Chương 17

Tang Du thống khoái khóc xong, trong lòng thư thả không ít, lau gương mặt ẩm ướt lên quần Lam Khâm rồi ngẩng đầu, quả thật là vô cùng sảng khoái tinh thần.

May mắn hôm nay cô không trang điểm…

Nếu không khẳng định biến thành mắt gấu mèo rồi.

Ánh mắt Lam Khâm thủy chung đặt trên người cô, khó khăn đè nén khát vọng muốn kéo cô vào trong ngực, nhìn cô thút tha thút thít dựa dẫm anh, cánh tay nhỏ buông anh ra, mái tóc đen nhánh dài tán loạn có vài sợi bay lên, giống như động vật nhỏ ủy khuất mà xù lông.

Động vật nhỏ vừa quay đầu, đôi mắt toàn là nước, chóp mũi và bờ môi đỏ ửng, giọng nói nghèn nghẹn xin lỗi: “Ngại quá Khâm Khâm, lại coi anh thành gối ôm rồi…”

Gối, gối ôm?

Lam Khâm ngồi thẳng lưng, gối ôm… Cũng rất tốt, có thể để cô thả lỏng mà dựa vào.

Anh nhìn về phía quần chỗ đầu gối, bị nước mắt cô lan đến mà ẩm ướt thành từng mảng bất quy tắc, anh âm thầm quyết định, đợi chút nữa sẽ cất cái quần này vào tủ quần áo tầng cao nhất, về sau sẽ không mặc lại.

Muốn trân quý.

Tang Du ngồi xếp bằng trên thảm, hít hít mũi, do dự đặt tay lên bụng dưới, vẻ mặt xoắn xuýt hỏi anh: “Anh đói không?”

Cô khóc đến đói…

Lam Khâm cũng đặt lên bụng mình, không trả lời.

Kỳ thật so với đói, những chỗ khác khó chịu dày vò nhiều lắm.

Nếu là hồi trước, anh sẽ bị lạnh, bây giờ là lúc lạnh nhất, ngược lại bắt đầu cảm thấy như bị bỏng, đơn giản hít một hơi nhưng yết hầu và khoang miệng như muốn bốc cháy, trong đôi mắt vì cọ xát với thấu kính, càng bỏng đến mức không mở ra được, bắt đầu mơ hồ có nước mắt.

Anh biết rõ thân thể này có bao nhiêu vô dụng.

Đêm nay, anh trúng gió quá nhiều, tâm trạng phập phồng quá lớn, thể lực cũng hao tổn, mồ hôi lạnh tuôn ra từng tầng một, chỉ sợ là không tránh khỏi sốt cao…

Nhưng không thể để Tang Du hao tâm tổn trí.

Anh phải mau chóng lên tầng, tránh về trong phòng, nhanh chóng đi ngủ, có lẽ tỉnh ngủ sẽ không sao.

Lam Khâm biết cô đói bụng, vươn người ra cầm hộp giấy nhỏ trên bàn trà, mở nắp, lộ ra bên trong là bánh sữa dừa vừa trắng vừa mềm, cầm cái muỗng nhỏ nhét vào tay cô.

Cố ra vẻ thật tự nhiên mà đứng lên, đến bên cạnh bàn ăn đưa cốc nước ấm cho cô.

Tang Du cầm cái muỗng nhỏ: “… Anh muốn tôi ăn ư?”

Rõ ràng anh thích nó không nỡ buông tay mà.

Lam Khâm gật đầu, sợ viết chữ sẽ lộ ra việc mình không khỏe, dùng di động gửi tin nhắn: “Tôi không đói, cô ăn sớm chút rồi nghỉ ngơi, buổi sáng nhận được tin nhắn cô đồng ý, tôi đã cho người sửa lại phòng ổn rồi, cô có thể ở được luôn.”

Hơn nửa ngày, hầu như anh đều dùng thời gian để bố trí lại căn phòng.

Tang Du giật mình, thì ra anh đã chuẩn bị mọi thứ thoả đáng như vậy…

Cô cầm bánh sữa dừa lên: “Anh chắn chắn không muốn ăn?”

Lam Khâm cười nhạt lắc đầu.

