Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cũng không biết từ tâm tính gì, người đàn bà mỉm cười, đưa danh thϊếp của mình cho Lăng Vi: “Người đại diện pháp lý Tập đoàn Tân Á, Lưu Mỹ Hinh.”
Hiển nhiên, là một chức vụ nhàn hạ. Thân phận có cũng được, không có cũng được.
Con nhà có tiền đều sẽ vào Tập đoàn, làm bình hoa.
Nhưng cô ta là người thừa kế tương lai của Tập đoàn Tân Á!
Tập đoàn Tân Á đứng số một số hai giới tài chính trong nước.
Ai gặp cô ta không phải tâng bốc, nịnh hót. Không nghĩ tới, hôm nay lại lép xẹp trước Diệp Đình.
Diệp Đình nhất định là xem cô ta là thư ký, nếu không sẽ không xem thường cô ta như vậy!
Lăng Vi không muốn nhận danh thϊếp của cô ta, nhưng không nhận lại không lễ phép, liền nhận.
Lưu Mỹ Hinh đột nhiên cười nói: “Tôi thấy cô rất quen mắt, là thiên kim nhà Vương Lương Sơn sao?”
Câu này, rõ ràng nâng cao mình, hạ thấp người khác. Vương Lương Sơn là đại phú hào.
Ý là, bạn cô ta đều là thiên kim tiểu thư nhà quyền quý…
Mà… Lăng phục của Lăng Vi, vừa nhìn liền biết là cô gái có gia cảnh vô cùng bình thường.
Hai nhân viên bên cạnh cười lên.
Lưu Mỹ Hinh hất mái tóc dài, cười đắc ý.
Lăng Vi nhàn nhạt nói: “Cô nhớ nhầm rồi. Tôi họ Lăng.” Hạ Tiểu Vi vừa nói tên hai người… Lưu Mỹ Hinh đây là chỉ số thông minh quá kém nha!
“Ha ha…” Sau lưng, cả đám cười lên. Mặt Lưu Mỹ Hinh đỏ bừng.
Lăng Vi đây là đang nói cô ta không có đầu óc!
Vừa rồi người ta cũng nói họ Lăng, cô ta còn hỏi người ta có phải họ “Vương” hay không…
Thông minh…
Lưu Mỹ Hinh ho khan, che giấu lúng túng.
“A” một tiếng: “Sorry sorry… Xin lỗi ha… Vừa rồi tôi không nghe rõ.”
Cô ta làm bộ nhiệt tình nói: “Lăng tiểu thư, có cơ hội tìm cô đi dạo phố nha. FPGA có kiểu đồng hồ sắp đưa ra thị trường, đến lúc đó, chúng ta cùng đi mua đi.”
Nói xong, giơ cổ tay mình lên.
Còn nói: “Ai nha, đồng hồ của cô là hiệu gì? Tôi cũng chưa từng thấy… Cái của cô… không phải là đồ rẻ tiền chứ?”
Hai chữ “rẻ tiền”, cô ta nói đặc biệt khinh bỉ.
Nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười giả tạo.
Lăng Vi nhàn nhạt liếc cô ta: “Quả thật rất rẻ riền, nhưng mà có giá trị siêu lớn. Không giống một ít người và chuyện, bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa.”
Lưu Mỹ Hinh cứng đờ.
Không nghĩ tới… bị Lăng Vi đâm một nhát: “Cô mắng tôi?”
Cô lại mắng cô ta “Bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa?”
Lưu Mỹ Hinh trợn tròn mắt: “Cô nói ai?”
“Nói cô đó!” Lăng Vi nhìn cô ta chằm chằm, nói thẳng không kiêng kỵ.
Lưu Mỹ Hinh nhảy cỡn lên!
Cô ta quen được nuông chiều.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ có cô ta mắng người, nào có ai dám mắng cô ta? Cô ta giơ tay, tức giận chỉ vào Lăng Vi, nói: “Con tiện nhân cô, cô nói lại lần nữa cho tôi!”
Lăng Vi không mặn không lạc liếc cô ta: “Mở miệng ngậm miệng, tiện nhân treo bên mép, có thể chứng minh cô cao quý bao nhiêu sao? Tôi và cô quen biết à?”
Ngay cả Diệp Đình, cô cũng không coi là quen biết, có đạo lý nào bị một người xa lạ mắng chứ?
Buồn cười!
Lúc này, tiếng vó ngựa vang lên.
Lưu Mỹ Hinh quay đầu, thấy Diệp Đình cưỡi con ngựa màu đen cao to.
Trên gương mặt tuấn tú của anh phủ một lớp sương!
Ánh mắt lạnh như băng, nửa híp.
Hiển nhiên, anh nghe bọn họ nói chuyện. Tim Lưu Mỹ Hinh đập rộn lên, sắc mặt Diệp Đình cực kỳ khó coi, không biết là anh tức giận ai?
Chắc hẳn cảm thấy Lăng Vi nói chuyện thật quá đáng đúng không?
Dù sao, cô mới là đối tượng hẹn hò của anh.
Nghĩ tới đây, Lưu Mỹ Hinh ủy khuất cắn môi, mắt rưng rưng nhìn Diệp Đình, giống như đang đợi anh làm chủ cho cô ta.
“Lóc cóc…”
Sau lưng Diệp Đình, mấy người kia cũng quay lại.