Nhìn vẻ mặt quá đỗi bình tĩnh của Tiểu Tân, không biết nàng lại nghĩ ra phương pháp chấn chỉnh gì tôi đây. Trong lòng tôi lo lắng bất an, ai ngờ ông trời cũng muốn căng thẳng cùng tôi, đến mức "bụp" một cái đèn điện tối ngòm. Tôi dặn Tiểu Tân ngồi yên đừng động đậy, để tôi đi lần mò tìm đèn pin cầm tay: "Chắc là sập cầu dao đấy, để tớ xuống lầu bật cầu dao lên."
Tiểu Tân đứng dậy: "Tớ đi xuống cùng cậu."
Tiểu Tân cầm lấy đèn pin soi đường, chúng tôi một người đi trước một người đi sau ra khỏi cửa, đến trước bảng điện ở tầng hai, dưới sự giúp đỡ của ánh đèn lập loà, tôi bắt đầu tìm kiếm nút bật tắt cầu dao.
Tiểu Tân cứ kéo góc áo đằng sau lưng tôi, tôi cười với nàng: "Đừng sợ, chỉ là mở cầu dao thôi, sao cậu nhát gan thế?"
"Không phải nhát gan." Tiểu Tân cãi lại: "Mà là không có gan chút nào, đừng nói nữa, cậu cẩn thận đấy!"
"Ồ, không có gan à? Hoá ra Tân Tân nhà mình là người con gái không hoàn hảo ha."
"Cậu... cậu đừng lắm điều với tớ nữa, tập trung đi!"
Tôi đắc ý phì cười, chợt nảy ra ý tưởng hù doạ Tiểu Tân, lập tức vạch ra một mưu kế thật hoàn hảo trong đầu. Thế là —-
"Dương Dương? Cậu sao thế? Sao lại run hết cả người thế?"
Tôi không đáp lời nàng, tiếp tục run lẩy bẩy.
Tiểu Tân sốt ruột: "Cậu sao thế? Hả?"
Tôi cố nặn ra âm thanh giả mà như thật: "Tiểu... Tân... tớ... bị... giật... điện... rồi."
Còn chưa kịp nói xong đã nghe một tiếng "rầm" phát ra từ chiếc đèn pin bị rơi xuống nền đất. Tôi thầm vui như hoa nở, hehe, doạ nàng sợ một trận trước khi nàng chấn chỉnh tôi mới được tính là một ván cờ đôi bên cùng có lợi.
Khi tôi hãy còn vội đắc ý, bỗng cảm thấy một đợt gió lạnh ập vào mặt, ôi mẹ ơi, sức công phá thật mạnh mẽ, lẽ nào UFO đã hạ cánh xuống Tế Nam? Trong lúc tôi đang vẽ chuyện, thì thấy Tiểu Tân cầm một cây gậy gỗ to lớn không biết lôi ra từ đâu ra đập về phía tôi, tôi mắt chữ O mồm chữ A còn chưa kịp kêu lên tiếng nào, cả người đã bay vυ"t lên "ầm" một tiếng dán chặt lên tường, lại "phịch" một tiếng nữa trượt ngã xuống đất. Toàn thân tôi ê nhức, tại khu hành lang tối tăm này, không ngờ lại có thể nhìn thấy một dải ngân hà toàn sao sáng ngời.
Tiểu Tân quăng cây gậy gỗ xuống đất: "Đỡ hơn chưa? Đỡ hơn chút nào chưa? Chúng ta đi bệnh viện luôn đi."
Lúc ấy hàng xóm cách vách cũng đi xuống bật cầu dao, cả hành lang bỗng chốc sáng chói không quen mắt, hắn thấy tôi nằm đó bèn lạ lùng hỏi: "Cô Quan? Cô làm sao thế?"
Tôi vùng dậy nói: "Không, không sao, vấp, bị vấp ấy mà."
Hàng xóm mỉm cười: "Lần sau đi đường phải chú ý hơn đó, tôi đi trước đây."
Tiểu Tân đỡ tôi dậy: "Giờ đã ổn hơn chưa? Trong người còn khó chịu không?"
Tôi lẩm bẩm: "Sao cậu đánh mạnh thế? Đau chết tớ rồi."
"Vừa nãy là trường hợp khẩn cấp mà! Vậy hai ta có đi bệnh viện nữa không?"
