Lòng ta như tro tàn, rưng rưng nuốt xuống thuốc tránh thai nóng bỏng vào cổ họng.
Bụng ta đau nhói.
Máu tươi loang ra, nhuộm đỏ váy áo.
Mẫu tử liên tâm, ta có thể cảm nhận được đứa bé đã thành hình trong bụng mình đang quằn quại.
Kỳ Lỗi lạnh lùng nhìn máu tươi tẩm ướt áo váy ta, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ sung sướиɠ báo thù.
Nhưng hắn hận ta còn chưa tiêu tán.
Hắn cắn vào vành tai ta, gần như muốn cắn đứt lỗ tai ta.
Bên tai truyền đến giọng nói lạnh thấu xương của hắn: "Thẩm Yên Phi, đây sẽ không phải là đứa con đầu tiên của ngươi, cũng sẽ không phải là đứa cuối cùng."
Ta không hiểu tại sao hắn lại nói vậy.
Ta đau đến mức không có tâm tư để suy nghĩ sâu xa.
Khóe môi Kỳ Lỗi nhếch lên nụ cười lạnh lùng, gằn từng chữ: "Bản tướng quân sẽ khiến ngươi mang thai đứa thứ hai, thứ ba, lại đích thân rót thuốc phá thai cho ngươi uống, cho đến khi ngươi thừa nhận chính mình sai."
“Đồ khốn!" Ta bị tuyệt vọng nhấn chìm, rút ra chiếc trâm cài tóc trên đầu, cười khổ nói: "Kỳ Lỗi, ta sẽ không cho ngươi cơ hội này."
Chiếc trâm cài sắc nhọn đâm vào cổ họng, máu tươi phun trào, ta phát ra tiếng rêи ɾỉ đau đớn.
"Yên Phi, ngươi..." Kỳ Lỗi chân tay luống cuống, tiếng lòng rối loạn, hắn chắc không dự đoán được ta lại chết nhanh như thế.
Chiếc trâm cài rơi xuống đất, ta dùng tay nhuộm đầy máu tươi nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ.
Kỳ Lỗi ôm lấy ta, trước khi chết, ta nhìn thấy huyết sắc rối ren trong mắt hắn tan biến, bị màu đỏ thẫm thay thế.
Kỳ Lỗi như tẩu hoả nhập ma, lộ ra vẻ đau khổ hối hận: "Không... không phải thật, tất cả đều không phải thật, Yên Phi..."
Một giọt nước mắt từ khóe mắt hắn lăn xuống, hắn điên cuồng khóc thành tiếng, ngửa đầu hỏi trời: "Tại sao, tại sao..."
Ta bị bộ dáng hắn dọa sợ, nhưng đã không còn sức để tìm hiểu thêm.
Nước mắt của hắn rơi xuống cổ họng đẫm máu của ta, khiến máu của ta bốc hơi.
Đây là lần đầu tiên ta cảm giác thân thể hắn có nhiệt độ bình thường trong năm năm qua.
Năm năm qua rất khó khăn, hiện giờ cuối cùng cũng có thể giải thoát.
Ta nhắm chặt mắt lại.
Lần nữa mở mắt ra, ta đã trọng sinh vào ngày Kỳ Lỗi chiến thắng ở Đông Hải trở về.
Theo lẽ thường, ta phải ra cổng thành nghênh đón hắn, nhưng ta lại yên ổn ở trong phủ.
Nha hoàn Thu Diệp thấy thái độ ta khác thường, khó hiểu hỏi: "Phu nhân, tướng quân đang trên đường trở về, ngài xác định không đi ra cổng thành nghênh đón sao?"
Ta nằm ở trên trường kỷ, hờ hững nói: "Không đi, không có gì để đón."