Chương 16

Một canh giờ sau.

Hồ Đào đứng ngoài cửa bẩm báo: “Tiểu thư, thị vệ Thanh Tiêu đã chuẩn bị xong xuôi đang đứng đợi bên ngoài.”

Ngu Linh Tê gật đầu, đi dạo bốn hướng trong phòng sau đó gỡ roi ngựa nhỏ làm bằng vàng ở đầu tường xuống.

Thứ này vừa tay thích hợp để đánh người, nàng quấn một vòng ở eo lưng rồi lấy hết can đảm bước ra cửa.

Bên cạnh phủ Tướng quân trồng một hàng dài cây tùng bách xanh rợm, Thanh Tiêu đã dẫn theo bốn người thị vệ mạnh mẽ và rắn rỏi đứng đợi ở bên cạnh xe ngựa.

Mấy người thị vệ này đều là quân được chọn của Ngu gia, tác phong và mồm miệng cũng rất nghiêm túc kín đáo, xưa giờ chỉ nghe mệnh lệnh không hỏi nguyên nhân.

Ngu Linh Tê lấy mạng che mặt, dò xét từng người một lượt, hỏi: “Biết ta muốn kêu các ngươi làm gì chứ?”

“Không biết!”

Sắc mặt của mấy người này không thay đổi, đồng thanh nói: “Đều nghe tiểu thư sai bảo!”

“Rất tốt.” Vẻ mặt Ngu Linh Tê lộ ra sự hài lòng, lên xe ngựa.

Nàng vén rèm xe lên, hỏi Thanh Tiêu đang đi bộ bên cạnh: “Chuyện ta bảo ngươi đi làm đã tra được chưa?”

Thanh Tiêu hơi ôm quyền: “Thưa tiểu thư, nô ɭệ chiến đấu trong đấu trường thú không có tên họ, thuộc hạ chỉ hỏi thăm được thiếu niên mặc hắc y mặt xanh kia có số là Hai Mươi Bảy, mấy ngày trước còn bị thương nặng ở trên sân đấu nên luôn ở hang ổ dưỡng thương…”

“Hang ổ?”

“Vì nô ɭệ chiến đấu thấp hèn nên người đời đều xem bọn họ như chó săn, vì vậy nơi họ ở cũng là… Hang ổ.”

“…”

Ngu Linh Tê đè xuống sự khó chịu trong lòng, hạ màn xe xuống không hỏi nữa.

Trong truyện nói kẻ ác chết nhiều do lắm lời.

Nên quyết định làm kẻ ác thì nên hỏi ít vài câu là tốt lắm rồi.

Xe ngựa chạy như bay thẳng một đường vào Dục Giới Tiên Đô đầy kiêu ngạo vênh váo kia.

Không biết chạy qua mấy con phố với ngõ hẻm, không khí xa hoa phấn son cũng dần dần biến mất, thay vào đó là một luồng hơi thể mục nát âm u không thể nói nên lời.

Cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại, Thanh Tiêu nói vọng vào từ ngoài cửa: “Tiểu thư, hang ổ đang ở phía trước, xe ngựa không thể đi vào vì an toàn.”

Ngu Linh Tê nghe vậy vén một góc rèm xe lên, từ sau mạn che mặt đánh giá một vòng, mày cũng cau lại.

Đây là nơi quái quỷ nào?

Chỉ thấy dọc tường, ngõ nhỏ, lát thềm đá bẩn thỉu kéo dài sâu trong lòng đất, một nơi âm u trải ra trước mắt. Khắp nơi đều là ngói vỡ tường đổ, nước bẩn rơi tí tách từng giọt, chuột với côn trùng hoành hành, nam nhân mặc quần áo rất ít giống như bị nhốt trong ngục tối, trên người mỗi người đều có cảm giác chết lặng, đó chính là nô ɭệ chiến đấu mà người có quyền có thế chơi trò đánh gϊếŧ để tiêu khiển…

Hô hấp của Ngu Linh Tê cứng lại.

Ngay cả đường phố phía Tây có nhiều tệ nạn và người lang thang nhất thành Lạc Dương cũng không bằng sự mục nát và âm u ở nơi này.

Thanh Tiêu đã sớm đi qua đây, không đợi bao lâu một bóng đen gầy gò đi tới từ hướng chợ đêm.

Bóng tối rút đi từng chút một trên người hắn, mặt nạ màu xanh đen quen thuộc với trang phục nhung lụa màu đen.

Hắn đến rồi.

Ngu Linh Tê dò xét người này sau màn xe, nắm chặt roi ngựa trong tay theo bản năng. Chỉ đợi hắn đến gần một chút thì bảo bọn thị vệ trùm bao tải trói lại…

Nhưng bước chân của Ninh Ân dừng lại, nâng đôi mắt nhìn sang xe ngựa của Ngu Linh Tê.

Giống như nhận ra cái gì đó, hắn xoay người chạy đi mất.

“Bị phát hiện rồi?”

Ngu Linh Tê khẽ cắn môi không nghĩ nhiều, khom lưng nhảy xuống xe ngựa nói: “Đuổi theo!”

“Tiểu thư!”

Thanh Tiêu ngăn Ngu Linh Tê lại, cảnh giác nói: “Hắn tránh người khác, chứ không phải tránh chúng ta.”

Giống như Phật muốn chứng minh lời Thanh Tiêu, có ba người bịt mặt nhảy xuống từ nóc nhà như bóng ma, đuổi về hướng Ninh Ân chạy thoát.

Động tác họ cực nhanh, cực bén, không giống như nô ɭệ chiến đấu, giống như sát thủ được huấn luyện một cách chỉnh chu hơn.

Chuyện bất ngờ phát sinh, làm Ngu Linh Tê giật mình đứng im tại chỗ.

Xảy ra chuyện gì, còn có người muốn gϊếŧ Ninh Ân sao?

Không đợi Ngu Linh Tê nghĩ rõ, chỉ nghe một tiếng vang trầm đυ.c, ngưc Ninh Ân bị trúng một quyền, cơ thể bay lên không rồi đập xuống đất lăn vài vòng, mặt nạn cũng rơi xuống một bên.

“Có nguy hiểm, tiểu thư đừng tới gần!”

Tình thế trước mắt rất hỗn loạn, thị vệ sợ gặp xui xẻo nên bảo vệ Ngu Linh Tê lùi về sau tường.