Tu Văn Đình và Chung Bình quen biết nhau thông qua hình thức xem mắt. Sau khi hai người quen nhau được nửa năm liền tổ chức hôn lễ. Từ bé, Tu Văn Đình đã là một cô gái ngoan ngoãn, khi đi học mẹ dặn không được yêu sớm, vì vậy cô vẫn không mối tình nào.
Cho đến khi tốt nghiệp đi làm được hai năm thì trong nhà liền thúc giục cô tìm đối tượng. Tu Văn Đình vẫn luôn là người 3 điểm trên một đường thẳng [1], mà nơi nào có thể tìm được một đàn ông để yêu chứ, ở trong công ty, nữ thì nhiều nam lại ít, đàn ông hơi bình thường một chút đều đã có chủ rồi. Trong nhà bắt đầu sắp xếp cho cô đi xem mắt, Chung Bình làm việc ở nơi khác, mà gia đình hai bên đều rất hài lòng nên quen nhau hơn nửa năm liền kết hôn.
[1] Cuộc sống nhàm chán, đi làm về nhà đi ngủ
Đêm tân hôn đó, Chung Bình cố gắng hồi lâu, cuối cùng bắn ra ở cửa động, mà Văn Đình xấu hổ làm khuôn mặt đỏ bừng. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Chung Bình ôm cô nói do lần đầu tiên hắn quá kích động, lần sau sẽ làm tốt hơn. Văn Đình dựa lưng vào hắn rồi khẽ ‘ừ’. Tay của Chung Bình đặt ở trước ngực mềm mại của cô mà không ngừng vuốt ve. Văn Đình từ từ nhắm hai mắt và gương mặt như bị thiêu đốt đỏ lên cũng không dám nhìn hắn.
Đêm thứ năm sau khi kết hôn thì Chung Bình mới phá tan được trở ngại, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ động phòng, mà Tu Văn Đình cắn răng chịu đựng đau đớn, thật sự không dám nói thêm gì. Chung Bình càng làm càng không thành công mà chỉ dày vò cô hơn, ma sát làm phía dưới cô đau đớn, trong thâm tâm của Văn Đình cảm thấy chuyện này như một sự tra tấn. May thay Chung Bình ở nơi khác, mỗi tháng chỉ trở về mấy ngày, nhẫn nhịn cũng trôi qua.
Kết hôn được một năm thì bụng của Văn Đình vẫn không có động tĩnh gì, hai bên gia đình cảm thấy bọn họ ở hai nơi không phải cách tốt, bèn nói Văn Đình từ chức đến thành phố của Chung Bình làm.
Thân phận đã kết hôn của Văn Đình trở thành chướng ngại khi cô tìm việc, trải qua gần hai tháng và phỏng vấn hơn mười công ty thì cuối cùng mới tìm được việc, là tập đoàn Hồng Thuyền. Tập đoàn Hồng Thuyền là một công ty đầu tư tài chính, tuy nhân viên công ty không nhiều, nhưng công ty có chút danh tiếng ở trong nước, chính sách đãi ngộ cũng khá tốt, Văn Đình cực kỳ may mắn mới có thể xin vào Hồng Thuyền.
Lần đầu tiên khi Văn Đình đến tìm Triệu Hoành xin ký tên đã có trải nghiệm khác biệt. Từ khi vào công ty đến nay, cô đều nghe nói Boss rất nghiêm khắc, mà người ở trong công ty rất kiêng dè Triệu Hoành, khi nói chuyện trang trọng và lúc trình văn kiện cũng yêu cầu rất nghiêm khắc.
“Triệu tổng, đây là tình hình bảng thành tích của nhân viên tháng này, mời ngài xem qua.” Văn Đình đưa bảng đánh giá cho Triệu Hoành, trên mặt có chữ ký của trưởng phòng nhân sự, đây là bảng tính toán tiền thưởng của nhân viên công ty, cần Triệu Hoành xác nhận xong thì cô mới có thể tiếp tục.
“Cô ra ngoài trước đi, có vấn đề gì tôi sẽ gọi.” Triệu Hoành nhập lấy bảng và nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Văn Đình xoay người rời khỏi văn phòng, Triệu Hoành nhìn bóng lưng của Văn Đình, thân hình cô nhỏ xinh mặc một chiếc áo liền váy màu đỏ có họa tiết hoa vụn, cẳng chân thon dài trắng tinh không hề có vết sẹo. Tất chân màu da bọc chặt lấy đôi chân mảnh khảnh, phía dưới là giày cao gót màu trắng, làm cho đôi chân càng có vẻ dài thêm, thật đáng tiếc cô mặc váy có độ dài trung bình nếu ngắn thêm tí nữa thì càng đẹp hơn. Nếu xốc váy lên, kéo qυầи ɭóŧ xuống là có thể làm, cực kỳ thuận tiện… Triệu Hoành híp mắt nhìn bóng lưng của Văn Đình rời khỏi mà liếʍ liếʍ môi, rồi cúi đầu nhìn hạ thân mình phồng lên như một cái túi, buổi tối vẫn nên đi tìm gái để giải quyết mới được.
