*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mây mờ tản đi, trăng tròn soi bóng người.
Lục Tri Phi không ngờ mình có thể gặp lại tên đạo sỹ kia trong một con hẻm phức tạp rắc rối, rác rưởi chồng chất giữa chốn Bắc Kinh phồn hoa này.
Đạo sỹ một thân đạo bào, tóc búi cài trâm gỗ, trên sống mũi còn đeo một cặp kính râm gọng tròn, dùng phất trần phẩy phẩy cản đường Lục Tri Phi, lại nương theo ánh trăng bước lên một bước, “Cậu trai trẻ, muốn bói một quẻ không? Cậu hợp nhãn duyên của tôi, quẻ cuối cùng ngày hôm nay lão đạo liền để lại cho cậu, giảm giá hai phần! Có thể dùng tiền mặt lẫn chuyển khoản, thậm chí dùng vật thế tiền, vô cùng tiện lợi.”
Lục Tri Phi cầm túi rác trên tay, lẳng lặng nhìn đối phương.
Nhìn thấy người trước mặt không lập tức quay lưng rời đi, đôi mắt của đạo sỹ giấu dưới kính râm hiện lên vẻ vui mừng, có hy vọng. Vì vậy liền nhanh nhảu bấm đốt tay, hắng giọng, “Cậu trai trẻ, tôi xem cậu thiên đình no đủ, viền mặt đoan chính, giữa hai lông mày đào hoa ẩn hiện, đây là dấu hiệu muốn phạm đào hoa nha… Ây?”
Bàn tay đang bấm đốt tính toán của đạo sỹ bỗng nhiên ngừng lại, giống như vừa tính ra cái gì bất ngờ, vội vàng đem kính râm kéo xuống, nheo mắt lại tỉ mỉ nhìn Lục Tri Phi, “Cậu là…”
Lục Tri Phi tháo khẩu trang xuống, lạnh lùng nhìn đối phương, “Đạo trưởng quý nhân hay quên, không nhớ tôi sao?”
“Tổ sư tôi rồi!” Đạo sỹ giống như vừa nhìn thấy quỷ, lập tức xoay người bỏ chạy.
Lục Tri Phi nhanh chóng đuổi theo, vươn tay nắm cổ áo đạo sỹ kéo lại. Thế nhưng đạo sỹ nào dễ dàng thuận theo, trong lúc đang giãy dụa lại còn tự khiến mình té lộn mèo một cái, tiện thể cũng kéo Lục Tri Phi ngã đặt mông xuống đất.
Lôi lôi kéo kéo, túi rác bị rách ra, đủ thứ rác rưởi đổ xuống mặt đất. Đạo sỹ đau đớn ôm đầu, lại vừa đúng dịp mây mù tản ra để lộ một vầng trăng tròn vành vạnh.
“Mãn nguyệt, đại hung, đại hung a!”
Lục Tri Phi khẽ nhíu mày, vô thức ngẩng đầu nhìn lên, gian kế của đạo sỹ vừa đắc thủ lập tức lăn người bỏ chạy. Chỉ là chân mới bước ra đã bị Lục Tri Phi gạt chân, kêu to một tiếng lần nữa ngã gục.
Lục Tri Phi cúi đầu nhìn gã, yếu ớt nói: “Liên tục ngã hai lần, thật đúng là đại hung.”
Lúc này đạo sỹ không chạy nữa, nằm dài trên đất lệ rơi đầy mặt, “Tôi nói Lục thiếu gia này, cậu cũng tội tình gì chứ? Lần trước tôi đã nói với cậu rồi, việc của cậu tôi không giúp được. Thật là, cậu vốn là một nhân loại tốt đẹp biết bao, vì sao lại muốn trộn lẫn vào thế giới của yêu quái làm cái gì chứ? Tôi chỉ là nhất phương đạo sỹ, còn có thể có thần thông gì?”
“Ông có thể thấy.” Lục Tri Phi bình tĩnh trả lời.
Đạo sỹ lồm cồm bò dậy, chỉnh lại búi tóc, nói: “Chuyện này có thể giống nhau sao? Tôi là tôi, cậu là cậu, tôi có thể thấy cũng không có nghĩa là cậu có thể thấy, cậu có hiểu hay không?”
