Giáo viên tiếng Anh không có ở đó, nghe các thầy cô khác trong văn phòng nói là thầy đã đi tới phòng in tài liệu. Mạnh Thiều liền đặt bảng điểm lên bàn làm việc của thầy, cẩn thận dùng giá đựng bút đè lên để tránh gió thổi bay.
Sau khi đưa bảng điểm xong và ra khỏi tòa nhà văn phòng, cô theo bức ảnh mà Hứa Nghênh Vũ gửi để tìm thấy dì Dương ở cổng trường.
Dì Dương đang trò chuyện với Trình Bạc Từ, Mạnh Thiều không đến gần, chỉ đứng yên lặng cách họ vài bước chờ đợi.
Dì Dương mỉm cười rất thân thiện với Trình Bạc Từ, còn nói vài lời có vẻ nịnh nọt: "Lần này Bạc Từ lại đạt hạng nhất, chắc chắn Tổng giám đốc Trình rất vui mừng nhỉ? Dì luôn nói với con trai dì, nếu nó có một nửa tài năng như cháu thì dì đã hài lòng rồi..."
Mạnh Thiều không chú ý đến nụ cười hiếm hoi của dì Dương, cũng không để tâm những lời khen ngợi đó. Tất cả sự chú ý của cô đều dồn về phía Trình Bạc Từ.
Ngày hôm đó trời trong xanh, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt Trình Bạc Từ. Khẩu trang màu đen của cậu che nửa trên sống mũi cao, tạo sự tương phản rõ rệt với làn da trắng lạnh lẽo.
Dù chỉ lộ nửa khuôn mặt nhưng cũng đủ để thu hút ánh nhìn của mọi người. Cô không thể tưởng tượng được, nếu cậu tháo khẩu trang ra vẻ đẹp ấy sẽ đẹp đến mức nào.
Phía sau Trình Bạc Từ là một cây mơ đang nở hoa, những bông hoa trắng như sương mờ dày đặc. Một cơn gió nhẹ thoáng qua, nửa cánh hoa mơ tinh khiết rơi nhẹ lên vai cậu, cậu lại thản nhiên dùng những ngón tay thanh tú phủi đi.
Mạnh Thiều bất giác nín thở, cảm thấy như mình vừa vô tình bước vào một khung cảnh trong phim.
Đột nhiên, cô hiểu tại sao cậu lại thu hút nhiều sự chú ý đến vậy.
Trước lời khen ngợi của dì Dương, Trình Bạc Từ không đáp lại. Cuối cùng khi mở miệng, cậu chỉ nói: "Dì ơi, cháu còn có việc khác."
Thái độ lễ phép nhưng lạnh nhạt.
Không hiểu sao, Mạnh Thiều cảm thấy khi Trình Bạc Từ nói chuyện, dường như cậu không nhận ra dì Dương là ai.
"Được rồi, dì không làm phiền cháu nữa," dì Dương vẫn cười rất tươi, dường như dù Trình Bạc Từ nói gì cũng khiến dì vui lòng, "Nhớ chuyển lời hỏi thăm của dì đến Tổng giám đốc Trình nhé."
Dì chỉnh lại cổ áo khoác, khi quay đầu lại vừa khéo nhìn thấy Mạnh Thiều.
Dì Dương dường như mới nhớ ra lý do thực sự mình đến trường hôm nay, liền vẫy tay gọi Mạnh Thiều tới.
Nhận thấy ánh mắt Trình Bạc Từ cũng hướng về mình, Mạnh Thiều lập tức cảm thấy hồi hộp, chỉ có vài bước chân ngắn nhưng cô lại bối rối như thể không biết cách đi, không biết mình đã đến gần dì Dương thế nào.
Khi đứng gần Trình Bạc Từ, Mạnh Thiều ngửi thấy mùi nước giặt nhẹ nhàng thoảng qua từ cậu, một mùi hương thanh khiết, khiến cô nhớ đến cơn tuyết đầu mùa năm ngoái.
Trước khi đưa bảng điểm cho dì Dương, Mạnh Thiều đã cố ý gấp lại một chút, dù Trình Bạc Từ không biết cô là ai, nhưng cô vẫn không muốn cậu thấy thứ hạng không mấy ấn tượng của mình.
Dì Dương vừa mở bảng điểm vừa hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi? Buổi họp phụ huynh có lẽ sắp bắt đầu đúng không?"
