Sắc mặt anh mỗi lúc một tệ. Thang Viễn vừa đi xong thì anh liền chuyển từ bóp vai sang bóp đùi cô, bàn tay mỗi lúc một đi lên.
“Chú!” – Cô hít sâu, tóm tay anh lại – “Chú ăn chút gì đi… Không lại bị đau dạ dày…”.
Vân Ninh cố gắng di dời sự chú ý của anh.
Anh nheo mắt, chua chát hỏi cô.
“Con còn quan tâm sao?”.
Một tuần. Cả một tuần, cô ngó lơ anh. Tuy rằng biết con gái hay giận dỗi nhưng có ai giận lâu như cô không chứ? Anh rơi vào trạng thái mơ màng. Rốt cuộc cô là đang giận hay muốn chia tay với anh. Sự mơ hồ đó gần như khiến anh phát điên. Vậy mà cô vẫn còn có tâm trạng đi chơi với người con trai khác!
Anh không tin, cô có thể giống như Hồ Tiểu Diệp! Đằng nào thì… So cả nhà họ Thang, tài sản còn không bằng một nửa của anh. Cô nên biết điều đó.
“Chúng ta… ăn trước đã có được không?”.
Cô gắp thức ăn cho vào trong chén của anh, thấy anh có vẻ gầy hơn trước. Anh ương bướng “hừ” lạnh một cái, một tay vẫn tóm lấy đùi cô, một tay gắp thức ăn bỏ vào miệng.
Không khí giữa hai người có phần nặng nề. Anh không thể kiên nhẫn hơn được nữa mà hỏi.
“Rốt cuộc tại sao con lại cư xử như vậy?”.
Hải Đông tức giận đập mạnh đôi đũa xuống bàn. Vân Ninh giật thót mình. Đùi cô bị anh nắm đến đau nhói.
Cô né tránh, không nhìn anh. Giọng nói lí nhí.
“Chú… Hay chúng ta chia tay đi”.
Ban đầu cô đã không chắc chắn về chuyện có nên yêu anh hay không. Thời gian trôi đi, mỗi lúc cô càng thấy sợ hãi, sợ hãi mất đi anh. Cô sợ mình đang lún quá sâu vào một đại dương không đáy, một thứ mãi mãi không hề có kết quả…
“Con đang nói gì vậy hả?”.
Hà Hải Đông trừng trừng nhìn cô. Ngữ khí mang theo tia tà ác, nói có hơi to nên bốn phía đều quay đầu nhìn lại.
“Chú đừng vậy mà… Chúng ta kiếm nơi nào riêng tư nói chuyện một lát có được không?”.
Hải Đông cầm lấy túi của cô rồi nắm tay cô lôi đi, giống như vội muốn nói cho ra nhẽ lắm rồi mà phải kiềm chế lại. Cô bị đẩy vào trong xe. Chiếc xe nhanh chóng lao đi ra khỏi tầng hầm của khu trung tâm thương mại.
Vẻ mặt anh đằng đằng sát khí như vậy, khiến cô sợ hãi. Có thể nào anh đưa cô đi chỗ nào hoang vắng để ném xác không? Nhưng không dám hỏi.
Chiếc xe phóng đi rất nhanh. Cô còn đang mơ mơ màng màng định hướng xem rốt cuộc anh muốn đi đâu thì chiếc xe đã dừng lại… Quả nhiên rất vắng vẻ. Trên đường tối om, không có lấy một chiếc xe qua lại. Anh lái xe ra khỏi làn đường, hướng về mỏm đất ven đường chỉ vừa đủ cho một cái xe đậu. Trước mặt là khung cảnh nhìn ra toàn bộ thành phố sáng đèn xanh đỏ chập chờn bên dưới.
“Đủ riêng tư chưa?” – Anh hỏi.
Đến lúc này cô lại sợ nếu mình nói sai gì đó, có khi nào anh sẽ phóng xe xuống mỏm vực kia không?
“Con muốn chia tay?”.
Tay anh cứ để trên vô lăng, máy còn đang nổ làm tim cô muốn rớt ra ngoài.
“Chú có thể… tắt máy trước đã có được không?”.
“Làm sao mà lắm điều kiện thế không biết!”.
Miệng cằn nhằn nhưng tay anh vẫn nghe theo cô, khoá máy. Mắt anh căng thẳng mở lớn, chờ đợi cô lên tiếng. Luẩn quẩn một vòng mà vẫn chưa vào được vấn đề.
“Con muốn chia tay”.
“Chia tay?” – Anh lặp lại, dù đã bình tĩnh hơn lúc ở nhà hàng nhưng thái độ vẫn rất gay gắt – “Ai cho phép con làm thế?”.
“Con…”.
Cô còn chưa kịp nói gì thì đã bị anh vồ lấy. Ý nghĩ sắp mất cô khiến anh phát điên.
Khuôn miệng anh như muốn nuốt chửng cô. Bàn tay bóp chặt lấy hai bầu ngực non mềm. Vân Ninh muốn đẩy anh ra nhưng anh quá thô bạo. Hình như anh chưa từng thô bạo với cô như thế bao giờ. Cánh môi cô bị cắn nuốt đến nỗi bị sứt mất một miếng.
“Ưm…”.
Cô đánh đấm vào vai anh thùm thụp để nói anh dừng lại. Người anh như sắt đá, không hề biết đau. Miệng cứ áp chặt vào cô, liên tục rút đi hơi thở, khiến cô dần trở nên u u mê mê, có chút choáng váng. Không khí ở trong xe cứ như bị đun lên, vừa đặc vừa nóng bỏng.