Cô “a” thật dài, cầm một khối lên, bánh sữa dừa thơm ngon mềm mỏng, dáng vẻ thật sự quá mê người: “Thật không? Vậy tôi nói trước, lần sau tôi làm lại bánh này cũng không chắc chắn là bao giờ đâu đó.”

Lam Khâm mím môi, vẫn lắc đầu chậm rì.

Thoạt nhìn mùi vị có vẻ ngon…

Anh cũng chưa được ăn bánh sữa dừa…

Nhịn xuống.

Quần áo của anh sắp thấm đẫm mồ hôi, có thể cảm nhận được rõ thể lực bị hao hụt, trong lòng biết mình không thể cứ ở lại phòng khách như vậy, cố gắng chống cự lại dụ hoặc lắc đầu đến cùng, đột nhiên chứng kiến cảnh bánh sữa dừa biết bay phóng đại trước mặt anh.

Mùi sữa nồng đậm.

Tay cầm bánh vô cùng tinh tế trắng nõn.

Còn… Lắc lư trước mặt anh! Lộ ra vẻ mời gọi!

Lam Khâm như bị mê hoặc, theo bản năng hé môi ra, cái thìa đựng bánh sữa dừa bỗng nhiên chui tọt vào miệng anh, mềm mại áp vào đầu lưỡi.

Anh được… Đút ăn?!

Tang Du đút ăn thành công, hai mắt cong cong tỏ vẻ rất hài lòng, được như ý liền thu tay về: “Cho dù không đói cũng phải nếm thử đó nha, ăn rất ngon đó.”

Lam Khâm ngây ngốc, u mê nuốt xuống.

Thật sự… Ăn ngon.

Tang Du lại múc một khối, cho anh xem ở nhiều góc độ, đuôi mắt cong lên nhè nhẹ: “Còn muốn ăn nữa không?”

Lam Khâm cảm giác mình phải kiên định từ chối.

Nhưng mà chưa kịp quyết tâm, Tang Du lại một lần nữa đưa thìa đến bên cạnh miệng anh, cả người cũng sát lại gần, cười hỏi: “Lại ăn tiếp miếng nữa?”

Lam Khâm nín thở.

Ăn… Ăn một miếng lại một miếng.

Hình như anh… có thể ăn thêm miếng nữa.

Há miệng, đút vào, a.

Mùi sữa nhàn nhạt trong khoang miệng nóng ẩm như muốn tan ra, Lam Khâm không tự chủ được nheo mắt lại.

Thì ra ăn cái gì, cũng có quá trình hưởng thụ như vậy.

Tang Du lo rằng anh không thoải mái nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ, đưa toàn bộ bánh sữa dừa mà anh không nỡ bỏ cho cô, biết rõ anh ngượng ngùng sẽ không cự tuyệt, mới có ý định dùng cách này vừa trêu chọc anh lại lấp đầy dạ dày, miễn cho lúc anh ngủ nhưng dạ dày vẫn khó chịu.

Không nghĩ tới… Anh được đút ăn vui vẻ như vậy.

Những kinh hãi thương tâm buổi tối, nhưng đã biến mất không còn một mảnh khi nhìn thấy sự vui vẻ vô tình toát ra của anh.

Lúc bánh sữa dừa chỉ còn lại một nửa, Lam Khâm kiên quyết không chịu ăn, đi đến phòng bếp cầm một cái thìa mới, rồi cầm bánh khẽ gạt phần rìa ra, mấy chỗ này đã dính nước bọt của anh, còn lại phần sạch sẽ thì đưa cho Tang Du.

Tang Du bật cười: “Tôi không chê anh mà.”

Lam Khâm liếʍ môi dưới, thế nhưng anh… Chính anh chịu không nổi.

Tang Du ăn xong, nhìn Lam Khâm vội vã lên tầng, cho rằng anh thấy mệt mỏi, sau khi tìm đúng phòng của mình, mới đưa anh đến đầu bậc thang.

Nhìn tận mắt anh vào phòng ngủ, cô mới buông lỏng thân thể, vò đầu quay lại tầng một, tắt đèn trần phòng khách đi rồi đẩy cửa phòng ngủ của mình.

Trước lúc đẩy cửa cô còn đang suy nghĩ, tình huống hôm nay khá đặc thù, cô đã nhận sự bảo vệ của Lam Khâm, còn có nơi yên ổn an toàn để đặt chân, vấn đề khẩn cấp đã được giải quyết.

