Chương 1: Nam Thần

Hứa Hạ là học sinh tốt, một lòng học tập, trong nhà vừa nghèo vừa lắm nợ nần, nên dưỡng ra cho cậu tính tình tự ti lại mẫn cảm. Thật vất vả mới thi được vào một trường địa học tốt, nhưng lại phát hiện người trong trường và cậu chênh lệch rất lớn.

Hứa Hạ ăn nói vụng về, nghèo kiết hủ lậu, kiến thức hạn hẹp, trừ bỏ khuôn mặt không đến nỗi tệ, cơ bản không có gì đáng giá làm người khác để mắt tới.

Nhưng bởi vì thiếu kiến thức, hơn nữa mắt thẩm mĩ cũng không tốt, nên khuôn mặt kia cũng bị một mái tóc thật dài che lại. Rất nhanh, bởi tính cách tự ti cùng với cách ăn nói vụng về, cậu đã chậm rãi bị cô lập.

Mọi người cũng không khi dễ cậu, chỉ là đối với cậu nói không được mấy câu mà thôi. Liền tính là như vậy, nhưng cậu cũng có người mình thích.

Là một bạn nam.

Gia thế rất tốt, anh tuấn soái khí, thích chơi bóng rổ.

Hứa Hạ chính là trộm thích người ấy, căn bản không dám nói ra. Chú ý một người lâu rồi, liền phát hiện ra, hóa ra nam thần đang thích một người.

Là hội trưởng Hội học sinh của trường, có diện mạo vô cùng thanh tú, lại mang mắt kính nên cả người liền toát lên sự tự phụ cao lãnh.

Biết nam thần thích con trai cùng biết nam thần thích người khác, hai tin tức này đối với cậu mà nói, cũng không biết là tin tốt hay tin xấu.

Hứa Hạ yên lặng mà nhìn nam thần, mắt thấy nam thần cùng hội trưởng Hội học sinh càng chơi càng thân, lòng chua sót đến muốn mạng.

Cậu thậm chí mua một bức ảnh hội trưởng Hội học sinh, và một mắt kính, không dám ở trước mặt người khác mang lên, chỉ có thể lén lút sau lưng, trộm vén tóc mái, đeo kính lên. Sau đó liền phát hiện, cậu lớn lên, là cùng hội trưởng Hội học sinh có vài phần tương tự.

Hứa Hạ vuốt mặt mình, tim đập có chút nhanh, lại cảm thấy chính mình như vậy thật buồn cười. Đừng nói đến hắn cùng hội trưởng Hội học sinh một một trên trời một dưới đất, cho dù lớn lên có điểm giống nhau, nam thần căn bản cũng không thích cậu.

Bởi họ vốn không quen biết cậu, nên Hứa Hạ giống như kẻ biếи ŧɦái, rình coi hai người họ. Hôm nay nam thần hướng hội trưởng tặng sữa chua, hội trưởng uống xong đem vỏ ném đi, cậu sẽ trộm nhặt tới.

Nam thần mang hội trưởng đến tiệm bánh ngọt nổi danh, cậu lấy ra số tiền vất vả đi làm thêm, mua một phần cho chính mình, ăn đến trong lòng ngọt ngào một mảng, làm bộ đây làm nam thần tặng mình.

Hứa Hạ nhìn hai người như vậy, thật tốt.

Không giống cậu , không có bạn tốt, sẽ không đi chơi, còn thật tối tăm, quái gở. Nhưng nam thần trong quá trình theo đuổi hội trưởng, hiển nhiên đã xảy ra vấn đề ngoài ý muốn, hội trưởng có bạn gái.

Thời điểm Hứa Hạ biết tin tức này, thế nhưng lại khóc. Bạn cùng phòng của cậu nhìn mà một lời khó nói hết, hỏi cậu vì cái gì mà khóc. Cậu một bên lau nước mắt, một bên lắc đầu, đi ra ngoài tìm nam thần. Cậu thích nam thần như vậy, dĩ nhiên biết lúc nam thần thương tân sẽ ở chỗ nào.

Quả nhiên, nam thần ở bên hồ uống rất nhiều rượu, cầm di động liên tục gọi điện thoại.

Đầu bên kia không bắt máy.