"Đi cái *beep* ấy!" Đôi mắt tôi ngấn nước mắt: "Ban nãy tớ trêu cậu thôi, làm gì có chuyện tớ dễ bị giật điện đến thế chứ! Cậu muốn mưu sát chồng à."
Tiểu Tân hiểu ra vấn đề, lại đấm một cái nữa lên vai tôi: "Cậu, cậu đáng đời!" Sau đó nàng bất giác cười lên: "Tớ không tính toán với cậu chuyện máy ghi âm nữa, đồng chí Dương Dương yêu mến, vì cái thói đánh mãi không chừa, dạy mãi không sửa này của cậu, cậu tự lên lầu đi, tớ về ăn cơm trước đây."
Tiểu Tân bỏ mặc tôi ở đó, nàng quay ngoắt cái mông đi thẳng lên lầu, tôi khom lưng kéo lê từng bước lên theo. Thật ăn năn hối hận, hôm nay tôi làm việc gì cũng không được suôn sẻ, cảm giác như tự rước khổ vào thân, tôi vừa leo lên lầu vừa than oán: "Ba à, con đã hiểu uy lực của cái chày cán bột mà hôm đó ba phải hứng chịu rồi --"
Vừa nghe Tiểu Tân mỉa mai giễu cợt, vừa mếu máo khóc lóc mãi mới ăn xong bữa cơm, may mà Tiểu Tân vẫn còn lương tâm, nàng biết tôi bị thương nặng nên không kêu tôi rửa bát nữa, nàng dặn tôi nằm lên giường nghỉ ngơi, còn nàng vào bếp thu dọn bát đũa.
Tôi nằm trên giường được một lúc, thấy thân thể không còn khó chịu chỗ nào nữa, bèn đến đứng ở cửa bếp nhìn Tiểu Tân lao động. Tiểu Tân đang chăm chú rửa bát trong chiếc áo len màu xanh lam có cổ chữ V của tôi, có ai đó đã từng nói rằng, người phụ nữ quyến rũ nhất là khi đang lao động, trông dáng vẻ Tiểu Tân lúc bận bịu quả thật rất đẹp. Tôi vội chạy vào phòng ngủ lấy chiếc máy ảnh ra, liên tục chụp nàng "tách tách" vài bức, Tiểu Tân thấy vậy bèn cười với tôi: "Đồ ngốc, tớ rửa bát thì có gì mà chụp."
Tôi mê đắm trong nụ cười đầy vẻ chiều chuộng của nàng, không nhịn được mà đến sau lưng nàng, vòng tay ôm chặt lấy nàng: "Đẹp lắm, nên mới chụp đó."
Tiểu Tân chỉ cười, nàng dùng cái đầu cọ lên mặt tôi: "Dương Dương, chúng ta cứ sống cả đời như thế này được không?"
"Ừa, cả đời này cứ sống như vậy, thật hạnh phúc."
"Ừm, có còn đau không?"
"Không đau nữa."
"Ò, vài bữa nữa chúng ta đi xem nhà nhé."
"Ừ, được."
Tôi ngửi mùi hương của nàng, hôn lên gáy nàng, tỉ tê bên tai nàng: "Tiểu Tân, nếu như không có cậu, tớ phải làm sao đây?"
Tiểu Tân quay đầu lại: "Chúng ta không rời xa nhau được, ít nhất trong cả đời này, chúng ta sẽ không rời xa." Tiểu Tân cười cười, nàng vừa rửa bát vừa mơ tưởng: "Đợi đến khi chúng ta già, hai ta sẽ lấy ra những bức ảnh hồi trẻ mà ngắm nghía từng cái một, và cùng hồi tưởng lại từng chút từng chút. Trong đó, có một bà lão cả đầu bạc trắng đang ngồi đọc sách nghe nhạc dưới ánh tà chiều, có một cụ bà khác mặt đầy nếp nhăn đang cùng bọn trẻ con bắt kiến dưới tán cây mát, hai người họ cứ chốc lát lại liếc nhìn nhau, ha ha, thật vui quá."
Tôi siết chặt vòng eo nàng: "Thế tớ là bà lão đang đọc sách nghe nhạc, còn cậu là cụ bà mặt đầy nếp nhăn."
"Không phải, tớ là bà đọc sách, cậu là bà bắt kiến."
