Chương 2.3. Yêu thầm thường đều không có kết quả.

Tưởng Mộ Phong tức đến bật cười, lại uống một ngụm, đặt ly xuống, chọc vào trán Du Tư Miểu,"Nhóc con thúi, biết tình yêu là gì không? Còn hại anh theo."

Du Tư Miểu vừa muốn giải thích mình không phải “nhóc con”, không phải con nít, thì Tống Tư Niên đã bắt đầu đọc câu hỏi thứ ba, "Người bạn thích có thích bạn không?"

Tưởng Mộ Phong nghe vậy trực tiếp ném gậy huỳnh quang trong tay vào người Tống Tư Niên: "Cút.”

Tống Tư Niên cười chảy nước mắt: "Cậu cứ uống đi, dù sao cậu cũng không thích ai.”

Tưởng Mộ Phong mắng một câu, vừa cầm ly rượu lên, Du Tư Miểu ngăn anh lại: "Anh Mộ Phong, anh cũng không nhất thiết phải uống rượu đâu.”

Tưởng Mộ Phong nghiêng đầu nhìn cậu, ba giây sau, anh bỗng nhiên hiểu ý Du Tư Miểu.

Tưởng Mộ Phong đặt ly rượu xuống, "Không ai thích.”

Du Tư Miểu: "Không thích.”

Tống Tư Niên: "Thích.”

Trong phòng im lặng ba giây, Tống Tư Niên mới nhận ra mình thua rồi?

Tưởng Mộ Phong khẽ cười: "Uống đi, Tống thiếu, người được Thần Tình Yêu ưu ái.”

Tống Tư Niên kiêu ngạo uống ly rượu tình yêu của anh, Tưởng Mộ Phong đứng dậy, nói với Du Tư Miểu: "Lên xe anh đi, đưa em về trường học.”

*

Du Tư Miểu ngồi cùng Tưởng Mộ Phong ở hàng ghế sau; trong không gian kín, mùi gỗ tùng lành lạnh và hương rượu vang trên người Tưởng Mộ Phong hòa quyện với nhau, theo hơi thở nặng nề vì say rượu của anh phả ra, phả vào chóp mũi cậu

Trên mặt Du Tư Miểu cố gắng bình tĩnh, nhưng trái tim lại bắt đầu không khống chế được mà kịch liệt đập.

Tưởng Mộ Phong hỏi han vài câu về sức khỏe của cha mẹ cậu, Du Tư Miểu cẩn thận trả lời từng câu một.

Du Tư Miểu do dự hồi lâu: "Anh Mộ Phong, em đã trưởng thành rồi.”

Tưởng Mộ Phong uống hai ly rượu cuối cùng có chút gấp gáp, lúc này hơi choáng váng, phản ứng cũng hơi chậm, nghiêng đầu nhìn Du Tư Miểu: "Sao vậy?"

Du Tư Miểu đối diện với ánh mắt mê ly vì hơi men của Tưởng Mộ Phong, cố gắng kìm nén nhịp tim sắp nhảy ra ngoài:"Anh Mộ Phong, em đã trưởng thành rồi, cũng sắp 20 rồi, em không còn là con nít nữa.”

Tưởng Mộ Phong sau khi phản ứng lại, phì cười một tiếng, hứng thú ngồi thẳng dậy: "Vậy em nói cho anh biết, Miểu Miểu trưởng thành của chúng ta ngày đêm nhớ nhung, thầm thương trộm nhớ là người như thế nào?"

Du Tư Miểu: "...”

Tưởng Mộ Phong nhướng mày: "Trưởng thành rồi à, bắt đầu giấu tâm sự với anh rồi.”

Du Tư Miểu hít sâu một hơi: "Anh ấy, anh ấy là một người rất chói mắt, rất lạc quan, rất cố chăm chỉ, và cũng rất ưu tú. Anh ấy là một người khiến người ta không tự chủ được mà ngưỡng mộ, anh ấy vô cùng tuyệt vời; em luôn cảm thấy kém anh ấy quá xa, không xứng với anh ấy, cảm giác như cố gắng thế nào em cũng rất khó đuổi kịp bước chân của anh ấy.”

Tưởng Mộ Phong đau đầu nghiêm túc nghe xong, nhướng mày, "Nào có người hoàn hảo như vậy, còn ưu tú đến mức em không xứng? Miểu Miểu, em bị anh ta PUA rồi?"

*PUA (Pick-up Artist), ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau này lại dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ t.ình d.ụ.c. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán gái".

Du Tư Miểu sốt ruột: "Không phải, không có, anh ấy không có PUA em, anh ấy thực sự rất hoàn mỹ, anh ấy không chỉ có sự nghiệp xuất sắc, mà tính cách cũng rất tốt.”

Tưởng Mộ Phong giơ tay đầu hàng: "Được được được.”

Đây không phải là bị PUA đến tận xương tủy rồi sao?

Thế giới sinh viên thật đơn giản, còn chưa bước vào xã hội, biết gì là sự nghiệp xuất sắc?

Nếu như nói người đang yêu chỉ số thông minh (IQ) bằng 0, vậy người đang yêu thầm phỏng chừng chỉ số thông minh (IQ) bằng âm.

Tưởng Mộ Phong suy nghĩ một chút, quyết định đánh trống lảng, trước tiên dời đi sự chú ý của Du Tư Miểu: "Nếu em cảm thấy mình còn chưa đủ ưu tú, vậy không bằng, chúng ta hãy gác lại chuyện tình cảm, trước tiên tập trung phát triển sự nghiệp, để bản thân trở nên hoàn hảo hơn, được không?"

Du Tư Miểu nhìn vẻ cổ vũ của Tưởng Mộ Phong, gật đầu.

Tưởng Mộ Phong lấy từ trong túi ghế ra một quyển kịch bản in đơn giản đặt lên tay Du Tư Miểu, trên bìa giấy cứng màu trắng viết bốn chữ 《Hướng Quang Sinh Trưởng》