Để đến ngày mai cô sẽ đi tìm phòng ở, không thể cứ yên tâm thoải mái như vậy…

Mới nghĩ một nửa, cửa đã mở toang.

Bên trong lóe lên một chiếc đèn tường với màu sắc ấm áp, chiếu sáng cả căn phòng tinh xảo dụng tâm.

Màu sắc chủ đạo là lam khói, có khá nhiều đồ vật được thêu thùa, phong cách đồng nhất với dép của cô, đồ dùng được trang trí không thể chê vào đâu được, đầu giường được treo chuỗi đèn led êm dịu, chính giữa giường là hai con thú bông đáng yêu vô cùng, nhìn xa hơn một chút là phòng tắm rộng rãi, phòng để quần áo vẫn lờ mờ những tủ chứa đầy quần áo.

Vừa đóng cửa, như bước chân vào thế giới nhỏ tĩnh lặng.

Tang Du nhìn đến ngây ngốc, đứng như phỗng.

Hơn nửa ngày sau mới dựa trên tường mà ngỡ ngàng, cắn ngón tay yên lặng nghĩ, câu nói vừa nãy có nuốt về được không nhỉ? Cô thừa nhận mắt cô không có tiền đồ, căn phòng này… Nếu cô đã từng ở sao nở bỏ để chuyển ra ngoài được chứ…

Trước mặt Lam Khâm Tang Du không thấy mệt lắm, nhưng vừa đến không gian riêng tư, cô lập tức lưng đau eo mỏi.

Cô nằm liệt trên giường lớn, trợn mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, cảm giác thế giới này thật kì ảo quá rồi.

Lần đầu tiên đến nhà để tiêm, cô còn cưỡi xe cừu nhỏ cảm khái nơi đây không thể chạm tới, chưa đến một tháng đã tiến dần từng bước, công khai ngủ trên giường của ông chủ.

À không… Không phải giường của ông chủ, là chủ nhân cho cô giường!

Cô trở mình, lăn lộn trên giường, cô không tự chủ được nhớ lại ký ức tiếp xúc thân mật đó, cô nhớ lại cái ôm ấm nóng của Lam Khâm, đường vòng cung chặt chẽ trên lưng, mặt đỏ ửng nóng bỏng, chui vào trong chăn cào giường.

Mặc dù mệt, nhưng không thấy buồn ngủ, còn bị nghĩ ngợi lung tung, Tang Du lật người ngồi dậy, nhìn bàn làm việc được bày biện laptop, giấy bút đầy đủ, cô dứt khoát rời giường ngồi xuống cạnh bàn, bắt đầu chỉnh đốn tâm thần, nghiêm túc thiết kế biểu đồ phối cơm cho Lam Khâm.

Lam Khâm đã cung cấp cho cô rất nhiều tiện lợi và chiếu cố.

Việc cô cần làm chính là để anh đầy đủ dinh dưỡng, thân thể khôi phục.

Trước hết cứ an bài một bữa, sáng mai bắt đầu nghiêm túc chấp hành theo kế hoạch, chờ đến khi Tống Chỉ Ngọc xem xét tình hình bệnh trạng của Lam Khâm xong, bắt đầu công cuộc phối cơm trường kỳ.

Dạ dày Lam Khâm suy yếu, phải lấy những đồ ăn mềm tốt cho tiêu hóa làm chủ…

Tang Du liệt kê các loại cháo ra, lật qua lật lại hai lần, càng nhìn càng thấy giống đồ cho trẻ con ăn…

Người cao một mét tám lăm trở lên đấy, lớn lên sắc nước hương trời đấy, lúc mấu chốt lại như từ trên trời giáng xuống một mình cứu cô —— em bé Lam Khâm.

Tang Du cười ra tiếng, quyết định sáng mai sẽ bắt đầu làm, đứng dậy đi vào phòng tắm để tắm rửa.

Cô đứng bên cạnh cởi từng cúc áo, phát hiện bồn tắm lớn là tạo hình vỏ sò, kích cỡ rất lớn, nhịn không được tò mò mà sờ sờ, vừa tới trước mặt hướng vào trong, lập tức kinh ngạc đến ngây người.

Không nhìn lầm chứ… Trên thành bồn tắn lớn trắng như tuyết, trưng bày chỉnh tề bảy tám món đồ hình dạng không giống nhau ——

Đồ chơi?!

