Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sương mù trong mắt anh biến mất, đại não hỗn độn không rõ.
Ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm gương mặt cô.
Khuôn mặt ửng hồng mỉm cười của cô, nhìn thế nào cũng thấy mê người, đôi môi hồng nhỏ nhắn như giải dược, hận không thể nhào tới cắn lên một cái.
Khuôn mặt cô tràn ngập biểu tình kiên nghị, ngược lại còn câu dẫn người ta phạm tội hơn cả kiểu cúi đầu xấu hổ rụt rè.
Anh kêu rên một tiếng, thân thể khô nóng, kìm lòng không được đưa tay tới chạm vào bầu ngực no đủ của cô.
Lăng Vi ngẩng lên, đúng lúc nhìn thấy anh đưa tay tới.
Cô cuống quít lùi về phía sau, tay anh đυ.ng tới nơi mềm mại nào đó của cô.
Lăng Vi như bị điện giật, giật mình.
Nhìn thấy anh hô hấp ồ ồ, mặt lúc đỏ lúc trắng, Lăng Vi nhanh chóng mở vòi nước, ấn đầu anh vào: “lạch cạch” lấy vòi hoa sen xả nước lên đầu anh.
Giờ nước mà không dập lửa của anh được thì cô lại phải làm bình chữa lửa!
“A ——” Một lúc sau, anh không kiên trì nổi nữa, thân mình thoát lực: “rầm” một tiếng, đè cô xuống dưới.
“A!” Đau quá! Lần này, Lăng Vi cảm nhận rõ anh ép chặt vào ngực cô!
Cơ ngực người này cứng như đá ấy!
Lăng Vi bị đau, đưa tay tát anh một cái, quát khẽ: “Tốt nhất anh đừng có ngất ra đấy! Tôi đoán đám người đó rất nhanh sẽ tìm tới đây.”
Hai tòa nhà, từ tầng một lục soát lên, hết mười lăm tầng, kia không phải chỉ tốn một lúc thôi sao!
Người nọ gian nan chống tay dậy.
Lăng Vi nâng tay xoa xoa ngực bị đυ.ng đau... Tiếp theo đưa tay chống lên ngực anh, dùng sức đẩy lên trên.
Hơn nửa ngày, ý chí của người nọ chiếm thượng phong.
Thở hổn hển ngồi xuống, tuy bị tra tấn đến sắp phát điên, nhưng vẫn không hừ ra một tiếng. Anh cầm súng, xem đạn bên trong, bốn viên... Đối phương mười lăm người.
Lăng Vi nhìn anh, vô cùng trấn định hỏi: “Anh nghĩ có thể sống ra ngoài không?”
Anh quắc mắt nhìn thẳng vào cô. Đôi mắt sáng ngời trong suốt của cô lóe lên quang mang bình tĩnh trí tuệ.
Khuôn mặt xinh đẹp vô cùng nghiêm túc. Ngữ khí nói chuyện bình tĩnh, chắc chắc, khiến anh nhìn với cặp mắt khác xưa!
“Đi theo tôi!” Lăng Vi đem anh đi ra ngoài, hai người đi vào phòng ngủ của cô.
Cô dẫn anh đi tới trước bức tường cạnh đó thì dừng lại, cô đột nhiên nâng tay, kéo mặt tường qua phải.
Vách tường... vậy mà là cửa ẩn!
Làm cực kỳ bí ẩn!
Trên mặt tường này vẽ hoa cỏ, xanh xanh đỏ đỏ, hòa hợp với bức tường bên cạnh, hoàn toàn không nhìn ra nơi này có một cánh cửa.
Bên trong... Treo đầy quần áo. Hóa ra là tủ quần áo!
Trong đầu bỗng nhiên có suy nghĩ – thật thú vị!
“Tôi học vẽ, dùng kết cấu tinh diệu tạo thành hiệu ứng thị giác lẫn lộn. Anh không phát hiện phòng ngủ của tôi không có tủ quần áo à?”
Anh ngẩng đầu, nhìn qua vách tường đầy hoa: “Bức tường này đều là tranh cô vẽ?”
“Ừ.”
“Trình độ rất cao.” Không phải nói ngực to toàn kẻ ngốc nghếch sao?
Cô gái này ngực khá lớn, lớn lên giống như hoa sen mới nở, không nghĩ đầu óc cũng lợi hại như vậy.
Gặp chuyện còn bình tĩnh. Hôm nay gặp cô, xem như gặp được quý nhân.
“Nếu anh không muốn bị bắt thì đừng lên tiếng!” Tuy được khen, nhưng Lăng Vi vẫn không chút do dự nhét anh vào tủ quần áo.
Cô đưa tay cầm một đống quần áo phủ lên người anh.
Cánh cửa này, chỉ cần cô không nói, không ai có thể phát hiện người kia đang nơi này.
Ngay lúc cửa bị đóng lại chỉ còn một khe hở, anh đột nhiên trào phúng cười: “Tôi chắc chắn sẽ không lên tiếng, chỉ sợ cô bị người ta dọa một cái liền tiểu ra quần ấy. Không thì đám người kia nghiêm hình bức cung, cô lại quỳ xuống cầu xin tha thứ ấy chứ.”
“Cạch ——” Cô mở cửa ra, trừng mắt nhìn anh: “Anh! Đi ra ——” Sắc mặt cô cực kỳ xấu!
Người nọ ngậm miệng, tìm vị trí thoải mái nằm xuống.
“Hôm nay tôi cứu anh cũng không phải cứu không công.”
Người nọ nhướn mày, mắt phượng dài nhỏ nheo lại nhìn cô: “Có yêu cầu gì cứ việc nói thẳng. Ngoại trừ Ecuador, trên trái đất này chỗ nào cô cũng có thể tới.”
Cô trừng mắt nhìn anh một cái, khẩu khí thật không nhỏ! Đăng bởi: Thất Liên Hoa