Ông dưỡng chính là giao châu có giá trị ngàn vàng. Giao châu có tác dụng an thần, làm đẹp da.
Mẫu hậu của Hạ Hân Vân Hoàng hậu xưa nay yêu cái đẹp, hàng năm đều sẽ mua giao châu từ cha ta.
Dùng để nghiền thành bột phấn, mỗi đêm uống với nước. Còn dùng giao châu chế thành kem dưỡng da, mỗi ngày bôi lên trên mặt. Lâu ngày, có thể khiến mặt bà trắng như trăng rằm, nét mặt rạng rỡ.
Vân hoàng hậu đối với ta vừa gặp đã thân, năm sáu tuổi đã mang ta về trong cung nuôi nấng như thái tử phi.
Ta và Hạ Hân lớn lên cùng nhau, dù không phải phu thê, nhưng chúng ta cũng có tình nghĩa gắn bó suốt mười mấy năm.
Không nghĩ tới, tình nghĩa này lại mong manh đến thế. Ta không hiểu vì sao Hạ Hân lại trở nên lạnh nhạt như thế?
Một đêm trước lúc hắn rời cung đi săn, hắn còn dùng ánh mắt đầy yêu thương nhìn ta.
Nhớ lại đêm đó, sau khi mây mưa xong, hắn dịu dàng hôn ta, ở bên tai ta nói lời âu yếm: "Khinh Lan, cả đời này có nàng là đủ rồi."
Thì ra, trái tim của nam nhân thay đổi nhanh đến thế.
Lan Thù liếʍ sạch máu chảy ra từ cổ ta.
Hơi thở ta hoàn toàn tắt ngúm.
Lúc Hạ Hân thấy ta chết, mặt mày lạnh nhạt cuối cùng cũng nhiễm một tia đau xót.
Hắn như vừa tỉnh dậy từ trong mơ.
Một bước lảo đảo, suýt nữa đứng không vững, trong miệng nỉ non: "Khinh Lan..."
“Thái tử phi, mau tỉnh dậy, chuyện lớn không hay rồi...” Bên tai truyền đến một trận ồn ào.
Ta thu hồi ý thức, mở to mắt nhìn người trước giường.
Là nha hoàn thân cận của ta, Hồng Cẩm.
Vẻ mặt ta mờ mịt: "Chuyện gì vậy?"
Mặt Hồng Cẩm lộ vẻ lo lắng: "Thái tử điện hạ đi săn bị thương rồi, đang trên đường về cung, người có muốn ra đón không?"
"Cái gì?" Ta giật mình ngồi bật dậy.
Đi săn? Thái tử bị thương?
Tôi đã sống lại rồi!
Sau khi phản ứng lại, ta bình tĩnh nói: "Ồ, chắc cũng không phải là vết thương gì nghiêm trọng đâu, không đi."
Hồng Cẩm có chút ngơ ngác: "À? Không phải ngày thường nương nương quan tâm đến Thái tử điện hạ nhất sao?"
"Ta chóng mặt, để ta nghỉ ngơi một chút, ngươi lui ra đi." Ta nhắm mắt lại, nhớ lại những chuyện của kiếp trước.
Kiếp trước Hạ Hân vung kiếm đâm xuyên cổ ta, Lan Thục hút sạch máu của ta, cảnh tượng ấy vẫn còn hiện hữu trong đầu.
Hồng Cẩm mới vừa bước ra khỏi tẩm cung, lại gặp được Hạ Hân, nàng vội vàng hành lễ: "Nô tỳ bái kiến Thái tử điện hạ."
"Miễn lễ." Trong tay Hạ Hân cầm một chậu hoa lan, bước vào tẩm cung.
Hắn chằm chằm nhìn ta đang nằm trên giường giả vờ ngủ, lo lắng hỏi: "Khinh Lan, nàng sao vậy, có chỗ nào khó chịu sao?"