Chương 20

Lam Khâm không muốn ngủ, hy vọng có thể ở chung với Tang Du nhiều hơn, nhưng do tinh lực không tốt, ồn ào với cô hai câu, không bao lâu sau đã bị cô ‘lừa ngủ’ thành công.

Giấc ngủ của anh không yên ổn, hô hấp nặng nề nóng rực, vết nứt trên môi tạo thành những rãnh nhỏ, vừa rồi được ăn canh rau đậu hũ thoải mái, môi anh dần có màu máu đỏ thẫm.

Nhìn thôi đã thấy đau.

Tang Du thật sự không thể coi như không biết gì hết, cô đứng dậy xuống lầu, tìm trong túi xách của mình son dưỡng cùng bông tăm, trở về phòng ngủ ngồi bên cạnh đầu giường, dùng bông tăm thấm lấy son dưỡng, sau đó nhẹ nhàng thoa lên môi anh.

Hai vật chạm nhau, Lam Khâm hơi né tránh, nhưng vẫn không tỉnh.

Tang Du cười không thành tiếng, trong mơ anh vẫn mang biểu cảm không tình nguyện như vậy.

Cô lấy bông tăm lại, thử chọc chọc trên mu bàn tay, quả thật rất cứng, chẳng thoải mái chút nào.

Làm sao đây. . .

Cô nhìn khắp bốn phía, thật sự không còn thứ gì khác để thay thế, dứt khoát đi rửa tay, lộ ra đầu ngón tay sạch sẽ trắng nõn, cẩn thận đưa ra, tự tay thoa son dưỡng lên môi anh.

Tang Du khá chắc, trước khi làm chuyện này, phải giữ một cái đầu lạnh.

Nhưng khi thật sự đυ.ng vào,,,

Cô liền thấy không ổn lắm.

Môi Lam Khâm rất nóng, hơi ướŧ áŧ, rất mềm, đυ.ng vào một chút đã như muốn tan ra.

Đến khi son môi được bôi đều, Tang Du đã chịu kí©h thí©ɧ quá lớn, cổ tay mảnh khảnh run thành cái sàng (*), cô dùng sức nín thở, gương mặt cứng ngắc đỏ bừng, nhìn đầu ngón tay vẫn còn lớp bóng, kéo khăn giấy định lau.

(*) Cái sàng lọc bột

Vừa lau một cái, không hiểu sao có chút không nỡ.

Tang Du nhìn Lam Khâm, lại nhìn tay mình.

Không nhịn được chửi —— “Biếи ŧɦái.”

Người trên giường này đã yểm bùa chú gì cho cô vậy!

Tang Du đứng lên, bước nhanh rời khỏi phòng ngủ, tay vẫn cứ giơ lên, đến khi ra góc cầu thang, va vào ánh mắt của chú Trần, cô do dự liên tục, cuối cùng trốn vào góc tường, ma xui quỷ khiến lấy son môi trên đầu ngón tay, thoa lên môi mình.

Thoa xong cô càng phát điên hơn, trong lòng đều là “Tang Du mày là đồ biếи ŧɦái!”

Muốn điên rồi!

Chú Trần thấy cô xuống lầu, đừng lên chào hỏi: “Tang tiểu thư, có thể đi rồi chứ?” Ông chăm chú nhìn, kỳ lạ hỏi: “Mặt cô đỏ vậy, hay là lây bệnh cảm của tiên sinh rồi?”

“Không, không phải,” Tang – biếи ŧɦái – Du cố tự trấn định, vẻ mặt tràn đầy lương thiện mà xoắn xoắn tóc mai: “Bây giờ chúng ta đi, đi sớm về sớm, đừng để anh ấy ở nhà một mình quá lâu.”

Từ khu Lâm Giang đến phòng thuê cũng không tính là xa, cả đường và đèn đỏ cũng chỉ mất nửa tiếng.

Trên đường, Tang Du ngồi ở phía sau liên tục hít sâu, tự giảng đạo lý cho bản thân, cuối cùng ổn định lại tâm tư nhỏ xốn xang trong lòng.