“Nhưng ông cũng là người.”
Đạo sỹ đã chóng mặt rồi, vì sao hắn lại bị kéo vào chứ?
“Ai da, vì sao cậu cứ không hiểu chứ? Loại sự tình này là phải để ý cơ duyên.” Đạo sỹ tận tình khuyên bảo, “Anh ta nuôi lớn cậu chính là cơ duyên của cậu. Thế nhưng yêu quái cũng có phân loại, ví dụ như hồ yêu, khuyển yêu là loại yêu quái thường thấy nhất trong miệng nhân loại các cậu. Chỉ là bản thể của cha cậu lại là thực vật, cái này được gọi là thành tinh, tinh quái thuộc dạng linh thể, không giống với yêu quái, anh ta không có thực thể. Lúc còn bé cậu có thể thấy anh ta là vì trẻ con tâm tư tinh thuần, trong mắt không có trọc khí, có thể nhìn được một ít thứ người bình thường không nhìn thấy. Thế nhưng cậu dần dần trưởng thành, bắt đầu dung nhập vào thế giới loài người liền không thể nhìn thấy anh ta nữa, đây cũng đại biểu cho duyên phận của cả hai đã chấm dứt. Duyên đến duyên đi, cậu nên tuân theo pháp tắc tuần hoàn trong thiên địa.”
“Đó là ba ba của tôi, so với pháp tắc của thiên địa gì đó thì còn quan trọng hơn nhiều.” Lục Tri Phi lại không hề dao động.
Đạo sỹ âm thàm thở dài một hơi, “Tôi không khuyên được cậu, hôm nay lại đυ.ng phải cậu cũng coi như thiên ý. Nếu cậu thật sự muốn gặp lại anh ta phải khai nhãn thêm lần nữa, tuy rằng yêu quái trong thành Bắc Kinh này rất nhiều nhưng không có mấy ai đủ pháp lực làm việc này. Không cần nói đến việc cậu có tìm được hay không, chỉ nói cậu một mình đi cầu loại sự tình này, cậu cho rằng tất cả yêu quái đều tốt bụng giống cha cậu sao?”
Lục Tri Phi nhìn hắn, đáp không đúng câu hỏi: “Tôi biết ông nhất định có biện pháp, chỉ cần cho tôi biết làm thế nào là được, tôi sẽ không liên lụy ông.”
Đạo sỹ nhìn thẳng vào mắt của Lục Tri Phi, con ngươi đen kịt thâm thúy u tĩnh —— màu sắc mày khiến chỉ trong nháy mắt, hắn cảm giác như bản thân đã lạc vào một mặt hồ thần bí sâu thẳm, lông mi thật dài tựa như cây bạch dương thẳng tắp bên bờ, phản chiếu bóng mình xuống mặt hồ trong vắt không hề gợn sóng.
Một đôi mắt sạch sẽ như vậy, vốn không nên thấy quá nhiều những thứ tinh quái.
Đạo sỹ nhìn Lục Tri Phi, Lục Tri Phi cũng nhìn đạo sỹ, hai người ngồi phệch tại con hẻm tràn đầy rác rưởi giằng co lẫn nhau.
Một vầng trăng tròn nhô lên giữa trời, đại vương tiểu quỷ cùng hô hào.
Đạo sỹ nhìn lướt qua những góc tối âm u trong ngõ hẻm, trái tim bất giác run lên một chút, sau đó liền nhanh chóng bò dậy, “Nửa năm này tôi cũng không phải chưa từng thay cậu nghĩ biện pháp, lần trước cậu đã giúp tôi, về tình về lý tôi cũng nên giúp lại một lần. Chuyện khai nhãn cậu không cần nghĩ tới, thế nhưng tôi có thể nghĩ biện pháp tạm thời khiến cậu cảm giác được sự tồn tại của cha cậu.”
Nói rồi hắn liền lục lọi trong cái túi vải bố bên hông lấy ra một món đồ đặt vào trong tay Lục Tri Phi, “Cậu cầm cái này, đêm mai tám giờ đến Tam lý truân tìm một cô gái cưỡi Harley[1], cô ta tên Ngô Khương Khương.”
