Chương 6: Thế thân

Editor: Tử Đằng Tử

Cố Lam Sinh dáng cao chân dài, đứng ở quầy thu ngân, rất thu hút ánh nhìn, chỉ trong chốc lát khách ra vào liên tiếp, rất có ý tứ Túy Ông sau không phải ở rượu.

Mấy cửa hàng xung quang sôi nổi để ý mà đánh giá bên này. Hứa Hạ chậm rì rì mà đưa từng muỗng cháo vào miệng, vừa ăn mà trong lòng không khỏi cảm thán, người mình thích quả nhiên ưu tú.

Lúc này Cố Lam Sinh quay đầu lại, vừa vặn đυ.ng phải tầm mắt của Hứa Hạ, Cố Lam Sinh câu môi cười, Hứa Hạ lập tức rũ mắt xuống, thiếu điều đem mặt của mình vì vào bát cháo.

Cố Lam Sinh có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, nghĩ thầm, cậu ấy quả nhiên chán ghét mình.

Hứa Hạ cũng không để Cố Lam Sinh đứng quá lâu, tiếp lấy áo mà Cố Lam Sinh cởi ra, sao đó tròng lung tung lên người mình.

Cố Lam Sinh ròi khỏi cửa hàng tiện lợi, Hứa Hạ cảm thấy cùng mơ có chút giống, có thời điểm bắt đầu, thì liền có thời điểm kết thúc. Cậu ngẩn ngơ nhìn ra cửa, nghĩ, hết thảy đều quay lại thời điểm bắt đầu, chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn Cố Lam Sinh. Kỳ thật như vậy vốn dĩ nên thỏa mãn, nhưng vì cái gì mà trong lòng buồn đến lợi hại, cảm giác muốn khóc tràn ngập cơ thể cậu.

Hứa Hạ ủ rũ cụp đuôi mà chờ đồng nghiệp đến thay ca, sao đó đeo balo đi về. Nhưng chỉ vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy Cố Lam Sinh cầm ly cà phê đứng ở góc tường không xa hút thuốc. Thấy cậu nhìn tới, lại còn giơ tay vẫy hắn.

Thời điểm Hứa Hạ phản ứng lại, đã thấy mình chạy lại trước mặt hắn, hai má lại còn đỏ ửng, đôi mắt sáng lấp lánh, giọng run đến lợi hại: “Sao cậu vẫn ở chỗ này?”

Cố Lam Sinh ôn nhu nói: “Tôi định cùng cậu nói chút chuyện, về cái buổi tối tôi nhận làm người kia.”

Hứa Hạ nhớ đến cái hôn kia, mặt càng đỏ hơn: “Không, không có việc gì, tôi biết cậu nhận sai người.”

Cố Lam Sinh nhướng mày: “Cậu biết?”

Hứa Hạ đem trên khăn quàng trên cổ đè xuống, lộ ra cằm nhòn nhọn: “Chúng ta không quen biết, cậu sao có thể vô duyên vô cớ hôn tôi, khẳng định là nhận lầm người.”

Cố Lam Sinh cười cười: “Đúng vậy, nên nếu cậu có tức giận tôi cũng có thể hiểu, bị một đại nam nhân cưỡng hôn, thực ghê tởm đi.”

Hứa Hạ định nói không ghê tởm, như thế nào sẽ ghê tởm, nhưng cậu nói không nên lời. Bộ dáng nhấp môi, thoạt nhìn giống với tức giận, bộ dáng tức giận của người biệt nữu.

Cố Lam Sinh lập tức nói: “Yên tâm, tôi có thể lý giải cảm xúc của cậu. Lần trước tôi hiểu nhầm công việc của cậu, còn... mạo phạm cậu. Tôi trước nay chưa từng làm gì có lỗi với ai, thực không an tâm, nếu cậu nguyện ý, mong cậu cho tôi biết làm cách nào mới khiến cậu hết giận.”

Hứa Hạ lại đem mặt trốn sau khăn quàng cổ chỉ lộ ra mỗi đôi mắt cứ như vậy nhìn Cố Lam Sinh.

Cố Lam Sinh thấy vậy càng không biết phải làm thế nào.

Hứa Hạ đành phải nói: “Cậu vì cái gì mà phải để ý tôi có giận hay không, chúng ta cũng đâu phải bạn bè.”

Cố Lam Sinh có chút xấu hổ sờ mặt mình: “Không phải sao?”

Hứa Hạ lại im lặng.

Cố Lam Sinh nhìn Hứa Hạ, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt: “Tôi còn tưởng rằng đã là bạn từ lâu rồi chứ.”

Từ ngày đó, mỗi lần ngẫu nhiên gặp mặt, Cố Lam Sinh hướng Hứa Hạ chào hỏi, cậu đều gật đầu đáp lại.

Do có học bổng nên Hứa Hạ cũng có chút dư dả, đội văn nghệ của bạn đội trưởng vẫn luôn năn nỉ cậu tham gia, Hứa Hạ cuối cùng vẫn là đồng ý.

Thời gian tập luyện cậu có thể xoay theo tuyến thời gian của mình, cũng bởi vì không giỏi nói chuyện nên phần lớn thời gian đều làm bình hoa, chỉ cần phát huy khuôn mặt thanh tú ra là được.

