Chương 2: Ghen ghét

Sáng sớm hôm sau, trên đường Triệu Hoành đến công ty cũng nghĩ đến việc chơi đùa của buổi tối hôm trước, lần này cũng không đến mức vừa thấy Văn Đình liền dựng thành lều trại đi. Buổi sáng hôm nay, hắn công ty khá sớm, từ bãi đỗ xe ngầm đến thang máy, thang máy đến lầu một, Văn Đình và một đồng nghiệp khác ở cửa thang máy đang nói chuyện, nhìn thấy hắn liền chào hỏi, “Triệu tổng.” Vóc dáng Văn Đình không cao, chỉ tới bả vai của Triệu Hoành, gương mặt trái xoan trắng nõn, đôi mắt rất to, khi cười bên trái còn có đồng tiền nhỏ, rất đáng yêu. Triệu Hoành cũng không dám nhìn cô, hơi hơi gật đầu liền đứng thẳng người. Sáng sớm người đông, thang máy quá số lượng, tiếng tích tích vang lên, mấy người đứng gần cửa thang máy quậy quọ không muốn đi xuống, làm cho người ta phẫn nộ.

Triệu Hoành đứng ở trong thang máy, như hạc trong bầy gà, Văn Đình liền đứng ở phía trước hắn, hôm nay cô mặc quần áo màu trắng, tóc cột đuôi ngựa. Triệu Đình cao hơn Văn Đình, rũ mắt nhìn xuống liền từ cổ áo nhìn thấy áo ngực màu da của cô. Áo ngực nhỏ nhắn bao bọc lấy hai vυ" tuyết trắng, cũng đủ làm cho Triệu Hoành chịu không được. Cổ áo của Văn Đình cũng không to rộng, cô còn cố tình che lấp, Triệu Hoành ngắm trộm vài lần cũng không nhìn được phong cảnh, trong lòng rất ngứa, rất muốn kéo tay cô ra nhìn cho đã ghiền, tốt nhất là có thể xoa xoa chơi đùa.

Hai người dựa vào gần như vậy, hương vị ngọt ngào trên người cô xông thẳng vào chóp mũi, Văn Đình cố gắng ép chính mình không dựa vào gần người khác, đuôi tóc đảo qua áo sơ mi của Triệu Hoành, cách áo sơ mi, Triệu Hoành cảm thấy ngực rất ngứa, phía dưới càng không cần phải nói, Triệu Hoành dùng túi xách máy tính chống đỡ, vậy mà nó vẫn dựng thẳng đυ.ng vào eo Văn Đình, Triệu Hoành tưởng tượng, thật muốn đâm sâu vào trong thân thể cô, ấn cô ở dưới thân mình, tư vị đó, khẳng định rất sảng khoái.

Thời gian ngắn ngủi vài phút, Triệu Hoành nhẫn nại mặt cũng đỏ, vào văn phòng, khóa cửa lại vọt vào nhà vệ sinh, kéo khóa quần xuống côn ŧᏂịŧ thô dài liền nhảy vọt ra, phía trên còn tiết ra một chút chất lỏng. Triệu Hoành nhịn không được mắng, “Có thể chơi thì không chơi, cái người không thể đυ.ng vào mày lại nhớ mỗi ngày, mày xứng đáng. Trong câu lạc bộ nhiều nữ nhân cho mày chọn như vậy lại khó chịu, người đã có chồng, đừng nghĩ nữa.”

Triệu Hoành nghĩ đến việc có nam nhân có thể ôm cô làm cô mỗi ngày, ghen ghét muốn nổi điên.

Triệu Hoành nghĩ như thế nào Văn Đình không biết, mấy tháng cô đến Hoành Thuyền, đãi ngộ công ty cũng không tồi, cũng không quá bận, chỉ là ở chung với Chung Bình, bụng vẫn không có động tĩnh, Văn Đình có chút lo lắng, Chung Bình là tam đại đơn truyền (con một ba đời). Chung Bình tính toán tốt ngày cô rụng trứng mới làm, mỗi lần làm, Văn Đình đều chịu tra tấn, có khổ cũng chỉ tự mình nuốt lấy, loại chuyện như vậy cô cũng ngại nói với người khác, càng không biết người khác là như thế nào. Tháng sáu ở công ty sắp xếp đi du lịch ở bên ngoài, thành phố bên cạnh có một khu phong cảnh, công ty bao xe đi, nói là tăng tình cảm đồng nghiệp ở công ty. Lần đầu tiên Văn Đình tham gia hoạt động tập thể ở công ty, ngày thường quan hệ của cô không tệ, nhưng cùng với những phòng khác cũng không thân thiết, vừa lúc mượn cơ hội lần này thiết lập quan hệ với mấy phòng khác. Đồng nghiệp trong công ty rất ít dẫn theo người nhà, dẫn theo người nhà ngược lại còn tách biệt với tập thể, càng bất lợi cho sự hòa nhập.