Lục Tri Phi cúi đầu nhìn, là một vật màu đen có vẻ giống như một tấm thẻ chặn sách. Thứ này làm từ mảnh gỗ, bốn góc đều điêu khắc hoa văn phức tạp rườm rà, ở chính giữa có khắc bốn chữ phồn thể —— Yêu quái thư trai. Nếu kề sát vào còn có thể ngửi được một hương thơm nhàn nhạt.
“Đây là cái gì?” Lục Tri Phi hỏi.
“Thẻ chặn sách, bất quá dựa theo ngôn ngữ hiện đại mà nói, cậu cũng có thể xem như thẻ hội viên.” Đạo sỹ thần sắc trịnh trọng, “Nhớ kỹ, ít nói, ít nghe, ít nhìn, nước nơi này sâu hơn cậu nghĩ rất nhiều.”
Nói dứt lời, đạo sỹ lần nữa liếc nhìn về góc âm u trong con hẻm, đồng tử hiện lên một tia ngưng trọng. Sau đó vội vàng ném một thứ gì đó xuống mặt đất, chỉ nghe bừng một tiếng đã thấy khói bụi tràn ngập, Lục Tri Phi liền vội vàng che mũi miệng lại, chợt thấy bóng lưng chạy như điên của đạo sỹ sau lớp sương khói, tuyệt đối chỉ có một chữ —— hèn nhát.
“Sau này còn gặp lại!”
Lục Tri Phi nhớ lần gặp trước đó cũng là thế này, đạo sỹ tựa hồ như đang chạy trốn thứ gì, vừa nghĩ tới đây cậu liền mang theo một tia nghiền ngẫm nhìn quanh khắp nơi, thế nhưng vẫn là không thấy gì cả. Bốn phía yên tĩnh, chỉ có rác rưởi tràn ngập hai bên lẳng lặng nằm dưới ánh đèn đường mờ nhạt, có vẻ đặc biệt hiu quạnh.
“Lục Tri Phi, cậu đi đổ rác xong chưa? Mau đến giúp một tay!” Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng la.
Lục Tri Phi hoàn hồn, vội vàng đem rác rưởi quét dọn sạch sẽ, sau đó lại vòng cửa sau trở về quán cà phê mà mình đang làm thêm.
Tuy rằng cửa sau của quán thông với con đường nhỏ vắng vẻ, thế nhưng trên thực tế quán cà phê cũng nằm cập đường lớn. Lục Tri Phi vừa vào cửa đã thấy bạn cùng phòng ký túc xá, Mã Yến Yến, đang ngồi trong quán, nhìn menu gọi món. Lục Tri Phi lập tức bước đến bên cạnh, hỏi: “Không phải hôm nay đi hẹn hò?”
Mã Yến Yến hớp một ngụm cà phê, cảm giác đắng đến cả gương mặt đều nhăn tít lại, “Cậu nói cho tôi một câu phân xử công bình nào, cậu thấy bộ dạng của tôi rất giống gay sao?”
Lục Tri Phi nhìn đối phương môi hồng rắng rắng mặc trên người một bộ quần áo vận động, còn khoác chiếc áo gió màu trắng bạc, tuyệt đối là mỹ thiếu niên trong manga của Nhật, ngay cả chiều cao cũng rất thân Nhật, 1m70 không thêm được một phân, vì vậy uyển chuyển nói: “Có phải gay hay không không phải then chốt, then chốt ở chỗ —— cậu không nên hẹn nữ sinh khoa tiếp viên hàng không. Các cô ấy ngoại trừ xem cậu như chị em liền không còn biện pháp nào khác.”
Lục Tri Phi cảm thấy lời nói của mình đã đủ uyển chuyển, thế nhưng Mã Yến Yến lại từ đó không ngừng bi ai, bộ dạng cầm ly cà phê dốc cạn hệt như những tráng sỹ cổ đại ngửa cổ tu rượu trắng. Sau đó, miệng lưỡi đã đắng càng thêm đắng, tựa như vị đắng của cả thế giới đều tập trung trong miệng của cậu, Mã Yến Yến lặng lẽ nằm dài trên bàn nghĩ —— Vì sao lúc nãy khi ra ngoài không mang đôi giày đế độn tăng chiều cao.
