Chương 46

Bị anh dùng ngón tay viết từng nét chữ trên lưng làm cho tê tê nhức nhức, từng nét từng nét giống như mang theo điện, dọc theo các dây thần kinh và máu chui vào trong xương cốt.

Tang Du giống như một cục bột nhão tùy ý bị nắn vuốt, trong đầu cũng chứa đầy bột nhão, cánh tay mềm mại ôm thắt lưng anh, tạm thời không biết được anh đang viết cái gì.

Cô chỉ biết rằng môi vừa mềm giòn lại nóng, choáng váng nghĩ rằng có phải là bị sưng lên hay không, đang tính duỗi tay lên kiểm tra thử thì Lam Khâm đã đè tay cô lại, yêu thương hôn khẽ lên chóp mũi và hai má, lại tiếp tục dời đến môi, vẫn không thỏa mãn mà xâm nhập vào bên trong cọ xát.

Lần này hiển nhiên không giống lần đầu nữa, đã lưu loát hơn nhiều rồi.

Liên tục quấn quýt giữa răng môi ướŧ áŧ tạo ra những tiếng nước nhỏ nhưng vào ban đêm yên tĩnh như thế này lại càng được phóng đại hết mức.

Tang Du dựa vào khuỷu tay anh, mặc cho anh công thành đoạt đất, đôi mắt hơi ngước lên, nhìn lông mi đen dài của anh vô cùng gần, cúi đầu run đến kịch liệt, viền mắt tuyệt đẹp cũng hơi đỏ, trên sống mũi cao thẳng rịn ra một tầng mồ hôi.

Lại tiếp tục phối hợp với động tác của anh, tiếng nước từ môi lưỡi…

Dường như du͙© vọиɠ ẩn sâu trong lòng cô đã bị gợi ra ngoài.

Trước kia anh vô tri vô giác đã đủ để trêu chọc người rồi, bây giờ còn thêm những tiếp xúc thân mật như thế này, còn muốn….

Lam Khâm đúng là học sinh xuất sắc, học một biết ba.

Tang Du rất rối rắm, vừa lưu luyến không muốn rời đi, vừa lo lắng anh không thể dừng lại được, lúc tự tìm lại chút ý thức, cũng nhận ra những chữ anh viết trên lưng ——

Anh muốn ngủ với em?!

Cô chấn động, không hề phát hiện ra cơ thể mình hơi vặn vẹo trong lòng anh, cuộn tròn chân dán về phía eo của anh vô cùng tự nhiên, lại bị anh nhanh chóng chặn lại, đổi giúp cô một tư thế thoải mái, không để cô đến gần quá mức.

Tang Du không kịp phản ứng, Lam Khâm đã hô hấp hỗn loạn khỏi môi, cúi đầu tựa trên vai cô, nhanh chóng hồi phục.

Nhiệt độ trên người anh nóng hừng hực, nhưng vẫn dùng lực đè tay cô lại.

Vì sao… Không cho cô đυ.ng vào?

Tang Du chớp mắt vài cái, nghĩ lại nếu vừa rồi không bị ngăn cản thì chân của cô sẽ đυ.ng phải chỗ nào, phía dưới eo của anh là… Cô đột nhiên tỉnh ngộ, cắn cắn môi, che mắt.

Sau khi che, cô lại nuốt nước miếng, mở ra một khe hở, lặng lẽ liếc trộm vị trí trọng yếu của anh.

Ai ngờ Lam Khâm lại đúng lúc phát hiện ra, dùng tay che trước mắt cô, không cho cô nhìn, rầu rĩ luống cuống phát ra chút giọng mũi.

Người của Tang Du đã sắp bốc hơi luôn rồi, không dám làm ra một cử động nhỏ nào trên đùi anh, xoa xoa mặt anh, nói: “Khâm Khâm… Anh… Thế này là bình thường, em không tức giận… Nhưng tình huống sức khỏe của anh tốt nhất là nên bồi dưỡng cho tốt, chúng ta mới có thể cân nhắc…”

Cân nhắc, bên trong, tiếp xúc cơ thể với khoảng cách gần.

“Anh còn nói muốn ngủ cùng nhau,” Cô lắp bắp: “Tình huống bây giờ…”

Có thể ngủ cùng nhau được sao?

