Yêu Straight

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Hiện đại, 1 vs 1. Người edit: Natalia - Ảo Tình Dạ Nguyệt - Nhật Lạc Raiting: T Chuyện tình ấy diễn ra ở Trường Xuân, đông bắc Trung Quốc. Một chuyện tình không quá sức bi thương, cũng chẳn …
Xem Thêm

Chương 4
Tôi không rõ cậu ta nghĩ gì vì cậu vốn không phải tuýp người khéo nói. Không giống như tôi làm trong môi trường kinh doanh miệng lưỡi thường xuyên thao thao bất tuyệt, ăn nói trơn tru.

Bất quá sau lần tôi bộc bạch, biểu hiện cậu ta không có gì khác thường. Sáng sớm đi làm, tối về vẫn tập tạ, mỗi khi trông thấy tôi vẫn mỉm cười gật đầu chào. Tôi đoán, có lẽ vì cậu sống dưới mái nhà người khác, không thể không cúi mình.

Chỉ là, tôi không rảnh quan tâm nhiều đến vậy. Tuần thứ hai tiếp đó, tôi liều lĩnh dẫn bạn trai mới về nhà. May mắn thay lúc đó Đinh Vĩ chỉ ở trong phòng mình, không bước ra ngoài nửa bước. Lúc người kia vội vàng ấn tôi lên giường, đột nhiên trong đầu tôi xuất hiện ý nghĩ kỳ quái, phía bên kia bức tường, Đinh Vĩ đang làm gì nhỉ?

Một khi đã xuất hiện thì ý nghĩ đó cứ quẩn quanh trong đầu, không gạt đi được. Thế nên cả lúc lêи đỉиɦ cực kì hưng phấn, tôi cũng ngoan cố ngậm chặt miệng, không rên lấy một tiếng. Nhưng không rên thật sự rất khó chịu thế nên tôi đành làm chuyện đó qua lớp chăn.* Kết quả, người tôi dẫn về khó chịu bỏ đi mất.

Sáng hôm sau đυ.ng mặt, cậu ta gật đầu chào như chẳng có gì xảy ra. Lúc đó tôi mới hay, tất cả đều do bản thân cả nghĩ.

Lần thứ hai dẫn người về càng chết dở, vừa đúng lúc bắt gặp cậu ta mặc áo ba lỗ từ trong phòng bước ra. Nhìn thấy cậu, gã kia cứ dán chặt mắt vào Đinh Vĩ không thôi, thậm chí nhìn thiếu điều chảy cả nước dãi. Sau vào đến phòng, gã vẫn cố gạn hỏi tôi cậu ta là ai. Hỏi đến nỗi tôi phát ngấy, phán cho gã một câu xanh rờn, người cậu vừa thấy là trai bao của tôi.

Sau lần đó tôi không dẫn ai về nhà nữa! Chịu đựng hai lần là quá đủ rồi!

*****

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt một cái là đến mồng một tháng năm. Công ty chúng tôi trong khoảng thời gian này chẳng còn việc gì làm, kì nghỉ đến sớm hơn thường lệ, thế nên tôi khuân gói trở về Đức Huệ.

Tôi lần lữa đến đúng ngày đó mới trở về, dù sao về sớm cũng không có gì thú vị, nhất là phải ì ra chịu trận, nghe người nhà lải nhải kêu tôi mau chóng tìm đối tượng đi. Buồn bực hai ngày ở nhà, rốt cuộc đến ngày thứ ba tôi quyết định đi tìm Đinh Vĩ.

Tôi chưa từng tới nhà họ. Căn hộ đó nằm trên đường số 8, cách nhà tôi rất xa, từ xưa đến nay vẫn chỉ có độc một tầng trệt. Nhà tôi thì đã cất lầu từ nhiều năm trước.

Kì thực trước đây gia đình tôi cũng sống ở khu ấy, lâu rồi không về thăm lại, giờ mới thấy con đường vốn dĩ rộng thênh bỗng dưng hóa chật hẹp, bờ tường vốn cao vời vợi trở nên thấp bé hẳn ra. Mặt đường nhầy nhụa rác rến, gió mùa quét mạnh qua là tất cả bay tứ tán khắp nơi.