Mãi đến khi Lục Tri Phi tan ca gọi cậu cùng về, Mã Yến Yến còn đang gục xuống bàn bĩu môi, vẻ mặt ‘Trong lòng bé đang khóc nhưng bé không nói’.
Lúc hai người về đến trường học, Mã Yến Yến còn nhìn về phía khu phòng học của bọn họ phẫn nộ giơ ngón giữa, “Đều nói khoa thiết kế thời trang mười nam sinh có chín là gay, đây tuyệt đối là một lời nguyền!”
Lục Tri Phi ban đầu cũng không cho là đúng, nhưng mười phút sau khi cậu đang đứng trên ban công phơi đồ, lại nhìn thấy một đống bong bóng sắc màu rực rỡ chầm chậm từ bên dưới bay lên, phía trên còn dán một câu tuyên ngôn
‘L ục Tri Phi tôi yêu em, em là b ầu tr ời r ực r ỡ c ủa tôi’. Lần đầu tiên cậu cảm thấy câu nói vừa rồi của Mã Yến Yến là chính xác —— đây tuyệt đối là nguyền rủa.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ai lại có sáng tạo như vậy!” Mã Yến Yến dựa vào khung cửa cười đến đau bụng, “Loại văn chương này, tôi phục rồi, phục rồi…”
Lục Tri Phi vẻ mặt hắc tuyến, sau đó cầm lấy cần câu của một người bạn cùng phòng đặt trên ban công vung lên, đám bong bóng chuẩn bị bay lên trời lập tức bị cậu kéo trở về.
Bầu trời rực rỡ?
Lục Tri Phi nhìn dòng tuyên ngôn trên bong bóng, gương mặt tuấn tú không chút biểu tình cũng sắp rạn nứt, thầm nghĩ: Vẫn là bị sét đánh rồi, không chịu được.
Vì vậy, người của cả ký túc xá đều nghe được vị nam sinh thanh lịch đỉnh đỉnh đại danh của hệ thiết kế thời trang Lục Tri Phi, ra lệnh cưỡng chế bạn cùng phòng đang cười có chút hả hê Mã Yến Yến đem hơn mười cái bong bóng đều châm nổ, trong lúc nhất thời, tiếng nổ bùm bùm không ngừng vang vọng bên tai.
Mà Mã Yến Yến cũng đột nhiên phát hiện đây là một phương pháp xả stress không tồi, ngay tối hôm đó liền lên mạng đặt mua hơn trăm cái bong bóng chuẩn bị hành động. Vì vậy, đến khi người bạn cùng phòng cuối cùng, Đồng Gia Thụ, ôm sách từ thư viện trở về liền nhìn thấy cả căn phòng đều là xác bong bóng vỡ, “…”
Hai người vui vẻ là được rồi….
Hôm sau đúng lúc là thứ bảy, Mã Yến Yến muốn tìm người cùng đi dạo phố mua quần áo, thế nhưng vị bạn học có thành tích thuộc top dẫn đầu khoa bên cạnh, Đồng Gia Thụ, lại trả cho cậu một đôi liễn. Liễn phải ‘Đi dạo phố không bằng ngồi học bài’, liễn trái ‘Mua quần áo không bằng ngồi học bài’, hoành phi ‘Không gì bằng học bài’.
Mã Yến Yến thừa nhận sai lầm của bản thân, ngoáy ngoáy lỗ tai một người ra ngoài đi dạo, đến tối cậu còn muốn đến tìm Lục Tri Phi, kết quả khi đến quán cà phê mới biết hôm nay người nọ không đi làm.
Mà lúc này, Lục Tri Phi đã một mình đứng trước đầu đường Tam lý truân, trên tay nắm chặt chiếc thẻ chặn sách nọ, bắt đầu quanh quẩn tìm người. Lúc Mã Yến Yến gọi điện đến thì cậu cũng vừa vặn đang dừng lại nghỉ ngơi, ánh mắt dõi theo biển người mênh mông, không biết làm thế nào mới tìm được một cô gái chạy xe Harley.
