Chương 117

"Con muốn làm gì thì làm nhưng trước hết phải ăn đã có được không? Bà đã ở trong bếp cả buổi sáng để nấu súp cho con ăn đấy. Nếu con không ăn, bà sẽ buồn lắm!".

Vân Ninh có từ chối ai thì cũng không dám nỡ từ chối Hà phu nhân. Cô nhận lấy bát súp, từ tốn ngồi một chỗ ăn. Nước mắt vẫn rơi đầm đìa trên má, trông có chút khổ sở. Nơi này vẫn không thuộc về cô, Vân Ninh vẫn nên kiếm cách, chuồn khỏi đây sớm thôi.

Hà Hải Đông không đáng tin.

Vân Ninh không biết bọn họ bỏ gì trong thuốc cô uống mà khiến cho cô lừ đừ, mệt mỏi cả ngày dài. Buổi sáng sau khi ăn xong, cô ngủ thϊếp đi trên giường. Cho đến tối khi Hà Hải Đông trở về, cô cũng chỉ lờ mờ mở mắt được một chút.

Cuộc sống này không còn thuộc về cô nữa.

Hà Hải Đông vẫn vô nhân tính như lúc trước. Ông ta tắm xong rồi trèo lên giường ôm lấy cô. Nửa tỉnh nửa mơ, nước mắt cô đổ ra. Ông ta cố vuốt ve cô, cố khơi dậy du͙© vọиɠ của cô, nhưng Vân Ninh chẳng cảm nhận được gì khác ngoài đau đớn.

Ông ta kiếm cô về đây để khoá chặt cô trong l*иg, ra sức hành hạ cô sao? Vân Ninh nằm trên giường lạnh như băng. Cô thấy mình còn thua một cái xác chết.

Cơn ê ẩm ở eo không vì thế mà tan đi. Mãi đến mấy ngày hôm sau, Vân Ninh mới biết là bọn họ cho cô uống thuốc an thần, do sợ cô đau lòng mà nghĩ quẩn. Nếu biết lo sợ thế thì đừng làm! Tại sao đêm qua vẫn tiếp tục giày vò cô? Chơi đùa cô?

Tay Hà Hải Đông với ra vuốt ve lên gò má căng mịn của cô. Vân Ninh cuộn tròn người, lăn đi né tránh. Coi biết bây giờ mình làm gì cũng vô dụng thôi. Cô đã như Tôn Ngộ Không nằm trong tay của Phật tổ Như Lai rồi, vùng vẫy còn có ích gì chứ?

"Tiểu Ninh, tôi biết em giận tôi..." - Anh vô vọng nói - "Tôi cũng ước giá như tôi có thể làm lại tất cả từ đầu...".

"Nói vậy thì có tác dụng gì chứ?" - Cô chán ghét hỏi - "Sao sáng rồi mà chú còn chưa đi đi?".

"Em có muốn đi đâu không? Tôi đưa em đi? Hay chúng ta lên cửa hàng trang sức nhé?".

"Việc gì chú phải giả nhân giả nghĩa với tôi thế?".

Hải Đông nghiêng người, chồm qua đè xuống.

"Được. Vậy tôi không thèm giả nhân giả nghĩa với em nữa!".

Vân Ninh hốt hoảng chống trước ngực, không cho anh cúi xuống.

"Chúng ta đi... Tôi phải đi thế nào đây?".

"Đơn giản. Tôi bế em!".

Vân Ninh không vui. Nhưng dẫu sao thì vẫn hơn lăn lộn trên giường với Hà Hải Đông. Cô sắp cảm thấy bức bối không chịu được nữa.