Chương 50

Chỉ chốc lát sau đó, bóng đen lại cúi xuống, một thứ gì đó mềm mại và ấm áp dính vào bờ môi khô và run rẩy của nàng, rồi tiếp theo đó là một luồng nhiệt trơn trượt cạy khớp hàm của nàng đem theo chất lỏng ấm nóng với mùi tanh nồng mớm vào miệng nàng.

Chất lỏng đó thật sự rất khó uống. Ngu Linh Tê vô thức nhíu mày, muốn giãy giụa nhưng một ngón tay cũng không nhấc lên được.

Mi mắt nàng run rẩy mở ra một khe, ánh ban mai ảm đạm, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Ninh Ân được phóng đại vô hạn.

Môi hắn đỏ hơn cả màu áo choàng. Hắn đổ thứ gì đó từng ngụm từng ngụm vào miệng nàng, lấp đầy cái dạ dày bỏng rát của nàng.

Điều cuối cùng Ngu Linh Tê nhớ được là tròng mắt đen nhánh không hề có chút gợn sóng và ham muốn tìиɧ ɖu͙© nào của hắn.

...

Một lần nữa tỉnh lại, Ngu Linh Tê đã nằm trên chiếc giường mềm mại.

Khi nàng mở mắt ra đã thấy được màn trướng quen thuộc trong khuê phòng mình, trên án kỷ có ánh nến lờ mờ và bên ngoài cửa sổ là bóng đêm đen trầm lặng.

Nàng vừa ngồi dậy đã thấy Hồ Đào vui mừng đến mức đánh vỡ cái chén trong tay, mừng rỡ chạy ra ngoài cửa: "Tướng quân, phu nhân! Thiếu tướng quân, Đại tiểu thư! Tiểu thư tỉnh rồi!"

Ngu Linh Tê ấn cái đầu đang mê man và đứng dậy, mím môi, ngay lập tức nếm được những gì còn đọng lại giữa môi lưỡi là một vị ngọt tanh ngai ngái khó tả.

Giống như... mùi máu tươi.

"Tuế Tuế!"

Ngu Linh Tê chưa bao giờ thấy nương có dáng vẻ lo lắng như vậy, bà gần như loạng choạng nhào tới trước giường nàng, nắm lấy tay nàng và hỏi: "Nữ nhi của ta, rốt cuộc con cũng tỉnh rồi!"

"Nương, con không sao đâu."

Đầu óc của Ngu Linh Tê còn chưa rõ ràng lắm, trong tiềm thức lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, trấn an bà: "Chỉ là một ngoài ý muốn nhỏ thôi, nương đừng khóc mà."

"Con còm dám nói chỉ là "một ngoài ý muốn nhỏ"? Con hôn mê một ngày một đêm rồi đấy!"

Hai mắt Ngu Tân Di đỏ hoe như thể đã ba ngày không ngủ, nàng ngồi ở trước giường ôm chặt lấy muội muội: "Nha đầu thối, muội làm tỷ sợ chết khϊếp, có biết hay không hả!"

"Muội không sao, ít nhiều cũng là..."

Nhìn xung quanh, Ngu Linh Tê hỏi: "Chàng thiếu niên đã cứu muội đâu?"

Vẻ mặt Ngu Tân Di hơi thay đổi.

Nàng ấy thả Ngu Linh Tê ra và mất tự nhiên ho khan một tiếng: "Chính Tiết Sầm là người đã tìm thấy muội bị mắc kẹt ở giữa vách đá cheo leo trước nhưng không tìm thấy thiếu niên nào cả."

"Sao lại thế được?"

Ngu Linh Tê nhớ rất rõ là Ninh Ân đã nhảy ra xuống vách đá để bắt lấy nàng như thế nào, che mưa chắn gió trên vách đá cho nàng như thế nào, và thậm chí là...

Nàng mím môi nghi ngờ nhìn Ngu Tân Di: "Tỷ, tỷ nói thật đi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"

Ngu Tân Di trời sinh bản tính ngay thẳng và không giỏi nói dối, khi thấy muội muội nghi ngờ hỏi thì nàng ấy lập tức giậm chân: "Ôi chao, Ngu Hoán Thần huynh tới giải thích đi!"

Muội muội đã tới tuổi cập kê, Ngu Hoán Thần không tiện vào gian trong phòng ngủ vì vậy hắn đứng thẳng sau tấm bình phong.

Sau một hồi im lặng, hắn trả lời: "Tuế Tuế, muội là con gái, nếu chuyện ở cùng với tên nô bộc một ngày một đêm bị truyền ra ngoài sẽ gây bất lợi cho muội."

"Vì vậy, mấy người đã chọn Tiết Nhị lang, người có danh tiếng tốt và dòng dõi cao để để che lấp chuyện này cho muội?"

Ngu Linh Tê hít một hơi, xốc chăn bước xuống giường: "Hắn đâu?"

"Tuế Tuế, muội còn đang bệnh..."

"Chàng thiếu niên đã cứu muội, ở đâu?"

Không khí trầm mặc.

Cuối cùng Ngu phu nhân không thể chịu đựng được trong lòng, bà liếc mắt ra ý với con trai mình.

Lúc này Ngu Hoán Thần mới thở dài nói: "Thông thường mà nói, hắn đã hủy hoại đi danh dự của muội muội huynh. Chỉ có cách khiến hắn biến mất khỏi thế giới này mới có thể ngăn chặn tổn thất. Nhưng dù sao thì hắn cũng đã cứu muội, vì vậy huynh đã dùng khoản ngân lượng lớn tạ ơn hắn và khách khí tiễn hắn ra khỏi phủ rồi..."

Còn chưa kịp dứt lời, Ngu Linh Tê đã lao thẳng ra khỏi cửa phòng.