Lẽ nào mình lại bị gã đạo sỹ kia lừa?
“Này này? Tiểu Phi Phi, cậu đang ở đâu đó?” Mã Yến Yến dùng giọng điệu ngả ngớn hỏi.
“Tớ có vài việc cần làm, có thể phải trễ một chút mới về phòng.”
Lục Tri Phi vuốt ve tấm thẻ chặn sách phong cách cổ xưa trên tay, chuyện có liên quan đến yêu quái quá mơ hồ cũng quá nguy hiểm, cậu không muốn kéo cả Mã Yến Yến và Đồng Gia Thụ vào trong việc này.
“Cậu có việc quan trọng gì cần làm sao? Cư nhiên xin nghỉ làm, có muốn tớ hỗ trợ xong? Tớ đã nói với cậu hiện tại tớ nhàn đến điên rồi, một mình đi dạo phố quả thực càng đi càng buồn bực…” Mã Yến Yến liên miên cằn nhằn như nói độc thoại, Lục Tri Phi lại nhạy cảm nghe được thanh âm của xe máy từ xa chạy tới liền vội vàng ngẩng đầu. Chỉ thấy một chiếc Harley màu đen lướt nhanh như điện qua trước mặt, luồn gió tạo ra khiến vạt áo của cậu tung lên phần phật.
“Chờ một chút!” Lục Tri Phi theo bản năng nhấc chân đuổi qua, mà Mã Yến Yến ở đầu dây bên kia lại sửng sốt, “Chờ một chút?”
Tiếng xe máy cứ thế xa dần, bất chợt ngừng lại, tựa hồ đã nhìn thấy Lục Tri Phi.
Chiếc Harley đen kia quay đầu nhanh chóng chạy về, thắng gấp trước mặt cậu. Người lái xe là một cô có gái mái tóc dài đỏ rực như lửa, cô ta tháo kính bảo hộ xuống, tư thế oai hùng hất hàm nhìn về phía Lục Tri Phi, “Lục Tri Phi?”
Mở miệng, trong miệng còn đang ngậm đầy kẹo nổ magic pop[2].
Lục Tri Phi nhìn đồng hồ trên điện thoại —— tám giờ tối, Tam lý truân, cô gái chạy Harley, không sai.
Cậu lập tức cầm điện thoại lên nói với Mã Yến Yến: “Nghe này, nếu như cậu cảm thấy buồn chán thì hiện giờ lập tức lên mạng mua bong bóng, tìm người đưa tới ký túc xá. Đợi cậu thổi phồng rồi châm vỡ hơn trăm cái bong bóng đó Đồng Gia Thụ cũng đã từ thư viện trở về rồi.”
Nói xong liền dứt khoát cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn Ngô Khương Khương, “Xin chào, tôi là Lục Tri Phi.”
“Đạo sỹ đã nói chuyện với tôi rồi,” Ngô Khương Khương rất sảng khoái, “Lên xe đi, chuyện này tôi có thể giúp cậu.”
Lục Tri Phi chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày mình sẽ cùng một con yêu quái chơi đua xe đêm ở Nhị Hoàn.
Đúng vậy, Ngô Khương Khương là một con yêu quái, một con yêu quái đã hóa hình thành công lẫn vào xã hội loài người, đây là việc không thể nghi ngờ.
Sau nửa giờ, Ngô Khương Khương dừng xe lại trước một cánh cửa nhỏ bằng gỗ tử đàn, cầm chìa khóa mở cửa.
Lục Tri Phi đánh giá xung quanh, ánh mắt lướt qua dãy ngô đồng Pháp cao to bên đường, nhìn thấy một tòa nhà lớn mang tính đại biểu của một trường đại học mới phát giác, hóa ra bọn họ đã về đến làng đại học.