Văn Đình không biết một chuyến đi này của cô đã khiến Triệu Hoành có suy nghĩ muốn đè cô ở dưới thân gian da^ʍ một hồi, cô chỉ cảm thấy tổng giám đốc này cũng không đáng sợ như trong lời đồn. Triệu Hoành đã xem qua văn kiện, ngày hôm sau anh gọi Văn Đình tới văn phòng, nói ở trên bảng có mấy thứ cần điều chỉnh, muốn Văn Đình lấy về sửa lại, để cho bảng rõ ràng hơn một chút.
Văn Đình nhận lấy bảng rồi gật đầu vâng, trong lòng thầm nói, thật sự không biết sửa lại như vậy có ý nghĩa gì nữa, nhưng mà Boss đã quyết định, anh nói sửa, vậy thì phải sửa.
Lúc Văn Đình tới gần Triệu Hoành thì hạ thể của anh lập tức căng chặt, trên người Văn Đình có một mùi thơm ngọt ngào nhàn nhạt chui vào chóp mũi của Triệu Hoành, anh phải nắm chặt tay lại mới nhịn xuống ham muốn đè cô ở trên bàn. Khi Văn Đình nhận lấy bảng thì ngón tay trắng nõn khẽ lướt phải bàn tay anh làm phía dưới lập tức căng trướng lớn hơn nữa, nếu bàn tay nhỏ sờ phía dưới của anh thì sẽ có cảm giác gì đây?
Triệu Hoành nuốt nước miếng nhìn Văn Đình từ văn phòng đi ra ngoài, đêm qua hắn đi hộp đêm, những cô gái đó một chút hăng hái cũng không có, đều là giả bộ ngây thơ, mà mùi vị trên người, tuy có dùng đồ trang điểm xa hoa đắt tiền, nhưng lại không có mùi hương giống Văn Đình. Dáng vẻ cũng không tồi, trên tay nhéo một cái, phát hiện đều là giả, còn có gương mặt kia đều giống hệt nhau, lúc cởi ra Triệu Hoành nhìn cũng không thấy hứng thú, cứ như một nhà sản xuất in ra cùng một khuôn mẫu, chẳng gợi được tí ham muốn nào. Mama nói tối nay sẽ tìm cho anh hai cô không phẫu thuật thẩm mỹ đến để chơi, không biết có hương vị ngọt ngào giống Văn Đình hay không, Triệu Hoành có hơi chờ mong.
Buổi tối Triệu Hoành đến hộp đêm, quả nhiên mama giới thiệu hai cô gái ăn mặc đứng đắn đến đây, nói là sinh viên đại học đang thiếu tiền muốn bán da^ʍ. Hai người, một người mặc áo sơ mi trắng và quần jean, còn một người mặc váy caro, có chút co quắp đứng thẳng, nhìn cũng rất ngây thơ. Triệu Hoành kéo cô gái mặc áo sơ mi trắng quần jean rồi duỗi tay vào trong áo nhéo lên bộ ngực sữa, không phải rất lớn, nhưng dùng sức xoa thì cái vυ" kia lại khá mềm, xem ra cũng thường xuyên bị người ta chơi.
Một cô gái khác mặc váy caro, Triệu Hoành kéo dây kéo sau lưng, làm cho dáng vẻ cô liền trần trụi, rồi xoa nắn thử, cảm xúc nắm bắt của bàn tay cũng khá được. Anh lại nhìn tay của hai cô gái, vẫn không trắng và thon dài như của Văn Đình, chỉ mới nghĩ đến Văn Đình thì phía dưới của Triệu Hoành liền cứng lên.
“Cũng không tệ lắm.” Triệu Hoành híp mắt nhìn cô gái mặc áo sơ mi, cũng không cởϊ qυầи áo của cô ta mà cách lớp quần áo chơi đùa cái vυ" làm cô ta dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ không ngừng, “Boss à, tôi muốn rồi.” Cô gái kia sờ mó nơi phồng lên dưới thân của Triệu Hoành mà qυầи ɭóŧ cũng ướt đẫm. Thân thể Triệu Hoành rất cường tráng nên chỗ phồng lên phía dưới thẳng cứng còn chưa cởi ra đã làm cho cô ta có chút kinh ngạc.