Mạnh Thiều lấy điện thoại từ túi áo đồng phục ra để cho dì Dương xem giờ. Đúng lúc đó, một giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên bên tai: "Trình lớp trưởng."
Cô theo phản xạ ngẩng đầu, thấy một nam sinh đứng bên cạnh Trình Bạc Từ, người này thấp hơn cậu một chút.
Nam sinh này có vẻ rất thân quen với Trình Bạc Từ, có lẽ là bạn của cậu.
Nhìn thấy dì Dương và Mạnh Thiều, cậu ta buột miệng hỏi: "Có người tìm cậu à?"
"Xong rồi," Trình Bạc Từ đáp.
Nam sinh kia ồ lên một tiếng: "Giáo viên chủ nhiệm bảo tớ gọi cậu về, phụ huynh lớp mình đều đã ký điểm danh hết rồi, cậu không cần ở đây đợi nữa."
Cậu ta lại tiếp tục nói về chuyện khác: "Cậu đúng là lợi hại thật, tớ vừa xem lại bảng điểm, toàn khối chỉ có cậu là đạt điểm tối đa môn Vật lý..."
Mạnh Thiều cúi đầu, cô vừa chạm ngón tay vào màn hình điện thoại để mở khóa bằng vân tay, màn hình trở lại giao diện trước đó.
Cô quên mất mình chưa thoát khỏi phần xem trước hình ảnh trong phần mềm nhắn tin. Bức ảnh mà Hứa Nghênh Vũ gửi cho cô hiện rõ ràng trong ánh sáng rực rỡ.
Cùng lúc đó, tiếng nói của bạn Trình Bạc Từ đột ngột ngừng lại. Cậu ta bật cười khúc khích rồi khẽ hạ giọng, giả vờ nói với tông giọng trêu chọc: "Wow."
Mặt Mạnh Thiều lập tức nóng bừng lên, cô liếc nhìn đồng hồ rồi nhanh chóng tắt điện thoại, nhỏ giọng báo cho dì Dương: "Dì ơi, bây giờ là 9 giờ 54, còn sáu phút nữa."
Dì Dương đang xem bảng điểm, không để ý đến tiếng cười giễu cợt của nam sinh và bức ảnh không đúng lúc ấy. Nghe vậy, dì đáp: "Vậy dì đi trước nhé, con học lớp 10-7 đúng không?"
Sau khi nhận được lời khẳng định từ Mạnh Thiều, dì Dương liền đi về phía tòa nhà dạy học với tiếng giày cao gót gõ lách cách.
Mạnh Thiều chuẩn bị bước theo dì thì nghe thấy nam sinh bên cạnh Trình Bạc Từ cười tươi nói: "Này, giờ mà chụp lén cậu ấy công khai thế à, đứng ngay trước mặt chụp luôn chứ?"
Sau đó cậu ta quay sang nhìn Mạnh Thiều, trêu ghẹo: "Tớ không đẹp trai à em gái, sao không chụp tớ?"
Mặt Mạnh Thiều đỏ bừng vì câu nói đó, cô khựng lại, không dám bước tiếp.
Chỉ đến khi Trình Bạc Từ liếc nhìn cô một cái, cô mới nhớ ra mình nên giải thích.
Nhưng có vẻ Trình Bạc Từ không quan tâm đến chuyện này, cậu liền thu ánh mắt lại không nói gì thêm mà rời đi.
Trong chớp mắt, cổng trường chỉ còn lại Mạnh Thiều.
Nửa cánh hoa mơ mà Trình Bạc Từ vừa phủi rơi xuống đất, như một giọt màu dịu dàng vô tình rơi vào bức tranh mùa xuân này.
Cảm xúc lẫn lộn giữa lo lắng, thất vọng và bối rối của Mạnh Thiều bỗng dưng bị thay thế bởi một cảm giác khác. Trái tim cô như có một cơn thủy triều vô hình đang ấm áp và nhẹ nhàng dâng trào.
Đó là cảm giác mà cô chưa từng trải qua.
Mạnh Thiều đột nhiên nghĩ, có lẽ suốt ba năm cấp ba, đây sẽ là lần duy nhất cô có thể chạm mặt với Trình Bạc Từ.
Dù cậu chưa hề nói một lời nào với cô.