Mã Yến Yến vốn là một người thích du lịch ngắm cảnh đã từng đề cập với cậu, khu vực này trước kia toàn là nhà cũ từ trước dân quốc, sau khi trải qua quy hoạch tu chỉnh, giật sập một ít nhà quá xuống cấp, lại dựa theo lối kiến trúc ban đầu xây lên không ít nhà hai tầng kiểu Tây, phong cách Châu Âu và Trung Quốc hoàn mỹ dung hợp cùng nhau, không những không khiến cho khung cảnh nơi này bị phá hoại mà còn tăng thêm rất nhiều hương vị tháng năm lắng đọng. Có vài căn nhà ở nơi này thậm chí còn được treo bảng chứng nhận văn vật văn hóa cần được bảo hộ, nói chung lại, người có thể mua nhà ở đây, không phú thì quý.
Lúc này chợt nghe một tiếng ‘ken két’, Ngô Khương Khương đẩy cánh cửa bằng gỗ tử đàn nọ ra nhẹ chân bước vào.
Trong gian phòng đen kịt không có ánh đèn, cảm giác thần bí và lạ lẫm tràn ngập, Lục Tri Phi ngẩng đầu nhìn ngói lưu ly trên nóc nhà và khung cửa sổ khắc hoa bị dây leo bám đầy mà thoáng chút chần chờ. Nhưng rất nhanh, bóng dáng của Ngô Khương Khương đã biến mất trong bóng tối, cậu không dám do dự nhiều nữa, lập tức theo sau.
Vừa vào cửa có lẽ là phòng khách, tạm thời có thể gọi nó là tiền thính, bởi vì nơi này không có đèn, lại là đêm đen như mực nên Lục Tri Phi cũng không thấy rõ lắm. Đi qua tiền thính, đẩy ra lớp cửa gỗ ô vuông khắc hoa, một đình viện nhỏ cứ thế hiện lên trước mắt.
Căn nhà này có chút giống tứ hợp viện rồi lại có chút không quá giống, trong đình viện có một ao nước nhỏ thiết kế độc đáo đặt sát vách tường, ba mặt còn lại là từng dãy phòng, cửa chính ở phía bắc, cửa sau hướng nam. Mà cánh cửa vừa rồi bọn họ bước vào, chính là cửa sau.
“Suỵt, nhẹ chân một chút.” Ngô Khương Khương cong thắt lưng lén lút như ăn trộm, tư thế hiên ngang oai hùng vừa rồi phảng phất đều đã bị gió thổi bay. Dưới ánh trăng, Lục Tri Phi còn có thể thấy được luồng sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt cô.
Lục Tri Phi nhớ kỹ lời căn dặn của đạo sỹ, không dám nói nhiều, đuôi mắt lại quét qua bốn phía. Bên cạnh cái ao nọ cũng không biết là trồng giống cây gì, bóng dáng gầy gò không vượt qua được tường vây, bên giàn hoa dựa vào tường lại bày trí không ít loại hoa xinh đẹp quý giá, mà những loại hoa cho dù đã vào mùa hay chưa lúc này đều đồng loạt nở rộ, đua hương khoe sắc. Quỷ dị nhưng lại đủ đẹp đẽ.
Trong ngôi nhà này, yên tĩnh đến ngay cả một luồng gió cũng không có.
Cho dù tính cách của Lục Tri Phi trước giờ vẫn bình tĩnh ổn trọng, thế nhưng hiện tại cũng không nhịn được có chút khẩn trương. Ngô Khương Khương nhẹ nhàng dẫn cậu đi xuyên qua đình viện, dừng lại trước một cánh cửa gỗ đối diện với tiền thính khí nãy, đưa tay ra, “Đem thẻ chặn sách cho tôi.”
Lục Tri Phi đưa qua, Ngô Khương Khương cầm lấy cẩn thận quan sát một chút, nét mặt lần đầu tiên để lộ sự trịnh trọng, “Thẻ chặn sách đã thu được, hiện tại sẽ giúp cậu mở thư phòng. Sau khi đi vào liền nghe theo chỉ thị của tôi, tuyệt đối không cần sờ mó lung tung, có nghe rõ không?”
Lục Tri Phi gật đầu.
