Chương 48

Ngu Linh Tê nhất thời không nói nên lời, chàng thiếu niên trước mặt không có cảm giác đau đớn mặt mày lạnh lùng, ngược lại có vài phần giống kiếp trước.

Nhưng Ngu Linh Tê cũng không cảm thấy sợ hãi mà thay vào đó là một chút buồn bã khó tả.

Ninh Ân cố gắng cử động cánh tay trái của mình, thấy miễn cưỡng có thể sử dụng được thì nhìn quanh nói: "Tiểu thư, chúng ta đang bị mắc kẹt ở giữa vách đá, cách mặt đất khoảng hơn hai mươi trượng, không thể tránh gió và tránh lạnh, cũng không có nước và thức ăn... "

Hắn nhìn Ngu Linh Tê: "Người bình thường sau ba ngày sẽ chết."

Khi hắn nói tới từ "chết", giọng điệu của hắn không có chút gợn sóng hay sợ hãi nào, gần như chết lặng.

Trong lòng Ngu Linh Tê cảm thấy buồn bã, nàng cuộn mình dựa vào vách đá lởm chởm và nhẹ nhàng nói "ừm" một tiếng.

Ninh Ân liếc nhìn cô.

Cơ thể mỏng manh của thiếu nữ đang không ngừng run rẩy vì lạnh, nhưng đôi mắt của nàng vẫn còn tỉnh táo, xinh đẹp mong manh nhưng kiên định.

Trong mắt hắn có chút hứng thú, hắn dựa vào vách đá kề vai bên cạnh nàng, co chân xuống hỏi: "Tiểu thư không sợ sao?"

Ngu Linh Tê thầm nghĩ, kiếp trước nhờ phúc của hắn, cảnh tượng kinh thiên động địa nàng cũng đã từng chứng kiến

rồi thì giờ chút nguy hiểm này quả thực không tính là gì.

"Đừng sợ."

Nàng vùi đôi môi tái nhợt vào trong khuỷu tay nhưng vẫn có ý nghĩ muốn an ủi Ninh Ân: "Tỷ của ta và Sầm ca ca sẽ tới cứu chúng ta."

Nghe thấy tên Tiết Sầm, tròng đen trong mắt Ninh Ân mờ đi như mực.

Đó thực sự là một gã vừa vướng víu vừa dư thừa.

"Ngươi không bị nên mắc kẹt ở đây với ta."

Vừa nghĩ tới đây, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng của thiếu nữ lại truyền đến, giọng nói trầm ồm nói: "Nhân lúc trời còn chưa mưa, vách đá khô ráo, nếu trèo lên được thì ngươi hãy đi đi. Đợi khi ngươi tìm được cứu viện thì quay lại cứu ta."

Mặc dù cánh tay của hắn bị thương nhưng nàng biết lực cánh tay của Ninh Ân luôn làm người khác kinh ngạc, đánh cược một lần có lẽ có thể sống.

Nghe vậy, động tác khẽ vuốt lòng bàn tay của Ninh Ân hơi ngừng lại.

Khối đá này chỉ cách đỉnh vách núi không tới mười trượng, với năng lực của hắn quả thực có thể leo lên thoát khỏi nguy hiểm, nhưng nếu làm như vậy thì mọi việc hắn làm đều trở nên vô nghĩa.

Nếu hắn đã từ bỏ mục tiêu của Ninh Tử Trạc mà chọn nàng thì hắn khiến cho quyết định của mình phát huy được lợi ích lớn nhất.

Khi hắn ngước mắt lên lần nữa, Ninh Ân đã đổi thành một nụ cười sạch sẽ.

Hắn cởi chiếc áo choàng bông màu đỏ trên người xuống, giơ tay phải sạch sẽ phủi bụi trên áo, sau đó nhẹ nhàng quấn chiếc áo choàng quanh người Ngu Linh Tê.

"Ta bị thương rồi, ta sẽ luôn ở bên cạnh tiểu thư không đi đâu hết."

Hắn tiến lại gần, vẻ mặt kinh ngạc của Ngu Linh Tê hiện lên trong đôi mắt đen như mực: "Chỉ cần ta có thể ở bên cạnh tiểu thư thì không có gì phải sợ hết."

Một cơn gió mạnh lướt qua như đao, thổi bay từng lớp bụi ký ức.

Ở kiếp trước, khi Ninh Ân phát tác bệnh ở chân, hắn cũng sẽ quấn chặt nàng như thế này, gần như muốn nghẹt thở.

Khi không thể chịu đựng được nữa, nàng sẽ khẽ vặn mình với biên độ nhỏ để điều chỉnh nhịp thở.

Nhưng cho dù nàng có làm động tác chậm rãi và nhẹ nhàng thế nào thì Ninh Ân cũng sẽ giật mình tỉnh lại với vẻ mặt phờ phạc, lạnh lùng nói: "Bị đánh gãy tay chân hoặc ngoan ngoãn nằm im không cử động, nàng chọn một cái đi."

Vì vậy Ngu Linh Tê không dám cử động nữa.

Ninh Ân đột nhiên bật cười, cánh tay như suýt bẻ gãy thắt lưng của nàng, ngữ điệu điên cuồng bệnh hoạn nói: "Ở bên cạnh ta, nàng không được phép đi đâu hết."

Đôi mắt tối tăm lạnh lẽo trong trí nhớ dường như chồng chéo lên trước mắt, dần dần rõ ràng hơn.

Bất kể lời hắn nói là thật hay giả thì Ngu Linh Tê đều bị đánh bại.

Trên lưng nàng gánh vác quá nhiều thiếu sót đáng tiếc và quá khứ đã qua, nàng đã không còn sức lực để lại đi tính toán gì nữa, phản bác gì nữa mà chỉ có thể lặng lẽ chia một nửa chiếc áo choàng rộng và trùm lên vai Ninh Ân.

Bọn họ nằm cuộn tròn ở một tấc vuông giữa vách núi cheo leo, như hai chú chim nhỏ lạc bầy gặp nạn, tựa sát vào nhau để sưởi ấm trước cuồng phong giông tố.

Màn đêm giống như một con dã thú khổng lồ xâm nhập, Ngu Linh Tê không đợi được viện binh mà đợi được một trận mưa lớn càng làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Vách đá tối đen như mực hoàn toàn tĩnh mịch, những hạt mưa lạnh lẽo rơi rào rào trên cơ thể và một chiếc áo choàng nhớp nháp ướŧ áŧ không thể tránh lạnh được.

Ngu Linh Tê cảm thấy xương cốt mình bị ngâm lạnh ướt đẫm, đầu óc không tỉnh táo cả người sốt cao.

Hơi thở của nàng nóng rực, cơ thể của nàng càng lúc càng nặng càng lúc càng lạnh.

Nàng đã không còn sức để phân biệt được người ngồi bên cạnh mình là Ninh Ân hay ai khác, trong tiềm thức nàng muốn tìm kiếm một nơi ấm áp nên đã rúc vào vòng tay hắn.