Văn Đình ngồi chung với Tiểu Trương ở phòng cô, trên đường nói nói cười cười, hoặc là trao đổi đồ ăn vặt, chơi rất vui vẻ. Đồng nghiệp trong công ty có vài người tự lái xe đến, Triệu Hoành chính là tự mình lái xe đi.

Lúc xe đến, Văn Đình xuống xe, đôi mắt giấu sau kính râm của Triệu Hoành lẳng lặng nhìn cô. Hôm nay Văn Đình mặc một bộ trang phục vận động màu trắng tay ngắn, mang theo nón che nắng, rất có sức sống. Văn Đình ăn mặc không lộ chút nào, nhưng Triệu Hoành nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng ngứa ngáy, cảm thấy cô mặc như thế nào cũng đẹp. Trước nay Văn Đình không mặc trang phục quá lộ, ở trong đầu Triệu Hoành để làm cô vô số lần. Cách lớp quần áo Triệu Hoành cũng có thể nhìn ra kích cỡ ngực của cô, ngực không lớn cỡ khoảng 34B thôi. Mông rất căng, nếu như cô quỳ tiến vào từ phía sau, khẳng định có khả năng tới đỉnh, trong đầu Triệu Hoành đã dâʍ đãиɠ làm cô mấy lần.

Tiếng còi vang lên, phòng hành chính bắt đầu tổ chức leo núi. Triệu Hoành ho nhẹ một tiếng quay đầu, đem tất cả ý nghĩ thu hồi lại, lúc này mà đỉnh như lều trại cũng không tốt lắm. Trong công ty nam nhiều nữ thiếu, phòng hành chính mỗi người ai cũng là mỹ nữ, các phòng kỹ thuật, tiêu thụ đều vây quanh các cô. Văn Đình là phụ nữ đã kết hôn hiển nhiên không có bao giờ người thèm muốn, cùng mấy cô trung niên trong phòng tài vụ, nhân sự ngồi một chỗ nói giỡn.

Triệu Hoành trong mắt nhân viên trong công ty là một ông chủ nghiêm túc đứng đắn, ít khi nói cười, cũng không có quan hệ ái muội với cấp dưới, trợ lý cũng đều là nam. Trước nay cũng không nghe nói hắn có bạn gái hay là người khác phái tới tìm hắn, nhân viên nữ cũng có ý đối với hắn, Triệu Hoành chỉ lịch sự xa cách các cô rất xa. Không nghĩ tới, Triệu Hoành rất mê chơi, hắn thường đi hộp đêm của mình mở, chính là chỗ hắn hay chơi. Các cô gái trước khi vào hắn đều chọn qua, nhưng không có một cô gái nào làm hắn có hứng thú làm lần hai, cho nên hắn nhìn thấy phụ nữ nhà lành cũng hơi sợ, muốn hắn mỗi ngày cùng một cô gái, còn không ra được ấy chứ.

Nhưng Văn Đình này, Triệu Hoành muốn hạ miệng, thật sự rất muốn chơi nha, bây giờ hắn đối với các cô gái khác cũng không thèm. Buổi tối ở nhà nhìn clip của cô tự mình làm, cũng không phải clip hot gì, chỉ là dáng vẻ cô làm việc camera trong công ty quay được mà thôi.

Kiểu vận động bên ngoài này đối với Triệu Hoành cũng không có gì khó khăn, hắn thường xuyên rèn luyện, leo núi cũng không mệt. Triệu Hoành đi cùng với mấy phó tổng ở phía sau đi tới, cũng không vội đuổi theo mấy nhân viên, dù sao bọn họ cũng không muốn lấy hạng nhất. Mấy người Triệu Hoành tuy rằng đi không nhanh không chậm, nhưng vẫn đuổi kịp và vượt qua không ít người, Văn Đình trong số đó, leo núi nên mặt đỏ bừng, miệng tươi cười chào hỏi với hắn, trên mặt Triệu Hoành không thay đổi, tim đập điên cuồng, dáng vẻ tươi cười hoạt bát quá đáng yêu. Cô cũng khoảng 28 rồi, thấy thế nào cũng không hơn cô gái nhỏ hai mươi tuổi bao nhiêu cả.

Xuống núi xong theo thường lệ tự mình tổ chức liên hoan, nướng BBQ, uống rượu, còn có ca hát, chơi thực điên cuồng, qua 12 giờ mới tan.

Ban đêm, bên ngoài đều yên tĩnh, Triệu Hoành từ trên lầu đi xuống, khi đi hắn đã động tay chân, phòng Văn Đình liền ở dưới lầu hắn, từ trên lầu đi xuống chính là cửa phòng của cô. Lúc này tất cả mọi người trong khách sạn đều đã đi vào giấc ngủ, Triệu Hoành cầm thẻ phòng mở cửa phòng của Văn Đình.