Ngô Khương Khương cũng không nói thêm nhiều, đặt tay lên cửa dùng lực đẩy, hai phiến cửa gỗ đồng loạt mở ra, một mùi hương giấy mực mang theo ý vị thê lương của thời gian lập tức phả vào mặt.
Trong nháy mắt đó, Lục Tri Phi cảm giác bản thân tựa hồ thoáng cái đã xuyên qua thời không, vô cùng kỳ diệu.
Gian phòng rất lớn, kết cấu hoàn toàn theo kiểu cửa hàng cổ điển, bên tay trái có một quầy hàng, sổ sách và bàn tính vẫn còn yên vị ở đó, chỉ là đã phủ một tầng bụi thật dày. Bên tay phải là hàng loạt giá sách, cũng không phải giống như những nhà sách bình thường mà lại giống như thư phòng, thư viện cổ đại trong các bộ phim truyền hình. Thật nhiều quyển sách được đóng gáy bằng chỉ theo kiểu cổ sắp xếp chỉnh tề trên giá sách, Lục Tri Phi thậm chí còn thấy được không ít thẻ tre, quyển trục.
“Khụ, khụ…” Ngô Khương Khương mở đèn, một tay bịt mũi miệng chống bụi, một tay tìm kiếm trên giá sách, “Loại chuyện như khai nhãn này trừ phi người kia tự mình ra tay bằng không cậu không cần nghĩ đến, thật sự quá nguy hiểm. Hiện tại biện pháp duy nhất giúp cậu chính là để cậu học chữ.”
“Học chữ?” Lục Tri Phi nghi hoặc.
“Là học chữ của yêu quái chúng tôi. Chữ có linh tính, cậu học xong nó liền đại biểu cậu nhận thức nó, cùng nó thành lập một loại liên hệ kỳ diệu. Cứ như vậy, cho dù cậu cùng cha cậu không thể gặp nhau, không thể chạm vào cũng có thể dùng văn tự để đối thoại.”
“Thế nhưng… cha của tôi biết chữ của nhân loại.” Nếu dựa theo cách nói của Ngô Khương Khương, vậy hiện tại bọn họ cũng đã có thể trao đổi.
“Cái đó không giống.” Ngô Khương Khương quay đầu lại nháy mắt vài cái, “Nơi này là yêu quái thư trai, chỉ có ở chỗ này cậu mới có thể bước lên cây cầu nối liền hai giới kia.”
Trong lúc đang nói chuyện, Ngô Khương Khương rốt cục cũng tìm được quyển sách mình muốn, rút ra xem kỹ, “Quả nhiên không sai, chính là quyển này. Bản thể của cha cậu là thực vật, cây cối cũng có ngôn ngữ của riêng mình. Này, cậu cầm mà đọc, còn học được nhiều ít liền phải xem vận số của cậu.”
Trong lòng Ngô Khương Khương hiện tại đã tràn đầy cảm giác thành tựu. Ai da, cô quả nhiên là một con yêu quái tốt bụng nhiệt tình.
“Cảm tạ.” Lục Tri Phi mở sách, nhìn cả trang giấy tràn đầy ký hiệu như gà bới, “…”
“Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở mỗi người nha, cậu trai trẻ!” Ngô Khương Khương dùng sức vỗ vỗ vai Lục Tri Phi, nắm tay giơ giơ, ánh mắt tràn đầy sự cổ vũ, “Làm vị khách đầu tiên ghé qua nơi này từ sau khi Tân Trung Hoa lập quốc, tôi tin cậu có thể làm được..”
Lục Tri Phi trầm mặc chốc lát, hỏi: “Có từ điển sao?”
Ngô Khương Khương cũng trầm mặc một hồi, hỏi ngược lại: “Sách của toàn bộ yêu giới phần lớn đều ở nơi này, tổng cộng cũng chỉ nhiều như vậy, cậu nghĩ sẽ có con yêu quái nào rảnh rỗi tới mức biên từ điển sao?”
“Được rồi.” Tuy rằng bất đắc dĩ nhưng Lục Tri Phi cũng chỉ có thể tiếp thu thực tế.