Tôi cúi đầu cắn xương đòn của nàng: "Chỉ cần được ở bên cậu, cậu thích là gì cũng được, tớ không tranh giành."
Tiểu Tân rùng mình: "Cậu là đồ hư hỏng, không cho tớ rửa bát à."
"Hì hì" Tôi cắn nhẹ cằm nàng: "Tớ yêu cậu nhiều, Tiểu Tân, yêu cậu rất nhiều rất nhiều."
"Ừa, yêu cậu." Tiểu Tân xoay người lại, nàng vòng tay ôm lấy cổ tôi, dán lên môi tôi nụ hôn ngọt ngào của nàng. Tôi nghe tiếng nàng khẽ rêи ɾỉ, thấy hơi ẩm nàng thở gấp gáp, nhìn đôi ngươi nàng mơ màng, và cả bờ môi hồng hào ấy, lại một lần nữa khiến tim tôi chìm vào đắm say. Thắt lưng nơi tôi được nới lỏng, Tiểu Tân cúi người cởi cúc quần jean của tôi, tôi không cách nào cưỡng lại được nữa, vươn tay tắt vòi nước đi, cùng nàng hoà quyện mê đắm.
Tôi không biết vì sao đã ở bên Tiểu tân lâu như vậy mà tôi vẫn luôn giữ được cảm giác của mối tình đầu, để đến tận bây giờ, mỗi khi thấy nàng cười hay khóc, nàng suy tư hay thẫn thờ, hay chỉ là khoảnh khắc nhìn thấy bóng lưng của nàng thôi, tôi đều không thể kiểm soát được nhịp đập trái tim mình xốn xang, tình yêu luôn không ngừng đập thình thịch trong l*иg ngực.
Tiểu Tân cho rằng, hai người yêu nhau là chuyện rất dễ, nhưng để hòa hợp lại là điều rất khó, nguyên nhân cái khó là vì có quá nhiều cám dỗ vây quanh, cuộc sống quá nhạt nhoà, thiếu sự giao tiếp giữa hai người, v.v... Nàng rất chú trọng chất lượng cuộc sống, nên nàng luôn học hỏi mỗi ngày, nếu như không có sự kiện gì đặc biệt, ngay cả khi đã quá mệt mỏi, nàng vẫn sẽ đọc sách hoặc đọc báo một lúc trước khi nghỉ ngơi. Chịu sự ảnh hưởng từ nàng, tôi cũng tăng phạm vi sở thích của mình lên, cố gắng tìm hiểu tiếp xúc nhiều thứ nhất có thể từ chuyên ngành của mình cho đến các phương diện khác, đồng thời sẽ kể lại một cách thật sinh động về những điều thú vị vừa xảy ra hoặc được tôi khám phá hàng ngày cho nàng, Tiểu Tân cũng sẽ báo cáo công việc và cảm nghĩ hàng ngày của nàng cho tôi nghe. Mặc dù tôi không biết nhiều về công việc của nàng lắm, nhưng tôi vẫn rất vui khi được lắng nghe.
Tất nhiên, làm người luôn có đôi lúc mất bình tĩnh, Tiểu Tân đã giao ước với tôi rằng, nếu một trong hai đứa có dấu hiệu tức giận, người còn lại nhất định phải im lặng chịu đựng một lúc, kiên quyết không được tức giận theo; nếu như cả hai bên đều tức giận, thì cứ lớn giọng mà chửi thôi, ai chửi to hơn là người thắng cuộc, nhưng đến khi cả hai đều đã nguôi ngoai, bên thắng phải có trách nhiệm dỗ dành bên thua. Cũng may Tiểu Tân dễ tính, tôi cũng không phải người dễ nổi giận, cơ hội được mắng chửi không có nhiều lắm, ít ra đến giờ tôi vẫn chưa có cơ hội được thử nghiệm.
