Chương 115

Vân Ninh vùng vằng, lúc mở to con mắt thì thấy ánh mắt của Hải Đông đã thay đổi. Rất tàn ác. Trông giống như anh hận không thể gϊếŧ cô ngay lập tức vậy. Con ngươi anh đen sâu vô hồn như một dã quỷ.

"Dương Vân Ninh, em nghĩ mình còn lựa chọn sao?".

Cô ngây ra nhìn anh, nhìn độ hung bạo và sát khí bức bách của anh. Hà Hải Đông trước mặt cô như biến thành một con người khác vậy. Cô chưa từng trông thấy anh có thái độ thù hận mình như thế.

Hà Hải Đông không nói gì thêm đã thúc lấy thân dưới, cắm sâu vào bên trong cô. Vân Ninh cong người đau đớn. Nơi đó của cô bao năm không ai động đến vô cùng chật khít. Hà Hải Đông đè chặt xuống người cô, chật vật ra vào thở dốc.

Hai mắt Vân Ninh mờ mịt đi. Hơi nước từ mọi thứ như đang bốc lên. Đi một vòng lớn như thế, nhưng cô rốt cuộc vẫn đi vào con đường cũ. Vào mỗi lúc Hà Hải Đông dùng sức đâm tới, cơn đau ngày đó mất đi Nhất Nhất liền choáng ngợp lấy tâm trí cô.

Đối với Hà Hải Đông là du͙© vọиɠ đơn thuần. Đối với Dương Vân Ninh đây là một hố đau không đáy...

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Chờ đến lúc cô tỉnh dậy thì nơi cổ chân cũng đã được băng bó tỉ mỉ. Hình như lúc ngất đi đã có người giúp cô tắm rửa, thay bộ đồ ngủ. Thân thể rã rời.

Vân Ninh nhìn ra bầu trời rộng lớn bên người, cánh chim chao liệng, nhớ tới mình nằm ở đây vô dụng như một phế nhân. Tại sao cô lại tin Hà Hải Đông sẽ quan tâm đến khế ước với mình chứ?

Trái tim bị đυ.c nát một lỗ sâu. Cô nằm trên giường cũng chẳng biết làm gì nữa ngoài khóc lóc. Thân thể nhỏ co ro run lên từng hồi.

Khi Hà phu nhân nhận được tin nhắn của cậu con trai, muốn bà đích thân mang đồ ăn lên cho Vân Ninh thì bà vẫn chưa hiểu thằng con trai bà có ý gì...

Đêm qua hai đứa nó đều ở lì trong phòng, không xuống ăn tối. Người hầu đứng ngoài đều bảo nghe thấy tiếng động lạ nên không dám vào trong. Ban đầu bà còn tưởng hai đứa đã làm lành nên không ngớt vui mừng, không ngờ...

Vào lúc này khi trông thấy Vân Ninh hệt như dáng vẻ của nhiều năm về trước, tim bà vẫn dấy lên một hồi chua xót. Bà thương đứa con trai mình, nhưng không nỡ trông thấy cô chịu khổ.

"Vân Ninh à" - Bà đẩy chiếc xe kia tiến đến - "Lại đây ăn chút gì đi con!".

Người hầu biết ý, vội vàng khép cửa đóng lại.