Chương 36

Nhưng trong tận đáy lòng có một chút cô đơn.

Người thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều trước mặt đối đãi với hắn vẫn chân thành thân mật nhưng vẻ yêu quý kính trọng không còn như trước, sắc hồng thẹn thùng e lệ trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không còn nữa.

Ba tháng không gặp, dường như nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, trầm tĩnh hơn, xinh đẹp hơn và… xa xôi hơn.

Không chỉ Tiết Sầm mà Ngu Tân Di cũng nhận thấy có điều gì đó không thích hợp.

“Tuế Tuế, Tiết Sầm chọc muội không vui sao?” Ngu Tân Di hỏi sau khi hai tỷ muội về phòng ôn chuyện.

Đôi mắt hạnh của Ngu Linh Tê chuyển động: "Tại sao tỷ lại nói như vậy?"

Ngu Tân Di buộc tóc cao đuôi ngựa, sau khi cởi thanh bội kiếm ngồi xuống án kỷ thì mạnh mẽ cười nói: "Không phải trước đây muội luôn chạy theo Tiết Sầm như cái đuôi nhỏ sao? Hôm nay lại yên lặng như vậy, không nói một hai câu đã giải tán rồi. "

“Vậy sao?” Vẻ mặt Ngu Linh Tê kinh ngạc: “Trước đây muội luôn chạy theo huynh ấy?"

Ngu Tân Di cười: "Cái loại ngưỡng mộ khi mới vừa biết yêu ấy, ngay cả người mù cũng có thể nhìn thấy."

Ngu Linh Tê nhớ lại một phen, nhưng những ký ức về kiếp trước của Tiết Sầm thời niên thiếu giống như một lớp sương mù, trở nên mờ ảo và không thể phân biệt được.

Những gì nàng nhớ được là cái đêm mình bơ vơ không ai giúp đỡ buộc phải tô mi điểm hiến mình vào vương phủ, chỉ có Tiết Sầm thúc ngựa tập kích bất ngờ quỳ cả đêm bên ngoài phủ Nhϊếp Chính vương giữa trời mưa to vì nàng.

Đó là sau phong ba thọ yến Triệu phủ, Tiết Sầm nhận hết tất cả trách nhiệm về mình, còn bị đánh gãy hai ngón tay.

Ngu Linh Tê sẽ vĩnh viễn mang ơn phần tình cảm này của hắn.

Ngu Linh Tê rất vui khi gặp lại Tiết Sầm. Hắn vẫn ấm áp như xưa, dường như những thua thiệt và cảm giác tội lỗi đã hành hạ nàng bấy lâu nay sẽ ngay lập tức được xoa dịu trong thời khắc này.

Nhưng ngoài điều đó ra, nàng không có bất tình ý kiều diễm nào khác.

Cái cảm giác đó giống như là...

Ánh mắt của Ngu Linh Tê nhìn sang ớt bột và trà bánh điểm tâm trên án kỷ, trong đầu xuất hiện một ẩn dụ không thích hợp: nó giống như sau khi đã trải qua đắng cay khổ đau của ớt bột thì rất khó có thể thưởng thức được mùi vị của cháo loãng.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Tiết Sầm đã tồn tại như một người huynh trưởng trong lòng nàng.

“Muội đang nghĩ gì vậy?” Ngu Tân Di bước tới và kéo suy nghĩ của nàng lại.

Ngu Linh Tê định thần lại, đặt cây lông bằng bạch ngọc quý trọng lên giá đựng bút, chớp mắt cười nói: "Muội đang băn khoăn không biết khi nào Sầm ca ca trở thành tỷ phu của muội."

"Muốn bị đánh đúng không!"

Ngu Tân Di nhéo quai hàm muội muội, hừ lạnh nói: "Trong mắt trong lòng tên mọt sách đó đều là muội, tỷ không cần đâu! Muội cầm lấy đi cầm lấy đi!"

...

Năm này kinh thành rét đậm, cuối năm lại có một trận tuyết lớn.

Vào đêm giao thừa, Ngu phủ giăng đèn kết hoa sáng như ban ngày. Ánh sáng ấm áp của đèn l*иg chiếu lên khung cảnh tuyết trắng trong đình viện, náo nhiệt đến không thể tưởng được.

Đêm giao thừa phải tế tổ, sau đó là gác đêm và uống rượu Đồ Tô.

Ngu Hoán Thần mang theo một chồng giấy thiệp chúc mừng tân xuân lớn từ chỗ quản gia, cười tủm tỉm nói: "Thiệp năm nay nhiều hơn những năm trước, trong đây còn có không ít bái thiệp do con em thế gia từ trong Kinh gửi tới, đại khái đều là ý cầu thân. Tuế Tuế không ra đây chọn à?"

Ngu Linh Tê chưa bao giờ ngờ được rằng mình sẽ giúp nhà Ngu gia thoát khỏi tai hoạ Bắc Chinh nhưng lại không thoát khỏi làn sóng cầu hôn từ khi cập kê mười lăm tuổi.

Nàng vân vê tay áo bỏ thêm hai thìa ớt bột vào rượu Đồ Tô, lạnh nhạt đáp: "Muội không xem."

Ngu tướng quân lên tiếng dỗ dành: "Nữ tử tới tuổi cập kê bàn chuyện hôn nhân đã là quy tắc rồi. Nữ nhi ngoan, xem một chút cũng không sao đâu."

Ngu Hoán Thần nói thêm chọc cười: "Phụ thân, nói không chừng trong lòng tiểu muội đã sớm có ý trung nhân rồi!"

Ngu Linh Tê cũng mỉm cười, đôi mắt cong cong lấp lánh ánh sáng: "Cha, nương, huynh trưởng còn chưa lập gia đình, đâu có đạo lý đến em út là con phải gả chồng trước? Vẫn là phải chờ huynh trưởng cưới cô nương Tô gia, sau đó hẵng bàn chuyện của chúng con sau. "

"Nữ nhi ngoan nói rất có lý."

Thế tấn công của Ngu tướng quân đã thành công bị chuyển hướng, ông lập tức sa sầm mặt mày trừng mắt nhìn nhi tử: "Năm nay sẽ qua Tô gia, sớm sắp xếp chuyện hôn sự của con."

Lúc này Ngu Hoán Thần trông giống như một quả cà tím bị héo úa giữa sương giá, hắn u oán nhìn em út một cái, chấm dứt chiến tranh.

Ngu Tân Di cười trên nỗi đau của hắn và giơ ngón tay cái cho muội muội.

Lợi dụng lúc người nhà đang lo lắng cho chuyện hôn sự của Ngu Hoán Thần, Ngu Linh Tê đã lẻn chuồn ra cửa, ra ngoài cho thoáng khí.

Đêm nay nàng uống không ít rượu, hai má nóng bừng thèm muốn mát mẻ nên nàng khoanh tay bước chầm chậm dọc theo hành lang, để gió đêm mang băng tuyết lạnh lẽo thổi tan khô nóng trong người.

Không biết đã đi bao lâu, ánh đèn mờ dần, tuyết trên mái hiên lộ ra một vòng cung xanh thẫm trong màn đêm.

Ngu Linh Tê nghe thấy tiếng quét tuyết sột soạt, dừng bước nhìn lại thì thấy ở nơi tối tăm phía trước, một bóng người mảnh khảnh cao gầy đang cầm chổi, lẻ loi một mình quét dọn tuyết đọng ở hậu viện.