Cô ở khu Lâm Giang quả thực rất thoải mái tự tại, cũng nghe lời khuyên của bà nội Tống, hạ quyết tâm, tạm thời sẽ sống chung dưới một mái nhà với Lam Khâm, nhưng chính vì vậy, cô càng phải khống chế bản thân, không thể có suy nghĩ không an phận với Lam Khâm.

Anh là bệnh nhân, là ông chủ, bà nội Tống còn yên tâm giao anh cho cô như vậy.

Cô không thể vượt qua giới hạn.

“Tang tiểu thư, đến rồi,” Chú Trần tắt máy: “Tôi đi với cô.”

Sau giờ ngọ (**), người ở bên ngoài rất ít, trên cánh cửa đã quen thuộc với cô nửa năm, còn có dấu vết Lam Khâm xô cửa và vết máu khô cạn lưu lại.

(**) Từ 11 giờ trưa đến 1 giờ chiều

Trong lòng Tang Du như thắt lại, cúi đầu mở khóa, trong phòng khách vô cùng hỗn loạn.

Cô thu dọn ghế sofa: “Chú Trần, chú ngồi đi, chờ cháu chút, sẽ rất nhanh thôi.”

Chú Trần nói: “Cô cứ thu dọn đồ cá nhân thôi, còn những đồ lớn khác chờ công ty dọn nhà.”

Tang Du lắc đầu: “Không có đồ gì lớn, đồ của cháu rất ít thôi.”

Đồ dùng trong nhà đều là của chủ phòng, hai ba bộ chăn ga theo cô từ lúc tốt nghiệp đến bây giờ, không biết đã giặt bao nhiêu lần, sớm đã phai đi màu gốc, có thể vứt luôn cũng được, quần áo cũng không nhiều, chỉ cần hai cái túi là đựng đù, những thứ khác. . . Có vẻ như không cần lắm.

Lúc cô vội vội vàng vàng thu dọn đồ, ảnh mắt liếc qua cửa ra vào, chú ý tới một cái hòm đang dựng thẳng bên vách tường có thể tích không nhỏ, kinh ngạc mà “ồ” một tiếng.

Chú Trần nhìn sang theo, vỗ tay: “Cái này là hòm bưu kiện của cô sao? Tiên sinh dặn tôi phải nhớ mang về.”

Vì thế Tang Du mới biết nguyên nhân vì sao Lam Khâm lên tầng, cô bê rương qua một bên, phát hiện vô cùng nặng, lấy ra một tờ hóa đơn, mới nhớ cô đặt mua kệ để đồ trên mạng, làm bằng kim loại, cần phải tự tay lắp đặt.

Góc cạnh của hòm bị đập vỡ, bên trong lộ ra trụ inox còn dính nước sơn của cửa, cô có thể tưởng tượng với thân thể Lam Khâm, sao dám cầm lấy nó mạnh mẽ đập, trong lòng như thắt lại thêm.

Chú Trần vận chuyển hai chuyến đi đi về về, trong phòng Tang Du dần trống không.

Cô thu dọn những đồ lặt vặt, cuối cùng run run mở một cái túi bóng sạch sẽ, cô ôm ôm sờ sờ con mèo bông có chút ố vàng vào trong lòng, rồi lại cẩn thận cất vào.

Chú Trần vừa đúng lúc lên tầng nhìn thấy cảnh nào, sửng sốt tại chỗ, thiếu chút nữa nghĩ mình nhận nhầm, ông khẽ hắng giọng, vân đạm phong khinh hỏi: “Cũ như vậy rồi, vẫn mang sao?”

Tang Du gật đầu, càng ôm chặt hơn.

Đúng là đã cũ, lông cũng rụng không ít, nhưng mang ý nghĩa đặc biệt, cho dù cô đi đến bất cứ đâu, cũng không đành lòng vứt nó đi.

“Tang tiểu thư. . . Có thể cho tôi xem một chút được không?”

Tang Du hào phóng đưa cho ông.

Chú Trần nhận lấy con mèo nhỏ, lật qua lật lại kiểm tra cách một lớp túi bóng, chắc chắn không sai.

