Chương 3
“Tớ nấu cho cậu ăn một chút nha.”
Bàn ăn Tô gia không lớn, Lục Vũ mới vừa ngồi xuống liền đứng lên, có điểm cảm thấy vẻ không gian không đủ.
Tô Tiểu Tiểu xê dịch người sát lại tường, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Nhà tớ hơi nhỏ, cậu đừng để ý nhé.”
Cô buông mi mắt, không dám nhìn thẳng Lục Vũ.
Vẫn là vì Tô Tiểu Tiểu bởi vì gia thế bình thường mà tự ti, liền tính không dám đi bày tỏ, cô cũng biết nhà Lục Vũ hoàn cảnh ưu việt, trong nhà có cả công ty lớn.
Tô Tiểu Tiểu đã từng nghe nghe bạn nữ trong lớp nói qua, Lục Vũ một đôi giày liền phải vài ngàn, đều đến quá mấy tháng sinh hoạt phí của cô.
Cô nửa thấp đầu, môi hơi nhấp, đôi mắt sáng ngời cũng mất sắc thái, ảm đạm không ánh sáng.
“Không ngại, cậu đã cho tớ mượn đem phòng tắm.” Lục Vũ tỏ ra không sao cả mà nhún vai, đột nhiên đem đầu tiến đến trước mặt cô, chân mày hơi cau lại: “Cậu có ngửi được mùi gì không?”
Mùi sữa bò quen thuộc ở trong không khí tràn ngập, Tô Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy đầu “Oanh” một tiếng, dường như có thứ gì ở trong đầu nổ tung.
….. Đây là mùi sữa tắm của cô, lần trước anh từng hỏi qua.
Vừa rồi áp lực chợt lóe lên, mặt Tô Tiểu Tiểu trướng đến đỏ bừng, ậm ừ mở miệng: “…… Cậu, cậu dùng?”
Tưởng tượng đến ngày thường cô hay bôi trên người đã bị Lục Vũ dùng qua, Tô Tiểu Tiểu không ngọn nguồn cảm thấy thẹn, khuôn mặt nhỏ “Xôn xao” một chút biến hồng, nhìn chằm chằm Lục Vũ.
“Mới phát hiện a.” Lục Vũ ngữ khí có chút ủy khuất, hướng về phía cô vô tội mà chớp chớp mắt, “Tôi còn nghĩ rằng vừa ra tới là cậu sẽ phát hiện ra rồi.”
“Tôi chính là đổ hơn phân nửa bình ở trên người.”
Anh nâng cằm Tô Tiểu Tiểu, cánh tay dài đáp ở trên lưng ghế cô, nửa vòng lên người cô: “Nhóc con, tôi cho cậu kẹo sao cậu không ăn?”
“Xoạch” một tiếng, chiếc đũa kẹp trong tay rơi xuống đất, Tô Tiểu Tiểu kinh ngạc quay đầu, không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Lục Vũ.
Mặt anh một nửa ẩn một nửa hiện, đen tối không rõ, góc cạnh rõ ràng hạ cằm hơi hơi giơ lên, lại hướng lên trên là một cái miệng phóng đãng không kềm chế được mỉm cười.
Dường như đoán ra tâm tình cô đang rối rắm, Lục Vũ hướng lên trên mí mắt, cười như không cười mà nhìn chằm chằm cô.
Tô Tiểu Tiểu quá mất mặt, giấu đi đáy mắt hoảng loạn, chần chừ mở miệng: “Tớ…… Tớ gần đây sâu răng, nên không ăn.”
Cô gập ghềnh, giấu đầu lòi đuôi mà muốn che dấu chân tướng sự thật, suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra một cái lý do sứt sẹo.
“Vì cái gì tôi lại cảm thấy trước tới nay cậu đều không ăn qua?”
“Không, không có, cậu suy nghĩ nhiều rồi.”
Mắt Lục Vũ không chớp mà chằm chằm đôi mắt trốn tránh của cô, đột nhiên nhẹ giọng cười, biến ma thuật mở ra bàn tay, một viên kẹo trắng thình lình xuất hiện ở lòng bàn tay.
“Kẹo cho hôm nay.” Lục Vũ đưa cô chớp chớp mắt, ý bảo cô mở ra.
Đầu ngón tay anh hơi nóng chạm vào lòng bàn tay tay cô, mang đến cảm giác ngứa. Tô Tiểu Tiểu ngẩn ra, đáy lòng đột nhiên bốc cháy lên một cổ kỳ dị cảm giác, theo lời mở kẹo ra.
Đóng gói của sao trời đường so với ngày thường không giống, Tô Tiểu Tiểu từ từ cởi bỏ giấy gói kẹo, đón ánh mắt tha thiết của Lục Vũ, đầy hoang mang mà cởi bỏ lớp cuối cùng.
Không có gì cả?
Tô Tiểu Tiểu đột nhiên sửng sốt, tầm mắt nhìn đến xuống góc bàn một tờ giấy không biết rơi xuống lúc nào.
【 Nhóc con, chừng nào cậu mới chịu ăn kẹo? 】
Trên giấy rõ ràng là chữ viết quen thuộc của Lục Vũ, ánh mắt dại ra mà nắm chặt tờ giấy phát ngốc, ngay sau đó đột nhiên chạy vào nhà, “Thịch thịch thịch” đem toàn bộ kẹo Lục Vũ đưa đổ ra hết.
【 cậu hôm nay lại nhìm trộm tôi. 】
【 nhóc con, sao cậu lại đáng yêu như vậy? 】
【 Nho nhỏ, vì sao lại gọi cậu là nho nhỏ vậy? 】
【 không phải nói nữ sinh đều thích ăn loại này sao, sao cậu lại không ăn QAQ】
【 hôm nay cậu không có đi xem tôi chơi bóng. 】
……
Cuối cùng là một viên kẹo bảy màu sắc, Tô Tiểu Tiểu vừa muốn mở ra, đã bị Lục Vũ cầm, ngón tay thon dài mở kẹo, một chút một chút lột lớp cuối cùng, từng câu từng chữ hiện ra: “Tô Tiểu Tiểu, tôi thích cậu, còn cậu thì sao?”
_______________
Phải nói đúng là đoản văn nha
Kết cụt ngủn thiệt sự :))
Nhưng mà cũng dễ thương ha
Đọc giải trí thôi mọi người chứ cẩu lương gì tầm này :))