🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.(11)
Kể từ lần trước Chung Nhiên mua bộ xếp hình đầu chó, ngày nào tôi cũng hoa mắt, đến nay mới hoàn thành được 2/3.
Hôm nay Chung Nhiên đi làm, tôi đang nghĩ mình có nên hóa thân thành tiên ốc đến đưa cơm cho cậu ấy không?
Ừm… mệt quá, quên đi, không thích hợp với tôi.
Ngay khi tôi chuẩn bị đi ngủ, chuông cửa vang lên.
Ngoài cửa là người mẹ thân yêu của tôi.
“Mẹ, sao hôm lại rảnh rỗi đến đây?” Tôi mặc bộ váy ngủ hình khủng long ngáp dài hỏi.
“Tiểu Nhiên đi làm?”
“Vâng.” Tôi đi vào phòng tắm rửa mặt.
“Nhìn con đi, bộ váy trông như học sinh tiểu học vậy.” Mẹ tôi lắc đầu, “Không có hương vị phụ nữ chút nào, sao con không có cảm giác nguy hiểm gì cả”.
“Không hiểu gì cả?” Tôi đánh răng, hơi khó hiểu.
“Haizzz, đần chết đi được. Tiểu Nhiên vừa đẹp trai vừa giàu có, tính cách cũng tốt nữa. Loại đàn ông thế này đốt đèn đi tìm trăm dặm cũng khó thấy! Thế mà ngày nào con cũng ngây ngô, nếu như bị cướp mất thì phải làm sao hả?” Mẹ hận không thể rèn sắt thành thép, gõ trán tôi, “Đến ăn sáng đi, mang cho con giải phấn tiểu lung* đấy, còn có một tí bánh ngọt mẹ mua trong chuyến du lịch vào nam.”
*Giải phấn tiểu lung 蟹粉小笼 là đặc sản vùng Chiết Giang, được làm từ bột mỳ, thịt lợn, gạch cua và bì lợn đông lạnh.
“Cảm ơn mẹ!”
Sau khi mẹ đi, tôi chìm trong suy nghĩ.
Đúng vậy, Chung Nhiên không tệ.
Nếu…người khác cướp cậu ấy đi, cậu ấy cũng sẽ không đi với người khác mà.
Nhưng mẹ nói đúng, tôi vẫn muốn có hương vị phụ nữ hơn một chút.
Nếu vậy tôi sẽ trang điểm một chút, sau đó đưa cơm cho Chung Nhiên, tuyên thệ chủ quyền.
Đúng vậy, cứ vậy đi!
Về phần trang điểm, tôi đã gọi điện cho Tần Thải nói chuyện này.
Tần Thải rất tán thành: “Cậu không biết đâu, trước kia có vài cô gái cứ hai ba ngày lại chạy đến văn phòng của Chung Nhiên, sau này trợ lý Lý Lộ của Chung Nhiên trực tiếp đặt bàn làm việc ngoài cửa Chung Nhiên mới ngăn những cô gái kia lại được.”
“Cái gì?” Tôi cảm giác nguy hiểm càng tới gần, “Vậy có phải các cô ấy rất có hương vị phụ nữ không?”
Tần Thải nghe tôi nói, kinh ngạc: “Cái gì hương vị phụ nữ?”
Tôi lặp lại những gì mẹ tôi nói.
Thần Thải cười nói: “Cái này dễ thôi, cứ để tớ lo, điền địa chỉ nhà cậu.”
“Cái gì?” Thần Thải vội vàng cúp máy trước khi tôi nói xong.
Đến trưa, tôi phóng xe, mang cơm hộp ba tầng lên thẳng tầng mười hai.
Không ngờ một nhân viên bảo vệ đã ngăn tôi lại.
Sau khi giải thích hồi lâu, tôi vẫn gọi điện cho Lý Lộ rồi mới có thể lên lầu.
Tôi, vợ ông chủ, đúng là một người thất bại.
Chung Nhiên đang cúi đầu làm việc, khi thấy tôi đến, cậu ấy hôn tôi một cái rồi tiếp tục đọc tài liệu.
Tôi ngồi trên ghế sô pha và đọc sách một cách nhàm chán.
“Dưới bàn có manga.” Giọng Chung Nhiên truyền đến.
“Chồng là tốt nhất.” Tôi nhanh chóng mở ra đọc với vẻ thích thú.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ, tôi vẫn đắm chìm trong truyện tranh, không hề hay biết Chung Nhiên đang ngồi bên cạnh.
“Sương Sương.” Chung Nhiên bất lực điểm vào mũi tôi, “Đến giờ ăn rồi.”
“Ồ, đến rồi.” Tôi miễn cưỡng đặt cuốn sách xuống.
“Tại sao muốn đưa cơm cho anh?” Chung Nhiên gắp một miếng ba chỉ bỏ vào bát của tôi.
Tất nhiên tôi không thể nói rằng tôi có cảm giác nguy hiểm nên mới muốn làm cho dư luận hoang mang: “Em muốn làm nàng tiên ốc.”
“Vậy định làm nàng tiên ốc trong bao lâu?” Chung Nhiên cố ý hỏi tôi.
“Ừm…tùy tâm trạng của em.” Tôi bóc một con tôm đưa cho Chung Nhiên, “Dạo này anh có bận không?”
“Không bận.” Chung Nhiên nhướng mày, “Lúc nào cũng có thời gian dành cho cô vợ nhỏ của anh.”
Tôi mỉm cười, cúi đầu im lặng.
“Mai tiểu thư, ngài không thể vào được, Mai tiểu thư.” Giọng nói vội vàng của Lý Lộ truyền đến, giây tiếp theo, cánh cửa được mở ra.
“Anh Chung Nhiên, em đến đây đưa cơm cho anh.” Một giọng nói kiêu căng cất lên.
Oh hoo, quả thật có “một số phụ nữ” đến đây.
Chung Nhiên lạnh lùng đuổi vị Maii tiểu thư này đi, không để tôi bận tâm.
Nhưng mà mẹ tôi đã đúng.
Tôi thực sự nên đến công ty của Chung Nhiên nhiều hơn, nếu không hoa đào của Chung Nhiên cứ đến không ngăn được.
“Sương Sương?” Chung Nhiên gọi tôi.
“Ừm?”
“Tức giận?” Chung Nhiên giải thích, “Thật ra thì…”
“Không cần giải thích, em tin anh.” Tôi ngồi bên cạnh Chung Nhiên, “Nhưng em ghen vì anh…là của em.”
Chung Nhiên của một mình tôi.
Cậu ấy cũng là Chung Nhiên tốt nhất trên thế giới.
Chung Nhiên sững sờ trước sự thẳng thắn của tôi, sau đó cười lên, nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh nắng ban mai.
“Vậy thì đêm nay…anh có thể…”
“Không thể!”