Chương 3
Tôi sống trong một căn hộ trên đường Kiến Thiết, cách nơi làm việc không bao xa. Đó là căn hộ kiểu xưa gồm hai phòng, vừa vào cửa sẽ thấy ngay một góc làm việc nho nhỏ. Được cái tiền thuê nhà hợp túi tiền, vợ chồng chủ nhà là chỗ quen biết, vì cả hai đều xuất ngoại nên rất muốn tìm người trông coi nhà. Lúc trước tôi cùng bạn trai đang chạy vạy khắp nơi tìm phòng thuê, vừa gặp đã chấm ngay căn hộ này. Chúng tôi thuê một hộ hai phòng cũng vì muốn che mắt người ngoài, để họ nghĩ cả hai chỉ là bạn cùng phòng, không phải sống chung như tình nhân.
Ai ngờ quen nhau thì dễ, ở cùng thật khó khăn. Chưa đầy hai tháng, cả hai chúng tôi đã cãi nhau ầm ĩ. Giờ nhớ lại thì thấy đó chỉ toàn là việc nhỏ nhặt không đâu. Ngặt một nỗi, hai đứa đều là dạng người cố chấp, không ai nhường ai. Cuối cùng hắn tức giận dọn đi, thế là chuyện đó kết thúc.
***
Một chiều sau Tết âm lịch, tôi đang ở sở làm thì nhận được điện thoại của Đinh Vĩ, báo rằng cậu hiện đang ở Trường Xuân. Nghe xong tôi không kịp phản ứng, nói đông nói tây với Đinh Vĩ mãi đến lúc cậu ta mở lời hỏi, phòng kia còn trống hay không.
Kỳ thực nghe xong tôi rất bất ngờ. Chuyện lúc đó tôi cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi. Nhiều lúc, tôi hay nói những lời thiếu suy nghĩ, tỷ như lúc ra ngoài uống nếu gặp một tiểu cô nương xinh đẹp sẽ thuận mồm nói “anh yêu em”. Nhưng mà việc đó thì làm sao nhớ được cơ chứ?
Bất quá, Đinh Vĩ đến khiến tôi rất mừng. Ở cùng thằng nhóc này hai ngày, tôi phát hiện ra cậu ta là một hàng xóm rất tuyệt. Mỗi sáng đi khỏi từ sớm tinh mơ, đến tối mịt mù mới quay trở về. Lúc nào rảnh tay thì năng quét dọn phòng ốc, rất có tính tự giác cá nhân và tinh thần tập thể. Còn nếu không có việc gì nữa thì cậu lấy hai quả tạ tay không biết kiếm đâu ra, tối rỗi cứ thế mà luyện.
Có lần, tôi hỏi, nhóc à cậu rốt cuộc có biết mệt là gì không đấy? Ban ngày ra ngoài bươn chải đã đủ trầy vi tróc vảy rồi, tối về sao phải hì hụi tập luyện như thế. Nghe xong, cậu ta chỉ nhìn tôi cười trừ.
Nhưng mà cơ bụng tám múi kia thực khiến tôi phát thèm. Đáng tiếc cậu ta không cùng chí hướng, bằng không thì đã sớm thành cực phẩm nhân gian. Lắm lúc nhìn khuôn ngực trần cộng với bộ mặt tuấn tú kia, lòng tôi cứ có chút xáo động.
Tôi nghĩ tinh lực tràn trề của cậu chắc chắn là không có chỗ phát tiết. Mà đừng nói là cậu ta, ngay đến tôi cũng sắp nhịn không nổi. Vì Đinh Vĩ ở đây, tôi chẳng thể đem người về nhà, làm chuyện không biết xấu hổ như thế. Nhưng nếu tình trạng này vẫn tiếp diễn, tôi sợ một ngày quẫn trí mình sẽ làm chuyện bất lợi với cậu ta. Cân nhắc mãi, tôi quyết định ngả bài với Đinh Vĩ.
Cho dù tôi ra ngoài lăn lộn đã lâu, nhưng come out* với người quen thì đây là lần đầu tiên trong đời. Sau một hồi nghe tôi bộc bạch trong tình trạng nói năng vòng vèo lộn xộn, cậu ta buồn buồn nói với tôi [Cậu thích đàn ông?]
[A.] Tôi có chút kích động.[Nhưng mà tôi sẽ không quấy rối cậu đâu.] Đáng nhẽ phải khẳng định thêm: Tôi không có cảm giác gì với cậu cả. Nhưng câu này tôi giữ lại trong bụng, không thốt ra lời.
Đinh Vĩ im lặng không nói.
Tôi lại ấu trĩ nói thêm [Về Đức Huệ ngàn vạn lần cậu đừng nói với người khác, bằng không thì tôi chết chắc.]
Đinh Vĩ ngẩng đầu nhìn tôi, [Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói với bất kỳ ai.]
Nhìn thấy vẻ mặt tha thiết chân thành của cậu, nỗi đau xé trong lòng tôi mới dịu lại đôi phần.
======================