Trong lòng ông hơi sôi trào, sau nửa ngày vẫn không nói lên lời, đáy mắt nóng lên, phát nhiệt, không kìm được nhớ đến năm Lam Khâm mười bảy tuổi.

Nghĩ đến ngày đông chạng vạng đó, Lam Khâm kéo lê thân thể yếu ớt chưa hồi phục, ôm con mèo bông nhỏ này trong lòng, từng bước một khó khăn đi đến cửa lớn nhà Tang Du, trịnh trọng đặt nó trước cửa ra vào.

Lại quay lại xe, thông qua cửa xe màu đen, nhìn thấy Tang Du đi ra, kinh ngạc phát hiện, ôm mèo bông vào trong lau nước mắt nhìn xung quanh.

Sau đó Lam Khâm lẳng lặng ở đấy, ảm đạm ủ dột trong mắt thay thế bằng ôn nhu dịu dàng.

Chú Trần không ngờ vẫn có thể nhìn thấy con mèo bông này lần nữa, giọng nói ông có chút khàn: “Tang tiểu thư thích mấy đồ chơi nhỏ vậy sao?”

“Vâng,” Tang Du cong môi: “Còn rất thích nó là đằng khác.”

Chú Trần gật đầu, ho khan một tiếng: “Cô từ từ thu dọn, tôi đứng chờ bên ngoài.”

Tay lớn của ông đặt trên khung cửa, âm thầm kích động dùm Lam Khâm.

Có lẽ không có bất kỳ điều gì có thể so sánh với tình yêu tĩnh lặng, đột nhiên có được sự quan tâm, quý trọng của đối phương đã rất đáng vui vẻ rồi.

Nhưng ông sẽ không lắm miệng.

Một ngày nào đó tiên sinh. . . Có thể tự mình phát hiện.

Đóng gói sửa soạn cũng mất gần một tiếng, Tang Du nhìn xung quanh một vọng, chắc chắn không còn bỏ sót gì nữa, đi tới phòng khách gọi chú Trần rời đi.

Ngồi vào trong xe, chú Trần đưa một phong thư cho cô: “Tang tiểu thư, tiên sinh bảo tôi lấy tiền thế chấp và tiền thuê nhà cho cô rồi.”

Tang Du giật mình: “Chủ phòng nói không hoàn. . .”

“Đó là trường hợp chủ động rời đi, còn bây giờ cô là người bị hại, theo lý sẽ chuyển đi, tiên sinh nói, không thể lãng phí tiền Tang Du vất vả kiếm được.”

Tang Du cắn môi dưới, nắm chặt phong thư trong tay.

Lam Khâm thật là. . .

“Chú Trần, có phải tiên sinh. . .” Tang Du nhìn cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ, chần chừ nhỏ giọng hỏi: “Đối với ai cũng cẩn thận chu đáo như vậy?”

Đối xử với cô như thế, có lẽ. . . Là do tính cách?

Chú Trần liếc nhìn cô thông qua kính chiếu hậu, cười haha: “Đó là do cô chưa thấy dáng vẻ lúc nghiêm khắc của tiên sinh, rất dọa người đó.”

Lam Khâm còn có thể nghiêm khắc?

Chú Trần nhanh chóng bổ sung, giọng điệu chắc chắn: “Ngài ấy chỉ đối xử với cô như vậy.”

Tang Du khẽ dựa lên ghế, haiz ——

Không nên nói như vậy, cô sẽ nghĩ nhiều đấy! Có trời mới biết khi đối mặt với Lam Khâm, kiềm chế bản thân chẳng dễ dàng chút nào. . .

Trong đầu Tang Du rối loạn như cuộn len bị mắc, điện thoại bỗng dưng rung lên, Mạnh Tây Tây gọi tới: “Tiểu Ngư, tớ mới nghe nói cậu xin phép nghỉ hai ngày, có chuyện gì vậy?”

“Anh ấy bị bệnh,” Tang Du không nói rõ, cô biết Mạnh Tây Tây sẽ hiểu: “Tớ không đến được.”

Mạnh Tây Tây cười hì hì không ngừng: “Anh ấy —— Ồ? Hai chữ bình thường, sao từ trong miệng cậu phát ra lại miên man như vậy!”

