười cứ vui chứ nó làm soa biết được tâm trạng của tôi đang đau khổ đến mức nào và tôi dừng lại , trước mặt tôi là vũng nước đọng tôi tự soi mình xuống đó và nhìn cái dáng vẻ của mình. Một đứa sinh viên đã tốt nghiệp ra trường, nó đang bỏ tay vào hai túi quần của nó, vẻ mặt của nó không có một chút niềm vui nào cả, chiếc áo hôm nay vô tình nó mặc lại là chiếc áo thun màu vàng do chính tay Thuyên dẫn nó đi mua áo nhân ngày sinh nhật của nó, rồi nó nhìn tóc của nó…. Tóc nó chỉ cột gọn đằng sau khuôn mặt nó kèm theo gọng kính đen tạo nên trên khuôn mặt sáng sủa cho nó. Nó lắc đầu rồi dùng chân dậm vũng nước đi tiếp tục. Nhi đi theo nó nhi có vẻ hiểu được tâm trạng của nó…. Rồi nó lại chỗ người ta hay chờ những tuyến xe buyt… nó ngồi đó mặc cho đã đến 3 tuyến đi qua trước mắt nó.
Kỉ niệm quay về với tôi như chớp tắt …..
-Caca- tiếng của Thuyên reo lên – xem cái áo này nè …. – Thuyên lấy chiếc áo kiểu của nữ rất nữ tính đưa trước ngực tôi thử
-cái gì vậy? – tôi liền chống cự
-đẹp mà …. – Thuyên nhìn tôi cười
-nhưng Caca không thích kiểu áo này ….. – toi nhăn nhó
-hihi.. biết mà ….. – em nhìn tôi với ánh mắt cực kì dể thương rồi để chiếc áo đó về chỗ cũ- vậy qua chỗ này đi caca có vẻ thích hơn đó
-đi nửa hả? sáng giờ thuyên tra tấn mèo chưa đủ sao? – tôi uể oải đi theo phía sau với bàn tay em đang nắm lấy bàn tay tôi kéo đi …..
-phải kiếm cái gì tặng cho sinh nhật caca chứ? – em cứ nói mà không biết tôi đang nhìn em phía sau cười vì sự con nít của em. – ah đây rồi – em reo lên như thấy báu vật vậy
-oh oh …. – tôi mở to hai mắt khi thấy trước mặt mình toàn là áo thun, áo sơ mi, quả thật mặt tôi không còn nhăn nửa mà chuyển qua sự thích thú thật sự - thích ta
-thấy chưa? Nhìn cái mặt của mèo kìa? Khoái lắm đúng hog? – em như biết tỏng ý tôi
-ờ ờ.. thì thì… -tôi gãi đầu– hè hè….
-hình như meo ko có áo thun màu vàng đúng hog? – em hoi tôi
-hog biết nưa? Hinh nhu ko có. Hì hì….
-vậy để thuyên mua cho mèo làm quà sn hen.. – em nhìn tôi cười
-hì hì… cũng được …… - nói xong là em liền lựa cho tôi một chiếc ao thun không đến quá lâu mà em chọn cho tôi , tôi thì đi gần khu vực đó xem những chiếc đồng hồ, còn em khi lựa xong nhìn qua nhìn lại không thấy tôi đâu, nhìn lại một lần nửa thì thấy tôi đang ở khu vực quần áo nữ, em đưa chiếc áo lên từ xa xem thử coi tôi có phù hợp không? Còn tôi cũng chẳng để ý lắm … tôi nhìn thấy có chiếc áo kiểu của nữ nhìn cũng dể thương đưa lên đo cho Thuyên xem có hợp không thì vô tình….. thuyên cũng đang đo cho tôi… cả hai đứa nhìn nhau cười lắc đầu …. Rồi em chạy về phía tôi cầm theo cái áo thun