Chương 2

Hắn không đợi ta đến gần đã chủ động tiến về phía trước, dùng kiếm ngăn trước mặt ta: "Mời Thái tử phi về, điện hạ nói tối nay không cho phép bất kỳ ai quấy rầy."

"Thật sao? Hôm nay ta quả thật muốn quấy rầy, ta xem Thái tử có thể làm gì được ta?" Dứt lời ta đẩy kiếm đang nằm ngang trước ngực, sải bước tới trước cửa.

Bên trong truyền đến âm thanh hờn dỗi của nữ tử: "Điện hạ, tối nay là đêm tân hôn của ngài, ngài không ở tân phòng cùng Thái tử phi, liệu nàng có buồn không?"

Diệp Dữ Châu hừ lạnh: "Nàng buồn thì liên quan gì tới cô? Cô lại không thích nàng, thành thân với nàng chỉ vì phụ hoàng tứ hôn, không thể từ chối."

"Nghe nói là Thái tử phi rất cứng rắn, nếu nàng biết đêm tân hôn ngài lại ở trong phòng ta, có thể xách đao tới gi ết ta hay không?" Thanh Liên nũng nịu nói: "Thϊếp rất sợ đó."

"Sợ cái gì? Cô sủng ái nàng, không ai dám động tới nàng." Diệp Dữ Châu cười khẽ.

Tiếp theo bên trong truyền đến âm thanh khó coi.

Ta một cước đá văng cửa phòng, nhìn chăm chú thân ảnh trên giường kia.

Diệp Dữ Châu bị dọa, thân thể co rụt lại, hướng về phía ta phẫn nộ quát: "Lăn ra ngoài!"

Ta đến gần, ngồi xuống bàn uống trà, tự mình châm một chén trà.

Ta ung dung chuyển động thân chén, bày ra bộ dáng xem trò vui: "Lăn cái gì mà lăn? Bản phi tới xem trò vui, các ngươi cứ tiếp tục đi."

"Phì..." Thanh Liên cười khẽ một tiếng, dịu dàng nói: "Tỷ tỷ muốn cùng một chỗ sao?"

Ta nhấp một ngụm trà, lên tiếng trào phúng: "Khỏi, ta sợ Thái tử chịu không nổi."

Diệp Dữ Châu mất hết hứng thú.

Hắn xoay người xuống, mặc y phục, cau mày: "Úc Hi, ngươi đừng ỷ mình là Thái tử phi thì muốn làm gì thì làm."

Ta khẽ xì: "Có vẻ như kẻ muốn làm gì thì làm là ngươi chứ nhỉ? Nếu sáng mai phụ hoàng biết được ngươi náo ra trò cười như vậy, có thể dùng roi quất ngươi hay không?"

Diệp Dữ Châu mặc xong y phục.

Hắn đi đến trước mặt ta, lòng bàn tay nắm lấy quai hàm ta: "Ngươi làm cho cô cảm thấy buồn nôn, nếu như phụ hoàng quất cô một roi, cô sẽ quất ngươi mười roi, không tin thì chờ xem!"

Ta hất tay hắn ra, đứng lên nói: "Chờ xem thì chờ xem."

Lúc đi tới bên ngoài cửa, ta vứt xuống một câu: "Thái tử điện hạ chẳng ra làm sao cả, công phu gì mà một nén nhang cũng chưa tới, haizz."

Diệp Dữ Châu lập tức nổ tung, mặt lạnh quát lên: "Úc Hi, ngươi chờ đó cho cô!"

Ta trở về Đông cung.

Kiệu của Diệp Dữ Châu ở ngay sau lưng ta.

Trải qua chuyện này toàn kinh thành đều biết, đêm tân hôn Thái tử đi thanh lâu.

Sáng sớm hôm sau khi ta còn đang trong giấc mộng.

Diệp Dữ Châu đẩy cửa phòng ta ra, hắn bóp lấy cổ ta, hai con ngươi đỏ bừng: "Úc Hi, đều tại ngươi, ngươi trả mạng Thanh Liên cho ta!"

Ta đẩy tay hắn ra, ngồi xuống, tức giận nhìn hắn: "Ngươi có bệnh phải không? Thanh Liên của ngươi làm sao?"

"Đêm qua nàng té lầu bỏ mình, đều do ngươi làm nàng khó xử! Ngươi thật ác độc!" Diệp Dữ Châu nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng hận không thể gi/ết ch/ết ta.