Vịt nhỏ, bé thỏ, chim cánh cụt nhựa, còn có cá con đủ loại màu sắc?!

Tang Du cúi người cầm một cái lên, nhãn hiệu còn chưa được xé đi, cô thuận tay bóp nhẹ một cái, vậy mà vịt nhỏ kêu “cạc cạc” hai tiếng, dị thường kinh hãi lúc nửa đêm.

Tay cô run lên, lật con vịt qua, nhìn thấy trên nút ấn ở bụng có dòng chữ ghi chú nhỏ không thấm nước ——

“Phù hợp với trẻ em ba tuổi trở lên chơi đùa khi đi tắm.”

Ông chủ của cô, không chỉ trang trí căn phòng, còn chuẩn bị một đống đồ chơi để cô chơi khi đi tắm…

Vậy bây giờ tình huống là thế nào?

Cô coi Lam Khâm là em bé ăn cháo.

Lam Khâm coi cô… là tiểu nha đầu ba tuổi chỉ có đồ chơi mới chịu tắm rửa?!

Cuối cùng Tang Du không nhẫn tâm động vào bồn tắm vỏ sò vô cùng thú vị kia, mở vòi hoa sen tắm rửa đơn giản rồi lên giường ngủ.

Nệm xốp dày dặn, cô chui vào trong chăn rồi bò lên, bò lại bò mới đến chính giữa giường.

Trong nội tâm mơ hồ nghĩ đến cuối cùng cũng không cần sợ nửa đêm ngã xuống giường, cô còn chưa kịp cao hứng, mệt nhọc bị kèm nén bỗng ùa tới.

Trong mộng tất cả đều là dáng vẻ của Lam Khâm, tay của anh đập vào cửa cho đến khi máu thịt lẫn lộn, cửa được phá ra, anh xông tới kéo cô vào trong ngực, dán bên tai cô thấp giọng nói ——

Nói…

Nói?!

Thần kinh Tang Du nhảy dựng, mãnh liệt tỉnh dậy, ánh nắng mờ mờ chiếu vào cửa sổ, cô nghe được bên ngoài cửa phòng có tiếng nói chuyện không rõ.

Hình như là phụ nữ?

Theo như Lam Khâm nói, cửa phòng cách âm rất tốt, có thể truyền được vào thì chứng tỏ âm lượng không thấp.

Cô triệt để thức tỉnh khỏi giấc mộng vừa kiều diễm vừa chua xót đó, vội vàng rời giường, chỉnh đốn bản thân đơn giản, hé cửa ra một khe nhỏ, bỗng nhiên giọng nữ cất cao vang dội rõ ràng trong nháy mắt: “Con đến cùng là muốn gì! Không muốn sống nữa đúng không?!”

“Sốt cao cũng vẫn chịu đựng? Con còn chưa hiểu rõ tình huống bản thân mình à?!”

“Còn có mắt nữa, bà cũng lười phải nói với con, ngại câm chưa đủ nên còn muốn mù luôn phải không!”

Tang Du nghe hai câu chợt nhận ra, là Tống Chỉ Ngọc.

Bà ấy đang nói chuyện với Lam Khâm? Lam Khâm sốt cao? Đôi mắt thì sao?”

Trong lòng Tang Du kìm nén, bước nhanh đến phòng khách, xác định Tống Chỉ Ngọc đang ở lầu hai, bà quát đến mệt, dừng lại thở hồng hộc, giọng nói an ủi của chú Trần vang lên mơ hồ: “Ngài ấy đã sốt hơn 39 độ, người cũng đừng ——”

“Đừng cái gì?!”

“Đừng quản nó?” Tống Chỉ Ngọc vỗ bàn cái “rầm”, “Nếu tôi không quản nó, nó đã sớm giày vò mình đến chết!”

Tang Du nghe được mà hãi hùng khϊếp vía, nắm chặt lan can đi nhanh lên tầng, cửa phòng ngủ Lam Khâm được mở toang, Tống Chỉ Ngọc với vẻ mặt tức giận đứng ở bên giường, chú Trần cách đó không xa, buồn bực thở dài, thân ảnh của người trên giường bị ngăn lại, đứng bên ngoài căn bản không thấy rõ.