Tang Du sợ chú Trần nghe thấy: “Được rồi, đừng làm loạn, trong phòng có chuyện gì không?”

Mạnh Tây Tây nhớ lại: “Việc điều động đã bắt đầu rồi, bên chỗ chúng ta có y tá mới tới, còn có khoa xương khớp đã bỏ một số tiền lớn đào được một vị chủ trị trẻ tuổi ở bệnh viện thành phố, nghe nói rất đẹp trai, còn chưa nhìn thấy mặt mà mấy con bé này đã ăn mừng rồi.”

Có thể đẹp trai tới mức nào?

Có đẹp trai được 1% như Khâm Khâm không?

Nói giỡn quá nha.

Tang Du không chút hứng thú.

Mạnh Tây Tây còn nói: “Còn lại là những việc lông gà vỏ tỏi khác, à đúng rồi, sáng này trung tâm thống nhất làm kiểm tra cho mấy động vật kia, bé mèo dị đồng Thân Thân lại tăng hai cân.”

Bé mèo dị đồng Thân Thân!

Tang Du mở to mắt, cuói cùng lại nhớ tới tiểu gia hỏa kia.

Ngoại trừ béo hơn Lam Khâm, những cái khác thật sự rất giống!

Cúp điện thoại, trong lòng Tang Du không chờ nổi mà nói, giọng điệu nhẹ nhàng theo sát chú Trần: “Chú Trần, ở trung tâm hồi phúc của chúng cháu có con mèo trắng, đôi mắt rất giống Lam Khâm!”

Chú Trần vẫn đang đắm chìm trong niềm hưng phấn vì nhìn lại con mèo bông hồi xưa, nhất thời không chú ý, thốt ra: “Cũng không giống lắm đâu, mắt mèo có một bên xanh khói, còn mắt tiên sinh là xám khói thuần.”

Ông hoàn toàn không nhận ra điều gì khác lạ, lại tri kỷ giải thích thêm: “Tiên sinh rất cố gắng tìm, chỉ là cuối cùng giống như. . . Cái đó. . .”

Kịp phản ứng lại, ngậm miệng cũng không kịp nữa, hai chữ cuối cùng lắp bắp dừng lại, lộ ra sợ hãi.

Chú Trần khóc không ra nước mắt.

Ui chu cha!!! Cái miệng này của ông!

Tang Du khẽ nhếch miệng trầm mặc cả buổi, chắc chắn bản thân không lý giải sai, cô khó tin mà hít sâu một hơi, nói chầm chậm: “Vì vậy, con mèo trắng dị đồng đó, là Lam Khâm thả nó vào sao?”

“. . . À.”

Tang Du nhớ tới thời gian con mèo nhỏ xuất hiện, che ngực: “Anh ấy đã sớm thương nhớ muốn tìm tôi? Thả mèo nhỏ đó, là sợ tôi sẽ bị dọa, muốn cho tôi chuẩn bị thích ứng với dị đồng?”

“. . . Ừm.”

“Vậy cả buổi. . . Cháu đã sớm trong tầm mắt của anh ấy? !”

Đúng lúc chú Trần dừng xe trước cổng khu Lâm Giang, khẽ đập đầu một cái vào tay lái, giả chết.

Sét đâu mau tới đánh chết ông đi. . .

Tang Du trở lại tầng mười sáu, căn phòng lớn yên tĩnh như vậy, lại có mùi hương thoang thoảng mỏng manh, khiến con người ta thoải mái buông lỏng.

Cô xoa bóp thái dương, đổi giày rửa tay, lên tầng hai xem Lam Khâm.

Động tác cô nhẹ nhàng chậm chạp đẩy cửa ra một khe nhỏ, thấy anh đã ngồi thẳng dậy, dựa lưng vào thành giường, nghiêm túc vẽ vẽ gì đó lên giấy.

Xem ra trạng thái khá ổn.

Tang Du vừa biết được chân tướng của con mèo, tâm trạng có chút phức tạp, lại nhẫn nhịn không đi vào, quay người xuống phòng bếp dưới tầng, chuẩn bị đồ ăn cho anh.

