Chương 37: Mời vào nhà giam! (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bối cảnh thâm hậu như thế, nếu muốn dựa vào quan hệ để dẹp vụ này... Chỉ sợ là không thể...

“Lên xe!” Cảnh sát đẩy mạnh hai người lên xe.

Lúc này, Lăng Vi nhìn thấy Tiểu Hi và Lý Thiên Mặc tới đây.

Hai người này là bạn tốt của cô, đều học ở Đại học Yến Công, nhưng không cùng chuyên ngành. Quen biết bọn họ cũng do tình cờ, Tiểu Hi và Thiên Mặc đều cuồng truyện tranh, còn là fan của cô. Lễ hội ngày khai giảng, là Lăng Vi phụ trách thiết kế banner.

Cách vẽ và nét vẽ của Lăng Vi cực kỳ độc đáo, vì vậy khiến hai người họ nhận ra cô.

Hai người này mừng muốn chết, không ngờ lại học cùng trường với thần tượng của mình, càng không ngờ tác giả truyện tranh nổi tiếng “Thải Vi” vậy mà mới 18 tuổi! Cứ như vậy, bọn họ quen biết, thành bạn tốt. Vừa ở cùng nhau, chính là bốn năm.

Hai người nhận được điện thoại của cô, cái gì cũng chưa hỏi, lập tức chạy lại đây.

Lăng Vi nhờ bọn họ giúp đỡ thu dọn đồ dưới lầu.

Vào cục cảnh sát, lập án, hoàn thành ghi chép, Lăng Vi ra khỏi cục.

Vương Hân Bình và Chu Vân còn đang trong phòng thẩm vấn chưa ra.

A...

Lần này, Chu Vân gặp phiền phức rồi!

Hừ —— Hai người cứ gây sức ép đi! Bắt nạt tôi? Không dễ vậy đâu!

“Thứ của tôi, sớm muộn gì tôi cũng đòi lại được!”

Trở lại chỗ ở, Lý Thiên Mặc và Tiểu Hi đã giúp cô thu dọn xong đồ đạc.

Tiểu Hi thấy cô trở về, hoảng sợ ôm cô: “Trời ơi! Đây là có chuyện gì vậy?”

Lý Thiên Mặc cau mày hỏi: “Tiểu Vi, cậu gặp phải bọn xã hội đen à?”

Lăng Vi nhìn chằm chằm hai người, ủy khuất trong lòng nháy mắt phóng đại! Hốc mắt nóng bừng, xoang mũi chua xót.

Lý Thiên Mặc và Hạ Tiểu Hi chưa từng thấy cô như vậy.

Bọn họ biết, bình thường Tiểu Vi luôn trấn tĩnh, cũng rất bình tĩnh, nếu không phải gặp chuyện gì cực kỳ ủy khuất, tuyệt đối sẽ không có loại vẻ mặt này.

“Không có việc gì, đừng sợ, còn bọn mình mà...” Lý Thiên Mặc vươn tay ôm cô, nâng tay xoa xoa đầu cô.

Lăng Vi mặt chôn trong lòng cậu ta.

Căn nhà bị Vương Hân Bình mua đi, cô bây giờ ngay cả nơi đặt chân cũng không có.

Khổ sở trong lòng càng lúc càng nhiều, nhưng cô cắn răng, gắt gao chịu đựng không muốn rơi nước mắt.

Tiểu Hi cũng ôm cô: “Tiểu Vi đừng sợ, chúng ta đi mau đi mau, đi đến chỗ mình ở nhé.”

Trong lòng Lăng Vi đặc biệt ấm áp, cũng may... Cô còn có bọn họ.

Ba người mang theo hành lý xuất môn.

Bên ngoài sáu người đàn ông mặc tây trang đen lập tức đồng thời tiến lên, cầm lấy ba lô và vali trong tay họ.

Lão giả kia vô cùng trịnh trọng địa nhắc nhở Lăng Vi: “Vì bảo vệ ngài, ngài nên đi theo tôi. Nếu ngài không muốn mang lại phiền toái cho bạn mình, tốt nhất là đi theo tôi.”

Lăng Vi rùng mình, Diệp Đình lần này chọc vào phiền toái không nhỏ, tùy tiện đi tới chỗ Tiểu Hi sợ là sẽ mang đến phiền toái cho cô.

Nghĩ đến vết thương do súng bắn của Diệp Đình, nghĩ đến Amanda hung ác, nghĩ đến đội đặc nhiệm quốc tế vây bắt đám người áo đen... Đó chính là súng thật đạn thật, không phải thứ một người dân nhỏ bé bình thường như cô có thể ứng phó!

“Đi theo bọn họ đi.” Lăng Vi quyết định.

Cho dù thực sự nguy hiểm, chỉ mình cô chịu là được, tuyệt đối không thể gây nguy hiểm cho bạn bè.

Tiểu Hi vội vàng hỏi: “Tiểu Vi, những người này là ai thế? Sao đáng sợ vậy? Sao cậu lại quen bọn họ?”