Tôi không biết nhà cậu cụ thể ở đâu, thế nên bèn dừng lại hỏi thăm một thiếu niên ven đường, [Anh tìm Cậu của tôi à?] Thiếu niên ấy mặc quân phục màu xanh lá mạ (dùng để đi tuần), nhìn rất đẹp [Đi theo tôi]

Sau, thiếu niên dẫn tôi vào một căn nhà có khoảnh sân nhỏ cách đó không xa. Vừa bước vào sân, cậu niên thiếu ấy liền ngửa cổ lên hét to [Cậu, có người tìm!!!!] Tiếng hét vừa dứt, cậu ta bỏ vào nhà.

Tôi đứng ngoài cửa chờ. Khi màn cửa vang lên những tiếng sột soạt, một phụ nữ trung niên bước ra đón tôi. Mặc dù chưa từng gặp qua, nhưng nhìn sơ tôi cũng biết rằng bà là mẹ của Đinh Vĩ. Thấy bà, tôi mới thấm thía câu nói của người xưa “Con trai thường giống mẹ”. Quả thật khuôn mặt tuấn tú của Đinh Vĩ được di truyền từ bà rất đậm nét.

Tôi vừa toan mở miệng nói, chào bác, thì bên tai đã nghe thấy tiếng Đinh Vĩ: [Tiểu Tùng, sao cậu tới đây?]

******

Đinh Vĩ và bác gái dẫn tôi đến một căn phòng phía Tây. Từ phòng phía Đông vọng đến những thanh âm lách cách đặc trưng của bàn mạt chược, tôi bỗng nhận ra Đinh Vĩ vừa mới từ đó ra.

Mẹ cậu nghe bảo tôi là bạn cùng phòng với Đinh Vĩ ở Trường Xuân thì rất nhiệt tình, bưng ra một bàn nào là trà nước bánh trái, thậm chí còn mời tôi ở lại dùng cơm. Nhưng ngược lại, Đinh Vĩ thì rất thoải mái, đầy tự nhiên vừa vào phòng đã lập tức nhào lên đống đồ khô trên phản nằm khểnh ra.

[Bác gái, bác đừng vội, cháu ngồi chút là đi ngay] Tôi có chút ngại.

[Mẹ, mẹ ra ngoài đi. Đừng làm việc vớ vẩn hù người ta bỏ chạy] Đinh Vĩ tùy tiện nói với bác.

[Trời ơi! Coi cái thằng này kìa…] Mẹ Đinh Vĩ trừng mắt nhìn cậu [Được, các con tán gẫu đi, mẹ ra ngoài trước]

Chờ bóng bác khuất tầm, tôi le lưỡi bảo, [Cậu nói năng với mẹ cậu thế mà coi được?]

Đinh Vĩ cười, vỗ phành phạch xuống tấm phản, ngụ ý bảo tôi qua đó ngồi.

Tôi đến ngồi cạnh cậu, nghe âm thanh huyên náo phòng bên [Ngại quá! Khiến cậu phải bỏ chơi giữa chừng.]

[Tôi cũng đâu muốn chơi! Đêm qua nhậu say, đến giờ còn khó chịu.] Cậu ta lười biếng nói.

Tôi biết Đinh Vĩ uống rất được, cũng rất thích uống. Kéo tay cậu, tôi nói [Cậu lại uống nhiều rồi.]

Đinh Vĩ cười híp mắt, không lên tiếng, để mặc tôi kéo tay cậu ấy.

Bàn tay Đinh Vĩ rất lớn, cũng rất đẹp. Ngón tay vừa thon lại vừa dài.

Nhưng mà dù muốn ngắm, tôi cũng không thể nào nắm lên xem cả buổi chiều được. Với cả không biết mẹ cậu ấy sẽ chạy vào lúc nào, lỡ như cảnh tượng tôi và cậu tay trong tay bị bắt gặp, thử hỏi sẽ thế nào đây?

Nghĩ thế, tôi hắng giọng, [Đinh Vĩ, tôi mới đến chơi, thế mà cậu lại ngủ ư?]

Đinh Vĩ mở mắt, cười nhìn tôi [Vậy cậu nói đi, giờ mình đi đâu đây?]

[Cậu rành Đức Huệ hơn tôi, cậu tính đi]

[Hay giờ tìm bọn Lâm Hải, Trương Mai?]

[Ôi, không đi đâu] Tôi lắc đầu, xiết tay cậu thật chặt [Đi với chúng nó lại phải nhậu tiếp, coi bộ cậu uống còn chưa đủ đô ha.]

Đinh Vĩ nghe thế thì nhìn tôi cười, đảo mắt [À, đột nhiên tôi nhớ ra có một chỗ cũng được.]

Nói xong, cậu bật dậy, kéo tôi ra ngoài.

~~~~~~~~~~~~

Thêm Bình Luận