Cậu đi qua, dưới tầm nhìn có chút tối tăm, nam thần nâng đôi mắt ướŧ áŧ đỏ bừng lên, lộ ra nụ cười vui sướиɠ: “ Cậu đã đến rồi?”

~~~

Thời điểm hoảng loạn thở hổn hển mà chạy về phòng ngủ, đem nhóm bạn cùng phòng làm khϊếp sợ, đều cho rằng Hứa Hạ bị cướp, nên biểu hiện ra sự quan tâm, lo lắng.

Kỳ thật, mọi người trong phòng đều cũng không quá chán ghét cậu. Nhưng có những thời điểm, cậu quá mức mẫn cảm, việc ở chung có gánh nặng, nên mọi người liền không tự giác mà kính nhi viễn chi.

*kính nhi viễn chi: Nghĩa câu này là kính trọng nhưng không dám gần; vẻ ngoài thì tỏ cung kính, nhưng trong lòng lại giữ khoảng cách

Cậu lại đối với người khác rất mẫn cảm, cảm giác được chính mình tạo cho người khác thật nhiều phiền toái, liền rất áy náy, lại càng không biết làm như thế nào cho phải.

Cứ như vậy tuần hoàn lặp lại.

Và cậu đương nhiên không bị cướp bóc, cậu bị nam thần hôn. Trên vai cậu, phảng phất còn lưu lại lực mà nam thần gắt gao ôm cậu, và mùi thơm nhàn nhạt trên người cậu ấy.

Hứa Hạ trước nhay chưa từng nghĩ tới, hắn sẽ cùng nam thần có cái gì đó.

Cậu luôn nhận thức rõ ràng là giữa hai người có khoảng cách, chính là không có khả năng.

Không nghĩ tới, cậu cùng nam thần lần đầu tiên tiếp xúc, chính là một nụ hôn. Chịu một kính hách lớn như vậy, dọa Hứa Hạ nấc một tiếng. Lúc cậu nấc lên, nam thần cũng mở to đôi mắt mông lung say lờ đờ, vén tóc của cậu lên, lập tức sợ hãi.

Đối mặt với sự quan tâm của bạn cùng phòng, mặt Hứa Hạ đỏ lên, lập tức nói không phải bị cướp bóc, chỉ là ở dưới lầu gặp được người ta hôn nhau thôi.

Cậu đầu óc rối rắm, tìm đại ra một lý do kỳ quái.

Lý do vừa nói xong, mọi người trong phòng đều trầm mặc, đại khái cảm thấy hắn đối với chuyện đó phản ứng quá lớn, lại có chút buồn cười, nhưng cũng không nói quá nhiều. Chuyện đó cứ như vậy mà kết thúc.

Đại khái tiếp xúc thân mật đêm đó, ở trong lòng nam thần chỉ là một sai lầm xấu hổ. Cậu ấy vẫn như cũ không quen biết Hứa Hạ. Còn Hứa Hạ vẫn như cũ, trốn ở nơi xa nhìn bọn họ. Hội trưởng cùng bạn gái vẫn tiếp tục tiến triển thật tốt.

Cậu cũng nhìn thấy ánh mắt nam thần một ngày lại một ngày đau khổ, cõi lòng tan nát. Mà tất cả hội trưởng không hề phát giác, vẫn cứ mang bạn gái ra ra, vào vào, hẹn hò thân mật.

Hứa Hạ đi làm thêm ở rất nhiều chỗ, bởi cậu phải tự mình gánh vác chi phí học tập, sinh hoạt lẫn sách vở. Mà tiền chi cho mấy khoản đó thì chỉ có lớn, không có nhỏ. Cậu thật sự rất khổ, chẳng sợ ba bữa đều ăn màn thầu trắng cùng nước, nhưng vẫn là không đủ dùng.

Sau đó Hứa Hạ đã bị lừa.

Cũng không thật sự là bị lừa, vừa mới bắt đầu, là bạn làm chung ở cửa hàng tiện lợi, hắn nói chỉ cần đi làm ở hội sở kia một ngày. Tiền lương rất cao, cậu thực động tâm.

Ngày đó, khi đến hội sở, người quản lí hỏi Hứa Hạ có muốn tới đây làm lâu dài không, Hứa Hạ nói cậu muốn suy xét một chút. Thời điểm ở trong WC, cậu nhìn chính mình trong gương, tóc vén lên rồi, trang điểm nhẹ, nhìn như biến thành một người khác vậy.

Hứa Hạ kì thật cũng không ngốc, cậu chỉ là tính tình không tốt, không phải đầu óc có tật xấu. Vì sao hội sở này có thể có tiền lương cao như vậy, cậu đại khái biết rõ. Cậu rất sợ hãi, nhưng bên ngoài vẫn hiếu thắng tỏ ra bình tĩnh.

Đại khái là lo sợ qua mấy tiếng, mắt thấy sắp hết giờ, Hứa Hạ nhẹ nhàng thở ra, tình huống cũng không nghiêm trọng như cậu tưởng tượng. Nhưng vào lúc sắp kết thúc, cậu lại gặp người mà cậu không nghĩ sẽ gặp được - nam thần – Cố Lam Sinh

Hứa Hạ phát hiện nam thần chú ý đến cậu, hận mặt đất không nứt ra một cái hố để cậu chui vào đó. Nhưng cậu an ủi chính mình, nam thần không quen biết cậu, nam thần sao có thể nhớ rõ cậu, bộ dáng hiện tại cùng lúc ở trường hoàn toàn không giống nhau.

Kinh hoảng qua đi, Hứa Hạ bình tĩnh lại, liên bắt đầu tự hỏi, nam thần vì cái gì sẽ đến địa phương chướng khí mù mịt này. Hứa Hạ không biết, thời điểm mặt cậu không biểu tình, suy nghĩ nghiêm túc ấy rất hù dọa người khác.

Hứa Hạ bưng rượu đến ghế lô kia, Cố Lam Sinh rõ ràng cảm nhận được, những hoa hoa công tử đi cùng hắn đôi mắt đều sáng lên.

(Bản edit chưa có sự đồng ý từ tác giả. mình cũng là lần đầu edit truyện, có gì sai sót mong các bạn góp ý.)