Hầm chút canh cách thủy, lại thuần thục đổ canh ra bắt đầu nấu cháo.

Cũng tốn không ít thời gian.

Âm thanh vòi nước, bếp gas, dụng cụ cắt gọt đồ ăn vang lên lần lượt, Tang Du đặt trạng thái vào nấu nướng, cũng không để ý đến động tĩnh bên ngoài.

Lúc Tang Du vừa đẩy cửa, Lam Khâm đã biết rõ.

Anh tỉnh dậy đã là nửa tiếng sau, nằm trên giường nỗ lực thế nào cũng không nghe thấy giọng nói của Tang Du, không chịu được đi xuống giường, vịn lan can xuóng tầng tìm khắp cả nhà, cuối cùng chắc chắn cô không ở đây.

Tuy đoán được rằng cô hẳn là đi thu dọn đồ đạc.

Nhưng nỗi sợ hãi đột nhiên dâng tràn trong lòng anh.

Anh vẫn luôn ngồi ở cửa sổ đợi cô, nhìn chằm chằm dòng xe phía dưới, thật vất vả mới nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, anh mới như sống lại, vội vã chạy lên tầng, sợ Tang Du trách anh tùy tiện lộn xộn.

Thật vất vả giờ vờ như bình tĩnh đợi đến lúc cô đi lên, thấy cô nhìn nhìn thoáng qua, căn bản không để ý đến anh.

Sắc mặt Lam Khâm đổi trắng.

Anh không chút nghĩ ngợi đi theo xuống, dựa vào cửa kéo thủy tinh phòng bếp, ánh mắt lẳng lặng đảo khắp bóng lưng cô.

Tang Du đang bận rộn vô tình nghiêng đầu, nhìn thấy bóng dáng thon dài đứng yên kia, quả thật bị dọa sợ.

“Anh sao rồi? Đói bụng à?”

Lam Khâm lắc đầu.

Anh chỉ muốn. . . Nhìn cô, muốn cô nói chuyện với anh.

Tang Du vội vàng đi qua kiểm tra trán của anh một chút: “Không nóng như vậy, hôm qua đã tiêm thuốc hạ sốt một lần, bây giờ không thể tiếp tục nữa, chờ chút nữa sẽ sử dụng miếng dán hạ sốt để hạ nhiệt.”

Lam Khâm không thể uống thuốc hạ sốt, chỉ có thể dựa vào tiêm thuốc hoặc làm mát cơ thể.

Anh ngoan ngoãn gật đầu.

Tang Du vừa thấy anh như vậy, trái tim liền không khống chế nổi mà mềm nhũn, đau nhói, thậm chí cảm thấy thân thể còn nóng hơn, cô nghĩ rằng mình không thể đi quá xa, nhưng muốn che dấu cảm xúc nên quay mặt đi, nói: “Anh chớ đứng đây, như vậy rất dễ mệt mỏi, qua ghế sô pha nghỉ ngơi, tôi làm chút nữa là xong ngay rồi.”

Lam Khâm cúi đầu xuống.

Tang Du lén liếc mắt nhìn anh, cảm thấy anh vẫn còn đầy mệt mỏi, lại xúc động một lần nữa. . . Cô muốn kiễng chân sờ sờ đầu anh để dỗ dành.

Nhưng cố nhịn xuống.

Cô lạnh lùng quay mặt nói: “Tôi nấu canh, có nhiều khói dầu nên đóng cửa lại.”

Nói xong xoay người đóng cửa “rầm” một cái, nhốt anh ở bên ngoài.

Vất vả dày vò chừng mười phút, sau đó bắc bếp nấu canh, Tang Du rón rén kéo cửa ra thăm dò quan sát, không thấy bóng dáng Lam Khâm đâu.

Trong lòng cảm thấy có chút mất mát nhưng lại yên lòng bước ra ngoài, định sắp xếp lại đồ đạc.

Có rất nhiều loại túi lớn, túi nhỏ khác nhau, cô sắp xếp đến không còn sức lực.