Anh cũng không phải là bé mèo giống như năm ngày trước nữa, bây giờ đã là Lam Tiểu Khâm thông suốt rồi.

Nhất định phải đối xử thật nghiêm túc.

Lam Khâm cắn chặt răng, chôn trên vai cô cố gắng bình tĩnh lại, nhưng xúc cảm lúc hôn môi, làn da nhẵn mịn, sự mê muội giống như chui vào trong xương, anh cố ý tưởng tượng đến dáng vẻ mà cô không thích, phải tự làm mình đau mới miễn cưỡng dập tắt ngọn lửa trong lòng.

Lúc anh ngẩng đầu lên, trên người đã chảy một lớp mồ hôi, giữ chặt lấy tay cô rồi tranh thủ viết vào giấy: “Tôi không muốn chia phòng với em giống như trước, mỗi người ngủ một bên, đắp hai chăn được không?”

Tang Du không chống lại được cặp mắt dị sắc sâu thẳm đẹp đẽ, trong lòng mềm nhũn, hận không thể dứt khoát cởi đồ xuống để anh muốn làm gì thì làm.

Ngẫm lại vẫn chưa thể được, cố gắng nhịn xuống.

Sức khỏe của Khâm Khâm vẫn là quan trọng nhất.

Vẻ mặt cô do dự khiến Lam Khâm căng thẳng, tiếp tục viết: “Ít nhất cũng thử một lần đi, nếu anh không khống chế được thì anh sẽ xuống dưới lầu.”

Nào có chuyện cò kè mặc cả như vậy chứ, Tang Du không nhịn được cười, vò rối tóc của anh, nhượng bộ: “Được ——”

Được cho phép, Lam Khâm vô cùng tích cực chạy lên chạy xuống, dọn dẹp sạch sẽ chén đĩa ở trên sân thượng, về phòng mình ôm chăn gối xông lên lầu hai, anh chiếm một nửa cái giường, tựa vào đầu giường, vén chăn lên che chân lại, nghiêm túc tập trung xem tạp chí trang sức.

Tang Du bước ra từ phòng tắm, đã thấy anh ngoan ngoãn nằm sát mép giường, chừa ra chỗ trống thật lớn ở giữa.

Cô dương dương tự đắc vuốt lông mày, không hề phản đối, thấy anh buông tạp chí ra, vì thế tắt đèn ở trên giường, thành thật nằm ở chỗ của mình, trong lòng âm thầm đếm.

Đếm tới năm, anh xê dịch về phía cô trong bóng tối.

Đếm tới mười, tiếp tục di chuyển.

Đếm xong một phút đồng hồ, hai chiếc chăn đã chạm vào nhau, anh thử đưa tay ra thăm dò, kéo nhẹ cái chăn của cô.

Tang Du cười đến mệt, hắng giọng quay đầu lại, dựa vào ánh sáng mờ nhạt của mặt trăng nhìn anh: “Đang làm gì đó.”

Lam Khâm nghiêng người sang đối mặt với cô, sờ sờ tóc ở trên gối của cô, khóe miệng cong lên, vẻ mặt hạnh phúc.

Sắc đẹp mê người…

Trong lòng Tang Du vô cùng nhộn nhạo, cũng dùng ngón tay ngoắc ngoắc anh, bị anh nắm chặt.

Tay còn lại của cô duỗi vào dưới gối, lấy ra quà Hải Nam đã chuẩn bị cho anh, nhét vào trong lòng bàn tay anh: “Nhìn ánh mắt lúc ở cửa của anh, có phải nghĩ rằng những người khác đều có quà mà anh lại không có đúng không?”

Tay Lam Khâm căng cứng, nắm chặt lấy.

“Có bị ngốc không hả?” Tang Du cười khẽ: “Người khác có thể không có, nhưng anh thì không, sao em có thể quên được chứ.”

Lam Khâm vội vàng vươn người ra mở đèn bàn để nhìn kỹ vật trong tay, là những vỏ ốc biển nho nhỏ xen lẫn với thủy tinh bện thành vòng tay, màu sắc phối hợp mộc mạc, sạch sẽ, hình dáng đan xen đa dạng, từng vỏ ốc đều được mài mượt mà không làm tay bị thương.