Nói thật, Hứa Hạ luôn cảm thấy bản thân mình lớn lên không có gì tốt, vậy mà đội trưởng cứ luôn khen cậu đẹp, nên cậu cảm thấy đội trưởng chỉ làm thấy bộ dáng hóa trang thành con gái có chút thú vị. Hôm nay, lúc tập luyện xong, cậu còn bị nữ sinh ở đoàn kéo lại trang điểm, thật vất vả mới kết thúc, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy môi vẫn còn dính son, không cách nào lau sạch được.

Hứa Hạ một bên lau miệng, một bên đi về ký túc xá. Không nghĩ tới, cậu có thể gặp Cố Lam Sinh đã uống say.

Hắn đã say khướt, ngồi ở trong góc. Bình thường hắn đi đâu cũng có một đám người vây quanh, nay lại không có ai, chỉ có mình hắn lẻ loi ngồi ở chỗ góc tối bên cạnh tòa ký túc. Mùa đông trời càng thêm tối, Hứa Hạ vẫn là cảm thấy mình thật tinh mắt mới thấy được hắn. Lúc ấy, cậu chỉ liếc qua là có thể thấy hắn, nói tinh mắt không bằng nói đã quá quen với bóng dáng hắn nên mới có thể dễ dàng nhận ra.

Hứa Hạ đi qua, gọi tên hắn, Cố Lam Sinh ngẩng đầu, lộ ra biểu tình cơ hồ làm cậu đau đến tan nát cõi lòng. Cậu đem khăn quàng cổ của mình, quàng lên cho hắn rồi hỏi hắn làm sao vậy.

Cố Lam Sinh không nói gì, chỉ lắc đầu, lại lần nữa cúi mặt xuống.

Hứa Hạ chỉ cảm thấy thần kinh của mình nhảy dựng lên, đến khi khống chế được chính mình, mọi chuyện đã chậm. Cậu bị Cố Lam Sinh ôm lấy, mặt hắn chôn ở trước ngực cậu. Tim Hứa Hạ đập cực kỳ nhanh , cơ hồ muốn phá tan l*иg ngực xông ra ngoài.

Giữa bọn họ không có chuyện gì để nói, với lại bây giờ cũng không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện.

Cố Lam Sinh chậm rãi đưa tay lên, dùng sức cực kỳ lớn ôm lấy eo Hứa Hạ.

Hứa Hạ cảm nhận được Cố Lam Sinh đang khóc, lòng cậu đau nhói. Người cậu thích đang khóc trong l*иg ngực cậu, nhưng cậu lại không biết làm cái gì, làm như thế nào mới tốt. Chẳng sợ đem tâm của mình móc ra dâng lên, Cố Lam Sinh có lẽ cũng không vui lên, đến cuối cùng là ai làm hắn thương tâm như vậy chứ?

Ngày hôm sau, Hứa Hạ cuối cùng cũng biết ai làm Cố Lam Sinh buồn đến vậy.

Là hội trưởng.

Hội trưởng rời trường học, xuất ngoại.

Đêm qua, cậu đem Cố Lam Sinh đưa tới khách sạn, để hắn ngủ ở đó. Cậu không thể đem hắn đến ký túc được, bộ dạng của Cố Lam Sinh lúc đó, cậu không muốn ai có thể nhìn thấy cả. Cậu chăm sóc hắn một buổi tối, đến lúc không nhịn được thϊếp đi. Khi tỉnh lại thì Cố Lam Sinh đã rời khỏi khách sạn.

Trên bàn hắn để lại tiền phòng và đơn xin nghỉ dài hạn, cơ hồ không còn muốn xuất hiện ở trường nữa.

Hứa Hạ nỗ lực khắc phục bản thân, đi đến câu lạc bộ hỏi thăm. Câu lạc bộ vốn dĩ luôn có người có tính bát quái, lại là chuyện của nam thần Cố Lam Sinh, nên rất dễ dàng Hứa Hạ liền hỏi ra.

Cố Lam Sinh dạo này thường lui tới quán bar, cũng thường xuyên uống đến say bí tỉ, lão sư của hắn đối với chuyện này rất bất mãn, nói không chừng còn ảnh hưởng đến học bổng, vân vân.

Hứa Hạ vội muốn chết, ngày hôm sau, cậu hỏi quán bar Cố Lam Sinh thường tới, sau đó lại mặc một chiếc áo lông trắng, đem kiểu tóc sửa lại. Đứng trước gương, cậu với hội trưởng quả thật có chút giống nhau, liền tính đi tìm Cố Lam Sinh.

Hứa Hạ cảm thấy, Cố Lam Sinh bây giờ như vậy, là bời vì hội trưởng.

Kia, nếu Cố Lam Sinh nhìn thấy cậu, cảm thấy cậu cùng hội trưởng có chút giống, liền có thể nhìn vật nhớ người, có thể hay không …. Không còn khổ sở nữa.

Chỉ cần Cố Lam Sinh không khổ sơ, cậu cái gì cũng có thể làm.

Chẳng sợ … mất đi chính mình, làm thế thân cho một người khác.