Rốt cuộc Lam Khâm bị sao vậy…

Là do hôm qua bị thương nhiễm trùng nên sốt cao, còn bị cảm nữa?!

Tang Du gấp đến độ cuống họng bốc cháy, chẳng quan tâm đến không khí căng thẳng bên trong, cả người căng chặt gõ gõ cửa: “Lão sư Tống, chú Trần.”

Hai ánh mắt nhìn về phía cô cùng lúc.

Lực chú ý của Tang Du chỉ đặt lên người Lam Khâm, cô nhìn thấy rõ, Lam Khâm vừa nghe tiếng cô, lập tức bối rối mà trở mình, đưa lưng về phía cô.

Tống Chỉ Ngọc trầm mặc một lát, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, che chắn Lam Khâm, tận lực hòa khí nói: “Tiểu Ngư, hợp đồng hai người ký kết, còn có tình huống hiện tại tôi đã hiểu được, thể chất Lam Khâm yếu, phát sốt nhẹ, trước hết cháu nấu cho nó đồ ăn gì dễ tiêu hóa, sau đó chúng ta bàn bạc lại.”

Tang Du mím môi, vẫn như cũ nhìn chằm chằm hình dáng chùm trong chăn.

Vì sao… Anh giống như tránh cô?

“Tiểu Ngư?”

“… Vâng.”

Tang Du ngừng vài giây, hy vọng Lam Khâm có thể đáp lại cô một chút, nhưng không có.

Rõ ràng cô không thể nhìn thấy mặt Lam Khâm, nhưng có thể cảm giác được anh đang luống cuống chân tay mà căng cứng, cô nhịn xuống, quay người đi ra ngoài.

Tống Chỉ Ngọc nhắc nhở phía sau: “Tiểu Ngư, cháu làm xong xuôi thì cứ ở dưới nghỉ ngơi, để Lão Trần mang lên.”

Tang Du khó hiểu, lại nhìn Lam Khâm vài lần, yên lặng gật đầu.

Lúc cô xuống tầng, giọng nói tận lực giảm thấp của Tống Chỉ Ngọc vang lên: “Vậy được chưa? Giấu giếm giấu giếm giấu giếm, còn giấu giếm được cái gì nữa, cô bé cũng ở trước mặt con rồi, con có giấu được mãi không?”

“Một đôi mắt vậy mà…”

Tang Du tiếp tục đi xuống dưới, cũng nghe không rõ nữa.

Đôi mắt… của Lam Khâm?

Tang Du cúi đầu đi vào phòng bếp, nguyên liệu nấu ăn vẫn chưa được mua đầy đủ, nhưng cô vẫn tìm được nguyên liệu phù hợp, định nấu một chén cháo Tuyết Lê Bách Hợp.

Cô cẩn thận xay nát gạo nếp, bỏ vào nồi nấu thành chất keo, kết hợp nguyên liệu vào bên trong, thêm một chút đường phèn.

Trong quá trình vẫn luôn nhíu chặt mày, cưỡng chế bản thân chú tâm.

Nhưng tinh thần lại không khống chế nổi chạy lên trên phòng ngủ, Lam Khâm sốt cao, chắc chắn có liên quan đến chuyện tối qua, là cô không cẩn thận, không kịp phát hiện sự bất thường của anh.

Nhưng cũng không thể… Không cho gặp vậy chứ.

Tang Du cắn môi, ngón tay bóp bóp, ngồi một chỗ mà không yên, thật vất vả đợi đến lúc nấu xong, cô tranh thủ thời gian múc ra một chén, để lên trên bàn.

Trên tầng không còn động tĩnh.

Cô đi đến đầu bậc thang, thăm dò nói: “Lão sư Tống? Chú Trần?”

Tống Chỉ Ngọc nghe thấy tiếng gọi liền đi ra từ gian phòng cách vách Lam Khâm, khẽ vung tay, ý bảo cô chờ một lát, bà đang nghe điện thoại.

Tang Du gật đầu, tiếp tục tìm kiếm bóng dáng chú Trần.

Cô gọi nhẹ hai tiếng, vẫn không có trả lời.

Đợi năm phút đồng hồ, cô sờ sờ xem thử độ nóng của cháo, mắt thấy cháo sắp nguội.

Tống Chỉ Ngọc vẫn chưa nghe điện xong.

Chú Trần cũng không thấy bóng.