Tang Du thấy anh nghiêm túc như thế, có hơi ngượng ngùng, che chăn lại, nói: “Dù sao lúc ở Hải Nam anh cũng không thèm để ý đến em, buổi tối không có chuyện gì làm nên nhặt được rất nhiều vỏ ốc ở bờ biển, lấy những cái xinh đẹp nhất, mua vài viên thủy tinh vừa vặn, xem cách bện vòng tay trên mạng rồi nối lại, mất ba ngày để làm xong.”

Ánh mắt Lam Khâm trở nên nóng rực, mặt Tang Du cũng không hề phát hiện mà nóng lên, nhỏ giọng nói: “Anh cũng biết em rất nghèo, không mua nổi mấy đồ đắt tiền, tùy tiện mua vài cái gì đó cũng không xứng với anh, chỉ có thể tự làm…”

Cô còn chưa nói xong, đôi môi đã bị chặn lại, lời còn sót đều bao phủ trong hơi thở của anh.

Tang Du ngẩng mặt nghênh đón, trong lòng đắc ý.

Tuy rằng tốn không ít công sức, cô vẫn thấy cô làm rất xấu, nhưng Khâm Khâm thích là được.

Anh thích là đủ rồi.

Đêm nay anh ngọt ngào như thế, sẽ không làm khó anh, đợi ngày mai cô tìm cơ hội tốt, hỏi anh chuyện dự báo thời tiết và biển sâu cho rõ ràng.

Lam Khâm đeo vòng tay lên, nhỏ nhắn vừa vặn, không rộng không chật ôm lấy cổ tay, không bị đau giống như chuỗi hạt xanh thẫm kia, cả đêm lúc tỉnh dậy anh đều sờ vòng tay một chút, sau đó ôm cô qua lớp chăn, đắm chìm trong hương thơm ngọt ngào và hơi ấm của cô.

Anh không nhớ mình đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào, nhưng lúc tỉnh lại, cũng bị dọa một trận long trời lở đất.

Trời còn chưa sáng hoàn toàn, cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngủ trong ngực đột nhiên tỉnh, bật dậy từ trên giường, sờ sờ trong chăn, mơ hồ kêu một tiếng, nhanh như chớp đẩy ra cánh tay của anh rồi bò xuống, dép lê cũng không kịp mang đã lao vào phòng tắm.

Lam Khâm bị dọa cho hoàn toàn tỉnh táo, vội vàng đuổi theo cô, nhưng lại bị ngăn ở ngoài cửa.

Anh suốt ruột gõ cửa, đè nắm tay cửa, sau khi ở bên trong một lúc, Tang Du mới nói: “Khâm Khâm… Em không ra được, anh có thể giúp em đi đến chỗ tủ quần áo, ở ngăn kéo thứ hai… lấy cái…”

Trong phòng tắm, Tang Du ôm bụng đang quặn đau khóc không ra nước mắt, cô là một cô gái xinh đẹp là được rồi, giống như tiên nữ ở trước mặt bạn trai là tốt rồi!

Sáng sớm đã bảo anh đi lấy băng vệ sinh, chuyện này là như thế nào đây.

Rõ ràng mấy ngày nữa bà dì mới đến, cô đã có thể chuẩn bị tốt rồi, ai biết được lại trở tay không kịp, chắc chắn… chắc chắn là do tối hôm qua hormone bùng nổ quá mức, thân thể bị kí©h thí©ɧ rồi.

Tang Du nói một nửa lại không nói nữa, làm cho Lam Khâm ở ngoài cửa gấp đến mức mặt trắng bệch, lấy cái gì cơ?! Sao Tiểu Ngư lại không nói tiếp nữa?!

Anh không tiếp tục đập cửa nữa, bất an quay đi muốn lấy giấy bút viết chữ nhét vào, ánh mắt lơ đãng lướt đến giường, bỗng khựng lại một chút.

Ở trên giường, chỗ cô ngủ có một vết đỏ?!

Lam Khâm sửng sốt vài giây, lỗ tai dần dần đỏ lên, đã hiểu Tiểu Ngư cần cái gì, anh bước nhanh đến tủ quần áo, mở ngăn kéo, cố gắng coi như không nhìn thấy các loại qυầи ɭóŧ ở bên trong, tìm thấy nửa gói băng vệ sinh ở trong góc.