“Dâʍ đãиɠ như vậy.” Triệu Hoành buông cô ta ra đi chơi cô gái khác, tay xuyên xuống phía dưới của cô kia, phía dưới còn chưa có ẩm ướt, nhìn có vẻ như không thường hầu hạ người khác. Triệu Hoành có hứng thú bèn ôm cô gái vào trong lòng ra sức véo nặn hai cái vυ" không lớn, cô gái vừa tròn hai mươi tuổi nên thân thể co dãn rất tốt, hai bàn tay Triệu Hoành dùng sức chơi, cô gái trong ngực anh liền thấp giọng cầu xin, “Anh nhẹ chút, đau..”
“Đau à, chơi nhiều sẽ không đau nữa.” Triệu Hoành tươi cười đưa một bàn tay cách qυầи ɭóŧ ma sát ở cửa huyệt.
“Đừng mà.” Cô gái kẹp mạnh chân, Triệu Hoành kéo váy cô ra, rồi đẩy qυầи ɭóŧ xuống dưới, nhìn bên dưới hơi đen, Triệu Hoành cúi đầu đánh giá một chút, xem ra cũng là thân kinh bách chiến. Anh cởi bỏ lưng quần của mình, làm cho côn ŧᏂịŧ thô dài bắn ra đứng thẳng cao cao, cô gái mặc áo sơ mi trắng bên cạnh nhìn thấy nuốt nước miếng, không chừng người này có thể làm cô ta sướиɠ đến chết.
Triệu Hoành tìm bαo ©αo sυ mang vào rồi kéo qυầи ɭóŧ cô gái váy caro xuống bắt đầu làm, mấy ngày nay bị Văn Đình câu dẫn đã nứиɠ muốn chết, mà cô lại là phụ nữ nhà đàng hoàng, còn có chồng nên không thể chạm vào. Cô gái mặc váy caro quỳ gối trên sofa mà nức nở. Triệu Hoành đâm vào từ phía sau tới cùng, dưới côn ŧᏂịŧ thô to có hai túi trứng tròn lắc lư theo động tác trước sau. Hai tay của Triệu Hoành bắt lấy cái mông lớn trắng nõn mà thần tốc đút côn ŧᏂịŧ của mình, cô gái mặc váy caro bị anh làm đến mức nói cũng không hoàn chỉnh, theo tần suất cắm vào rút ra nhanh của anh mà kêu ‘ưm a’, hai tay cào loạn, còn dâʍ ŧᏂủy̠ từ chỗ hai người giao hợp chảy xuống sofa, thấm ướt một mảng lớn.
Triệu Hoành vỗ mông cô ta ‘bốp bốp’, rồi đến phía sau, cô gái mềm nhũn nằm trên ghế sofa khóc huhu, thân thể bị Triệu Hoành làm cho tê liệt. Triệu Hoành kéo mông cô ta mà ra sức đâm mạnh, chờ đến khi mình bắn ra mới buông cô ta ra, anh buông một tay thì cô ta liền mềm nhũn nằm trên sofa mà chổng mông, rõ ràng còn thấy được miệng tiểu huyệt bị làm mở rộng chảy ra nước. Triệu Hoành cởi bαo ©αo sυ trên côn ŧᏂịŧ xuống, có chút ghét bỏ, “Không đủ chặt, giả vờ thuần khiết.” Không bán thân thì chắc chắn đã bị đàn ông làm qua rất nhiều lần rồi, cũng đúng, bây giờ học sinh đã phá thân từ sớm, lại dám đến đây bán da^ʍ, có mấy người thật sự trong sáng chứ, không chừng cũng đã thay đổi bạn trai như áo rồi.
Triệu Hoành cũng không kéo quần, lộ ra côn ŧᏂịŧ mềm bên ngoài, cô gái mặc áo sơ mi trắng quỳ gối liếʍ cho anh, nghỉ ngơi một hồi thì anh lại cứng lên rồi đeo thêm một cái bao mà đẩy cô gái mặc áo sơ mi trắng kia lên ghế sofa làm. Cô gái này khá da^ʍ, mặc cho anh đâm trước đâm sau, phía dưới Triệu Hoành nhanh chóng làm cực kỳ mạnh mẽ, cô ta cầu xin Triệu Hoành nhanh chóng bắn ra, sắp bị anh gϊếŧ chết rồi. Triệu Hoành nghiêm trọng hoài nghi có phải cô ta bán da^ʍ quá nhiều không, mấy cô gái ở hộp đêm cũng không rêи ɾỉ trên giường liều mạng như vậy.