Cô thở dài, đột nhiên lực chú ý rơi vào một hộp bưu kiện chuyển phát nhanh đặt bên cạnh.

Nếu không trước hết cứ bỏ ra lắp. . . vừa hay đặt trong phòng tắm. . .

Tang Du chọn một không gian gần cửa ra vào phòng ngủ của cô rồi từ từ ngồi xổm xuống mở miếng băng dán, bày các linh kiện trong hộp ra gọn gàng, sau khi nghiên cứu bản vẽ vài ba lần, sau đó bắt đầu lắp ráp một cách bối rối.

Lần thứ nhất, lắp phần đế trước, rất khó khăn để vặn chặt lại sau đó mới phát hiện bị ngược.

Lần thứ hai, bắt đầu từ phía trên xuống, kết quả không thể nhét lưới thứ hai vào lọt?

Lần thứ ba. . . Được rồi.

Tang Du sầu khổ, cô cảm thấy mình đã đánh giá quá cao năng lực làm việc của mình, cô mệt mỏi đến mức ngồi bệt dưới đất nhìn đồng hồ, xem đã đến giờ, cô đứng dậy đi vào bếp.

Lấy cái nồi nhỏ, bắc một nồi nước rồi đổ thêm gạo vào nấu cháo, sau đó cho các nguyên liệu và điều chỉnh lửa.

Nấu cùng một lúc tối đa mười phút?

Khi Tang Du trở ra lần nữa, đang muốn tiếp tục thực hiện việc lắp đặt bỏ dở lúc nãy thì vừa đi đến giữa phòng khách, cô liền ngây ngẩn cả người.

Một thân ảnh quen thuộc, đang chống một đầu gối xuống đất, ngồi xổm trên vị trí mà cô vừa đứng dậy, cánh tay khẽ nhúc nhích, đang cẩn thận làm việc gì đó.

Tang Du vội vã chạy đến, hoảng hốt khi thấy kệ chưa được tạo hình ban nãy giờ đã được dựng đứng lên? !

“Khâm Khâm?”

Những khớp xương ngón tay rõ ràng của Lam Khâm vừa lắp xong con ốc cuối cùng, vừa kéo thẳng cái kệ lên, sau đó thẳng lưng quay đầu lại nhìn cô.

Tang Du nín thở một lúc.

Đôi mắt dị đồng hoàn hảo của Lam Khâm khẽ loé lên dịu dàng nhìn cô, ánh sáng trong mắt đó chiếu lên người cô như những vì sao vỡ vụn.

Khuôn mặt hoàn hảo không chê vào đâu được của hắn hiện lên chút khẩn trương, môi mỏng hơi mím lại, hai má tái nhợt thoạt nhìn có chút đường gân máu, đẹp đến mức không ăn nhập với nhân gian đầy khói lửa.

Điều quan trọng nhất là. . . .

Trên vầng trán cao đầy đặn, sạch sẽ của anh. . . .

Còn đang dán một miếng dán hạ sốt màu trắng khéo léo, ngoan ngoãn!

Lam Khâm đẩy cái kệ vừa mới lắp ráp xong về phía cô, còn tỏ ra chút nịnh nọt và kiêu ngạo.

Tang Du che mắt lại.

Trong lòng hoàn toàn sụp đổ.

Xong đời.

Anh tính dùng khuôn mặt mèo con để hối lộ, dụ dỗ cô sao? Không thể nào!

Cô tự nhủ trong lòng phải khống chế, phải nhẫn nhịn, không được vi phạm. Nếu không thì chỉ cần tuỳ tiện nói một chút thôi là cô không giữ được lời hứa trong lòng mình nữa.

Cô là một người văn minh hiện đại, con ngoan trò giỏi vậy mà lại nhịn không được muốn văng tục chửi thề. . .

Tăng Du hít sâu một hơi, đi về phía Lam Khâm, nhẹ giọng nói: “Lam Khâm, đây là anh ép tôi đấy!”

Cô đi đến trước mặt Lam Khâm, dứt khoát cúi người xuống và nâng đôi má đang nóng hổi của anh lên. . . .

Hai tay lộn xộn, thoả thích mà dùng sức xoa nắn.