Tiểu Tân hi vọng rằng ngày nào cũng là ngày đầu tiên trong đời, và ngày nào chúng tôi cũng là mối tình đầu của nhau, vừa hay điều nàng muốn cũng chính là điều tôi muốn. Tôi không muốn tình yêu của chúng tôi trở nên buồn tẻ chỉ vì sự khắc nghiệt của thời gian, vì vậy tôi và Tiêu Tân luôn không ngừng học hỏi, không ngừng khám phá, không ngừng thảo luận và không ngừng xem phim hoạt hình để giữ gìn sự hồn nhiên của hai đứa, và sẽ tiếp tục dùng sự hồn nhiên ấy để tìm kiếm hạnh phúc giữa thế gian tưởng chừng như vô vị này. Tôi cảm ơn cha mẹ vì đã ban cho tôi sự sống và cho tôi cơ hội trải nghiệm thế giới muôn màu muôn vẻ; cảm ơn ông trời đã đem Tiểu Tân tới bên tôi, để tôi được nếm trải hương vị sự ấm áp của tình yêu giữa phố phường đông đúc bóng người.
Vào một buổi sáng sớm tinh mơ chìm trong làn khói sương mù, Tiểu Tân nói với tôi, rằng mẹ nàng sắp tới rồi.
Tôi đi cùng ba mẹ và Tiểu Tân ra sân bay đón cô Lưu, cô Lưu rạng rỡ vẫy tay chào chúng tôi, tôi hiểu rằng những ngày tháng đau khổ của tôi sắp sửa diễn ra ngay từ giây phút nhà vua trở về, Tiểu Tân nắm tay tôi ý muốn dỗ tôi đừng sợ, thấy dáng vẻ chắc nịch của nàng, tôi chỉ có thể trước hết buông xuống nỗi lo lắng.
Ba và mẹ đón tiếp cô Lưu rất nồng hậu, tôi không muốn thua kém, cũng cố gắng thể hiện nỗi nhớ nhung của mình đối với cô Lưu, khiến lông tóc Tiểu Tân dựng đứng lên vì sự nhiệt tình quá mức ấy. Thấy ngũ quan méo xệch của Tiểu Tân, tôi trừng mắt với nàng một cái rồi lại tiếp tục lấy lòng cô Lưu, rõ ràng cô Lưu rất hưởng thụ, nhưng mẹ tôi không hưởng thụ nổi, luôn miệng nói rằng chắc chắn tôi đã bị ma nhập.
Sau khi ăn tối, cô Lưu muốn nói chuyện riêng với tôi, mẹ tôi liếc xéo tầm mắt qua bụng tôi rồi cười tươi như hoa: "Dương Dương, mau đi dạo cùng cô Lưu đi."
Ba tôi cũng hưởng ứng: "Hai cô cháu ra quán trà gần đây nói chuyện đi, bên ngoài lạnh lắm, vào trong đó mới ấm, có hứng chuyện trò."
Tim tôi đập loạn xạ, ôi bà nội ơi, thật hối hận vì ngay lúc đầu đã nói khoác như thế, nói dối thành quen đến cả tôi cũng tưởng thật. Tôi rụt rè mở cửa ra, nhìn thấy nụ cười khích lệ của Tiểu Tân, cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại một chút, thôi kệ đi, cái gì đến sẽ đến.
Đi tới quán trà, tôi gọi một ấm trà Long Tĩnh và hai phần điểm tâm, sau đó ngồi thẳng lưng chờ cô Lưu hỏi.
Cô Lưu phì cười, rồi cô lấy tay che miệng đi, nhìn cô thật giống Tiểu Tân, à nhầm, là Tiểu Tân thật giống cô ấy, qua động tác này, tôi có thể chắc chắn rằng cô Lưu không phải mẹ kế của Tiểu Tân.
Cô Lưu nhấp một ngụm trà: "Dương Dương, con thích uống trà sao
Tôi gật đầu: "Cũng đúng ạ."
Cô Lưu cười: "Cũng như cà phê, trà có rất nhiều tác dụng, thể chất của người Trung Quốc thích hợp uống trà, nói đúng hơn, là thích hợp thưởng thức trà, mỗi ngày tự tay pha cốc trà thưởng thức, vừa bổ thân vừa dưỡng tính."
Nghe cô Lưu rủ rỉ êm tai bàn về trà đạo, tâm tình căng thẳng của tôi biến mất từ lúc nào không hay, phong thái nói chuyện của cô chậm rãi như hoà vào không khí ảm đạm của cả quán trà, đương nhiên tôi cũng rất vui khi là một phần của cuộc trò chuyện như vậy, bàn về trà đạo vẫn tốt hơn bàn về cái bụng của tôi.
Sau khi đã nói chuyện một lúc, cô Lưu hỏi tôi: "Giờ đã hết căng thẳng rồi nhỉ?"