Ngô Khương Khương thấy vậy liền giáng một chưởng vỗ lên lưng Lục Tri Phi, hào hùng vạn trượng, “Phấn chấn một chút đi, mấy thứ chữ nghĩa này không phải nhìn một chút liền biết sao!”
Lục Tri Phi bị vỗ đến thiếu chút nữa phun máu, thật vất vả nén qua một hơi, hỏi: “Vậy có thể làm phiền cô chỉ điểm cho tôi một chút, chữ này là chữ gì…”
Ôi chao? Người đâu?
Lục Tri Phi chỉ cảm thấy bên người thổi qua một ngọn gió, bóng dáng của Ngô Khương Khương từ sớm đã không thấy nữa, vội vàng xoay người đi tìm, liền thấy đối phương ló đầu qua từ bên kia cánh cửa, nói, “Cậu cứ chậm rãi xem, sáng sớm ngày mai tôi đến đón cậu!”
Dứt lời lập tức đóng cửa, nữ yêu này thật sự giống như một cơn gió, đến nhanh đi cũng cực nhanh.
Lục Tri Phi hoài nghi đối phương có lẽ cũng không nhận ra những chữ này nên mới chạy trốn nhanh như vậy, hơn nữa động tác cẩn thận lúc đi qua đình viện vừa rồi của cô cũng khiến Lục Tri Phi rất lưu ý. Cô gái này là đang sợ hãi thứ gì đâu?
Bỗng nhiên, cửa lại mở ra.
Lục Tri Phi còn đang hoài nghi trong nhà này đã cất giữ bí mật không thể cho ai biết gì, chỉ thấy cánh cửa chậm rãi hé ra một khe hở, có bàn tay thon dài trắng nhợt sơn móng màu đỏ tươi nhẹ nhàng vói vào. Dưới tình huống không có ngọn đèn mà chỉ có ánh trăng mông lung, cái hình ảnh này muốn bao nhiêu dọa người liền có bấy nhiêu dọa người.
Sau đó, cái tay kia đặt một túi thức ăn xuống, “Chén mỳ cay[3] này để lại cho cậu làm đồ ăn khuya.”
Lục Tri Phi câm lặng nửa ngày mới phun ra một câu, “Cảm tạ.”
Ngô Khương Khương nhiệt tình thẳng thắn nghe được lời cảm ơn này thì trong lòng vô cùng vui vẻ rời khỏi thư phòng, tiếp tục đại nghiệp đua xe ở Trung Hoàn của mình. Cánh cửa gỗ tử đàn đóng lại, tại một khắc cuối cùng, có luồng gió lùa qua đình viện, mảnh ngói lưu ly chiết xạ hào quang bảy màu rọi lên những thân cây không rõ tên kia, cành lá chập chờn dao động.
Một mảnh lá khô chao đảo đáp xuống hồ nước, không gian vốn không hề gợn sóng lại theo sự chập chờn của mặt nước xảy ra biến chuyển, tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc cũng tiếng nước hòa quyện tựa hồ sinh ra từng tràn nức nở nhỏ vụn.
“Thơm quá nha, đây là mùi vị gì…”
“Ta cũng rất muốn ăn…”
“Thế nhưng chủ nhân còn chưa tỉnh…”
“A, Tân Trung Hoa cũng đã lập quốc thật lâu rồi, vì sao chủ nhân còn chưa tỉnh chứ? Hức hức hức.”
———————-
1/ Xe Harley: Một dòng motor nổi tiếng.
2/ Kẹo nổ magic pop: Thật ra chỉ là kẹo nổ thôi, nhưng mình không chắc tên gọi của nó và diễn tả như vậy các bạn có hiểu không nên cho thêm cái hiệu. Đây là loại kẹo dạng bột hoặc hạt nhỏ mà khi ta cho vào miệng, gặp nước sẽ nổ tí tách
3/ Hủ tiếu cá cay: Tên gốc 麻辣烫(ma lạt năng), một món ăn phổ biến ở Trung Quốc với hương vị cay đặc trưng, thường được ăn chung với cá viên hoặc bất cứ kiểu đồ ăn gì bạn thích, có thể gần giống mỳ cay ở bên mình.