Chương 71: 62 - 71

Ánh mắt anh thay đổi, nụ cười cũng trở nên nguy hiểm.

“Khụ khụ…”.

Vân Ninh tưởng bản thân mình đã chết rồi chứ?! Cô đang ở đâu? Sóng đánh khiến bản thân cô trôi dạt vào bờ. Chân tay lấm lem hết bùn đất.

Tiêu rồi, đồ đạc, tiền bạc và giấy tờ tuỳ thân của cô đều bị rơi hết xuống dưới biển rồi… Nghĩ về Alex, cô vẫn thấy ớn lạnh. Thế nào mà hắn ta có thể lừa cô bấy lâu nay mà cô không hề hay biết.

Nơi cô bị dạt vào là một ngôi làng nhỏ, khá heo hút, có phần yên tĩnh, thưa thớt người. Người dân trông thấy cô thì liền chạy ra đón cô vào, liên tục hỏi han.

“Cháu đã bị mất hết giấy tờ lẫn tiền bạc rồi” – Cô đáng thương nói.

“Không sao… Chúng ta sẽ giúp đỡ cháu mà. Cháu đừng lo”.

Một cặp vợ chồng già nua nói với cô.

Vân Ninh cảm động gật đầu.

Ông bà có một căn nhà nhỏ, trước nhà có mở một tiệm kem. Bọn họ cho cô ở lại một phòng. Trong phòng hoàn toàn không có gì cả. Ban đêm chỉ có thể trải vải lên trên nằm. Còn cho cô phụ giúp trong tiệm để kiếm thêm ít tiền.

Số tiền đầu tiên cô dành dụm được, cô dùng để mua lại dụng cụ vẽ. Hàng ngày cô đều phụ quán, những thời gian rảnh, cô đều sẽ cắp giá vẽ ra ngoài bờ biển vẽ tranh. Những bức tranh nào có người muốn mua cô sẽ bán đi để lấy thêm tiền.

Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua như vậy, đã được hơn ba tháng rồi, vẽ tranh khiến cô gần như quên hết mọi chuyện trước đây. Sóng biển dạt dào. Cả thị trấn bên bờ biển này đều biết đến một cô gái mặc đồ rộng thùng thình với mái tóc cam cháy ngày nào cũng ra bờ biển vẽ tranh đầy say mê.

Quãng thời gian êm đềm và thơ mộng ở đây đã khiến cô hiểu ra bản thân muốn làm gì rồi. Cô muốn đi du lịch vòng quanh thế giới, sau này sẽ triển lãm toàn bộ những bức tranh cô đã từng vẽ trên khắp địa cầu này. Cô muốn đến châu Âu, từ đó cô có thể đi thăm thú thật nhiều đất nước khác.

Tiếc là tiền cô gom góp, đã bị cô dùng để mua màu và dụng cụ vẽ, nhu yếu phẩm cả rồi. Phải làm sao để kiếm tiền đây. Ánh mắt cô bỗng chạm tới, chiếc kiềng ở trên cổ tay.

————————————————————–

Hải Đông gần như phát điên. Vân Ninh đã rơi xuống biển. Anh đứng trên mỏm đá mà Alex chỉ, nhìn xuống vực sâu thăm thẳm kia. Linh hồn của anh tựa như đã rơi xuống đó và bị sóng đánh vào những mỏm đá ngầm sắc nhọn trồi lên bên dưới cả hàng trăm hàng nghìn lần rồi vậy.