Tay anh vuốt dọc lên đùi cô, men theo viền quần chạm tới nơi sâu nhất nhưng không ngờ, đũng quần cô lại trống trơn. Như vậy thì khác gì không mặc chứ? Anh nổi cơn thịnh nộ.
“Con ăn mặc thế này đi gặp Thang Viễn? Là muốn làm ra chuyện gì?”.
Anh cuối cùng đã chịu buông môi cô ra để trách vấn. Ánh mắt nhìn cô vừa say mê vừa oán giận.
Cái đó… là mẹ cô chọn mà… Vân Ninh vừa định mở miệng thì ngón tay anh đã đút vào trong. Lần này anh nhấn hết cả hai ngón.
“Đau…” – Cô rít lên – “Chú từ từ thôi…”.
Anh tháo váy cô xuống. Áo ngực cũng thế, là thuộc dạng mặc như không mặc. Hai bầu ngực nặng nề nhô cao chĩa thẳng ra trên gọng áo, không có bất cứ thứ gì che chắn. Anh cúi xuống bú ʍúŧ hai đầu ngực sưng cứng. Cô rên lên, cả người run rẩy.
Cô như người chết đuối bá lấy vai anh. Nơi đó mỗi lúc một trơn trượt. Anh không muốn thứ gì khác ngoài muốn chiếm hữu cô. Tiểu Ninh chỉ có thể thuộc về anh, chứ không một ai khác.
“Còn đau lắm không?” – Anh quan tâm hỏi.
“Còn… một chút…”.
Cô dường như không muốn chống cự nữa. Anh mỉm cười nhẹ.
“Con vẫn là muốn ta có phải không?”.
Anh không đợi cô trả lời, ôm hai mông tách rộng nâng người cô lên ngồi trên người anh. Du͙© vọиɠ của anh đã sớm dựng thẳng đứng, chĩa thẳng vào nơi ấy của cô. Khối não của cô trống rỗng, nơi đó mềm ra, dần ôm rồi nuốt chặt vật thô to của anh.
“A…”.
Vẫn có chút đau đớn… Nơi đó của cô như bị xé rách vậy. Bọn họ đang giao hợp rồi sao? Đây là lần đầu của cô…
Tay anh túm lấy hông cô nhấn xuống, để cô dần quen với cảm giác nuốt trọn du͙© vọиɠ của anh vào trong. Nơi đó của cô quá khít, khiến mặt anh nhăn lại, anh nặng nề thở, kiềm chế bản thân không đâm thủng cô.
“Tiểu Ninh, con thư giãn một chút đi”.
“Chú…”.
Anh chồm người, để người cô tựa trên vô lăng chậm rãi hôn lên môi, hôn lên mắt, hôn lên khắp cơ thể nhạy cảm của cô, dịu dàng khıêυ khí©h. Hông anh vẫn để nguyên chìm sâu vào đào nguyên chật hẹp.
“Con đã thuộc về ta rồi…”.
Anh mạnh mẽ rút ra rồi đột nhiên đâm mạnh vào. Không đau như trước nhưng cảm giác vẫn cứ hơi thốn. Cách anh di chuyển rất chậm và nhẹ nhàng, như sợ làm hại đến cô.
“Chú… mạnh hơn đi… Con muốn làm người của chú…”.
Anh cười.
“Ban nãy là ai nói muốn chia tay?”.
“Con…”.
Ánh mắt của cô đượm buồn. Hốc mắt vừa yếu đuối vừa mỏng manh, khiến anh đau lòng…
“Con sợ chú không cần con nữa…” – Anh ngây người cô khóc – “Con yêu chú quá rồi”.
Hải Đông vuốt ve tóc của cô, định cất tiếng an ủi.
“Cho dù sau này chú không cần con nữa cũng được. Con vẫn muốn trao hết tất cả cho chú”.
“Ngốc à…” – Anh hôn lên môi cô an ủi – “Sẽ không có chuyện đó đâu”.
Anh nâng hai chân cô lên, nhấn cả người anh trọn vào sâu bên trong cô. Vân Ninh không nói gì nữa, cô nồng nhiệt hôn lên môi anh, khuyến khích anh tiến tới chiếm lấy. Tiết tấu của anh tăng dần. Nơi đó của cô không còn căng thẳng như trước đã dần học được cách co thắt đồng điệu với anh. Anh càng thúc vào nhanh, nơi đó của cô co rút càng mạnh.
“A… a…”.
Cô thở dốc, ngửa cổ ra sau.
“Ưm… a… Đông Đông…”.
Trong phút triền miên mà cô vẫn có thể gọi tên anh bằng tên chó.
Anh chống người đè lên cơ thể láng mịn như em bé của cô, cúi xuống ngực cô hôn lên. Khung cảnh thành phố sáng đèn trước mặt cô rung lên một cái cùng với tiếng gầm của anh. Bụng dưới của cô nóng chảy. Thân anh vẫn chôn chặt trong thân cô. Anh với lấy khăn giấy rồi mới rút người mình ra khỏi. Chất dịch của hai người trào ra giữa hai chân trắng dài. Mùi hương nồng nặc trong chiếc xe lớn.
Hải Đông tỉ mỉ giúp cô lau sạch nơi đó, vẫn không quên hỏi.
“Có đau lắm không?”.
Cô lắc đầu.
“Không… Con thích lắm…”.
“Đừng hư như vậy. Không, ta sẽ phá hỏng con mất”.