Tang Du không chờ nổi nữa, cô cũng không phải không biết Lam Khâm, sao không trực tiếp mang lên, lại còn phải thông qua tay người khác?

Căn phòng này, có cái gì mà cô không thể thấy.

Người Lam Khâm này, có cái gì mà cô không thể nhìn.

Tang Du định thần, đợi thêm ba phút, thấy tình huống vẫn không thay đổi, cô cũng không chần chừ nữa, bưng chén cháo bước lên bậc thang, thẳng đến phòng ngủ của Lam Khâm.

Cửa đóng.

Tay cô đặt trên chốt cửa, không hiểu sao nhớ tới lần đầu tiêm cho anh, trời mây mưa to, anh đeo bịt mắt, gương mặt tuyệt sắc lấp ló.

Dường như thời gian chảy ngược.

Trong lòng Tang Du đột nhiên vọt lên chút khẩn trương kỳ quái không thể nói rõ, đẩy cửa vào, Lam Khâm nhắm mắt nằm thẳng trên giường, không đeo bịt mắt, gương mặt trắng bệch hiện lên sắc hồng không bình thường, hô hấp dồn dập.

Cô cho rằng anh đang ngủ, tay cầm bát nhẹ chân đi vào.

Nào biết ngay khi tiếng bước chân vang lên, Lam Khâm cực kỳ mẫn cảm nâng mắt, khi thấy rõ là cô, anh bỗng dưng ngây người, thần sắc trên mặt có thể nói là thất kinh.

Trực giác Tang Du không đúng, vội vàng đặt chén cháo xuống, bước nhanh tới gần anh: “Khâm Khâm?”

Lam Khâm quay đầu đi theo bản năng, cánh tay run lên, trở mình lục lọi dưới gối, trong lúc khẩn trương không tìm thấy được bịt mắt, anh căng thẳng mở lớn miệng thở dốc, trong đầu trống rỗng, vội váng vén chăn lảo đảo xuống giườngn suýt nữa té ngã.

Thần kinh Tang Du theo động tác của anh co rút, đuổi theo muốn đỡ anh.

Lam Khâm một lòng một dạ tránh cô, thậm chí không có biện pháp mà kéo mở cửa tủ quần áo bên tường, muốn chạy vào đó không để Tang Du nhìn thấy.

Đừng nhìn….

Đừng nhìn đôi mắt của anh…

Anh đau quá, thật khó tiếp nhận, hôm nay thật sự không thể mang kính nữa.

Không muốn để cô phát hiện…

Cô vừa mới tới bên cạnh anh, vừa đồng ý muốn ở chung với anh sớm tối.

Anh không muốn dừng lại, sợ hãi nhìn thấy ánh mắt chán ghét của cô, lạnh lùng gọi anh là ‘yêu quái’.

Áo ngủ Lam Khâm lộn xộn, môi bị cắn mà đỏ thấm như máu, hơi thở gấp gáp muốn rúc mình trong tủ.

Trong con ngươi bối rối hơi ngước lên, hai máu sắc không thể che lấp hiện lên trước mắt Tang Du.

Cô kinh ngạc đến ngây người, một phát bắt được góc áo Lam Khâm, nắm chặt cánh tay căng cứng như thép của anh, buộc anh quay người đối mặt với cô.

“Khâm Khâm,” Giọng nói cô mơ hồ run lên: “Anh… Anh mở to mắt ra.”

Lam Khâm cắn chặt răng nhắm mắt lại.

Tang Du không thèm chớp mắt nhìn anh chăm chú: “Anh mở mắt ra, cho tôi xem đi.”

Hàng mi đen dài của anh chậm rãi thấm ướt.

“Lam Khâm!”

Gấp đến độ giọng nói như đang khóc.

Yết hầu Lam Khâm chuyển động không lưu loát, nhưng cũng không có chỗ để trốn.

Tia nắng ban mai ấm áp hòa hợp.

Từng ánh nắng mặt trời xinh đẹp thông qua cửa sổ sát đất mà chiếu khắp căn phòng.

Lam Khâm gần như tuyệt vọng mà ngừng giãy dụa, trong ánh nhìn chăm chú không rời mắt của cô, mi mắt hơi nâng lên, lộ ra hai con người sắc màu long lanh như hai viên lưu ly được gọt giũa.