Quay lại cửa phòng tắm, anh viết xuống một hàng chữ “Tiểu Ngư, anh lấy đồ đến rồi, em mở cửa ra đi, anh sẽ không vào.” Sau đó đẩy vào trong qua khe cửa.

Cũng may Tang Du cách đó cũng không xa, vươn tay ra một chút là có thể với đến tay nắm cửa.

Bàn tay đàn ông khớp xương rõ ràng, lịch sự tao nhã đang cầm băng vệ sinh đưa vào cho cô.

Tang Du chỉ nghĩ đến một câu, phung phí của trời.

Sáng sớm đẹp trời như thế này, đáng lẽ phải thân mật ôm nhau, rời giường cùng nhau chuẩn bị đồ ăn sáng, mặt kề mặt hôn môi, kết quả là gì! Cô làm dơ giường, nửa sống nửa chết ngồi ở đây, còn để Khâm Khâm lấy băng vệ sinh cho cô!

Đội quần luôn rồi.

Tang Du chậm chạp mở miếng băng vệ sinh, càng yên lặng càng tốt, chống đỡ thắt lưng đứng lên, vực dậy tinh thần, soi gương chỉnh sửa bản thân một chút, mỗi lần bà dì tới sắc mặt của cô đều rất kém, không muốn Khâm Khâm nhìn thấy.

Phải xinh đẹp.

Sau khi Tang Du lăn lộn một hồi, thắt lưng đã muốn rã rời, hơn nữa cũng không nghe thấy động tĩnh của Lam Khâm, có chút tò mò anh đang làm gì, cô lặng lẽ kéo cửa ra xem, thấy anh đang thay ga giường mới.

Tang Du nghĩ đến vết máu kia, sắp phun ra lửa, chạy lại giúp đỡ, liếc qua ga giường dính bẩn đang ở trên ghế.

Lam Khâm ôm cô an ủi, đưa cho cô dòng chữ đã viết sẵn.

“Đừng lo lắng, anh sẽ tẩy sạch vết máu rồi cho vào máy giặt nữa là ổn.”

“Em nằm đi, không cần phải nhúng tay vào.”

Tang Du buồn bực ‘ồ’ một tiếng, cúi đầu ôm lấy anh.

Lam Khâm cười, hôn nhẹ lên gò má cô, thay xong ga giường rồi ôm cô nằm lên, kéo chăn đắp cho cô, hơi đỏ mặt nghĩ một chút, lại viết: “Tiểu Ngư, còn có quần áo ngủ nữa, để anh mang đi giặt cùng.”

Tang Du cắn góc chăn, kiên quyết lắc đầu.

Lam Khâm cọ cọ mặt cô, ngồi xổm xuống trên giường, đưa điện thoại đến trước mặt cô, đánh chữ cho cô xem: “Được, vậy chúng ta sẽ mua đồ mới.”

Mua… mới?

Phải tốn tiền, hơn nữa lại để Khâm Khâm đi mua, chắc chắn sẽ tốn rất nhiều tiền.

Tang Du nước mắt đầm đìa ngập ngừng: “Không được mua đồ mới, chờ em nghỉ ngơi một chút sẽ tự giặt.”

Môi Lam Khâm vẽ ra một đường cong ôn nhu, xoa xoa đầu của cô: “Tiên nữ Tiểu Ngư đã đồng ý cho anh ba nguyện vọng mỗi ngày, cái thứ nhất của ngày hôm nay, anh muốn giặt quần áo cho bạn gái.”

Tang Du bị tấn công dữ dội, Khâm Khâm như thế này khiến cô không thể chống cự được nữa, chỉ có thể gạt nước mắt, cảm thấy may mắn vì Khâm Khâm không bắt cô cởi cả qυầи ɭóŧ…

Cô tức giận cởi đồ ra trong chăn, vo lại thành một cục đưa ra, sau đó lập tức kéo chăn lên che mặt lại, chỉ chừa lại tóc ở bên ngoài.

Khâm Khâm nói sai rồi…

Cô không còn là… tiên nữ Tiểu Ngư nữa.

Là kẻ phàm nhân bà dì đến làm dơ quần áo và ga giường, còn để bạn trai đích thân đi giặt…

Phàm nhân!