Chương 7: Tiểu Hắc

Lúc về đến nhà đã là hai giờ chiều, Khương Lam vừa vào cửa liền thấy một con sáo đen đứng trên ban công thò tới thụt lui, lấm la lấm lét. Có vẻ như nó còn chưa nhận ra chủ nhà đã về, hai móng vuốt bám vào cửa phòng trộm ban công đi qua đi lại.

Khương Lam và Toan Nghê vừa chui từ trong túi ra liếc nhìn nhau một cái, Toan Nghê lập tức cúi người xuống, một đôi mắt mèo vàng kim hơi hơi nheo lại, con ngươi màu đen co chặt thành một đường kẻ thẳng tắp, chân sau khum xuống, đạp mạnh lên tay Khương Lam mượn lực, nhanh như một mũi tên mà phóng ra ngoài ban công. Tốc độ Toan Nghê rất nhanh, sáo đen còn chưa kịp phản ứng đã bị Toan Nghê vồ lấy đè dưới vuốt mình, nó kinh hoảng vùng vẫy, ban công bay đầy lông chim.

Toan Nghê đi săn thành công, cắn hờ cổ sáo đen giữ lại không cho nó thoát đi, bốn móng vuốt nhỏ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà bước tới trước mặt Khương Lam, đưa con mồi tới cho anh mình. Khương Lam khích lệ sờ sờ đầu nhỏ của cậu nhóc:

"Em giỏi quá."

Toan Nghê lập tức vui vẻ hẳn, nhả sáo đen xuống đất, dùng móng vuốt đè nó xuống, cái đuôi sung sướиɠ lắc qua lắc lại.

Sáo đen giãy giụa trong cơn khủng hoảng, rốt cuộc nhìn rõ Khương Lam, mỏ sáo vàng cam mở ra, phun tiếng người nói:

"Đại vương tha mạng, đại vương tha mạng."

Khương Lam xách cánh nó lên:

"Mi chẳng phải là con sáo mà bác Diêu nuôi sao? Lén lút vào nhà ta làm gì?"

Sáng nay cậu đã nhận ra con sáo trong l*иg vốn không phải con mà bác Diêu vẫn nuôi. Nghe nói con sáo đó được vợ bác Diêu nuôi lúc còn sống, đến bây giờ cũng được mười ba mười bốn năm. Tuổi thọ trung bình của chim sáo chỉ có mười năm, con sáo ấy đã rất rất già rồi, già đến mức móng vuốt đều sần sùi da chết.

Nhưng con trước mắt này lại còn trẻ tuổi, móng vuốt trắng ngà, vân da trên chân bóng loáng đầy sức sống, nhìn vẻ ngoài vô cùng khỏe mạnh. Quan trọng hơn là, con sáo này rõ ràng đã khai linh trí rồi.

Khai linh trí, chính là thành yêu.

Cục Quản Lý Yêu Tộc quản lý các yêu tộc sinh hoạt trong xã hội loài người hết sức nghiêm khắc, có bốn mươi chín quy định được đưa ra để ràng buộc yêu tộc. Trong đó có một quy định là: Yêu tộc đã khai linh trí không thể ngụy trang thành động vật nuôi bình thường tiếp cận nhân loại.

Đây là để bảo vệ nhân loại, cũng là bảo vệ yêu tộc.

Con sáo đen này dùng pháp thuật ngụy trang thành con sáo bác Diêu nuôi, rõ ràng là vi phạm quy định, nhìn bộ dáng ngơ ngác của nó, hơn phân nửa là không có hộ khẩu, cũng chưa từng đến Cục Quản Lý Yêu Tộc lập hồ sơ.



Khương Lam đã từng bắt được rất nhiều yêu quái không hộ khẩu đi làm chuyện xấu, cho nên cậu cũng không nương tay với con sáo yêu này chút nào.

Sáo đen vẫy vẫy móng vuốt, liên tục hô đau, thấy Khương Lam vẫn cứ thờ ơ, rốt cuộc rũ đầu xuống, ủ rũ nói:

"Đại vương tha mạng, ta chỉ là muốn đi chào hỏi đại vương một chút, không có ý xấu."

Lúc nó còn tu luyện ở trong núi, các yêu quái khác đều nói với nó, nếu gặp phải đại yêu quái, không muốn bị đối phương nuốt sống thì phải chủ động thượng cống.

"Thượng cống?" – Khương Lam không thể tin được mà nhìn nó, nét mặt như muốn nói "thôn ông có phải mới vừa thông mạng không" – "Bây giờ là xã hội chủ nghĩa hiện đại, đã sớm không còn chuyện thượng cống nữa rồi. Mi đã đến Cục Quản Lý Yêu Tộc đăng ký chưa? Có chứng minh thư chưa? Trà trộn vào nhà bác Diêu là muốn làm gì?"

Sáo đen: "?"

Đại khái là lượng thông tin quá lớn, sáo đen chưa kịp tiếp thu, toàn bộ sáo đều cứng đờ không động đậy, trông hệt như đã chết. Khương Lam mất kiên nhẫn mà xách nó lên giũ giũ, mới nghe sáo đen lắp bắp hỏi:

"Cục Quản Lý Yêu Tộc.. là.. là cái gì? Chứng minh thư không phải chỉ nhân loại mới có sao?"

Hai vấn đề này đều không thể giải thích một cách ngắn gọn được, Khương Lam đành trực tiếp chọn hỏi vấn đề thứ ba:

"Mi nói trước mi trà trộn vào nhà bác Diêu để làm gì? Đại Hắc bị mi giấu ở đâu?"

Con sáo thật của bác Diêu tên là Đại Hắc.

"Đại Hắc nó.. nó chết rồi." – Sáo đen không lại giãy giụa nữa, rầu rĩ đáp – "Nó là mẹ của ta."

Sáo đen nói nó tên là Tiểu Hắc, vừa sinh ra không bao lâu đã khai linh trí, theo bản năng biết hấp thu nhật nguyệt tinh hoa tu luyện, không muốn ở lại nhà bác Diêu, nó lén lút bỏ đi, sau đó dựa vào bản năng đi tìm một nơi tràn đầy linh khí trong núi tu luyện, cứ thế nhoáng lên đã mười mấy năm trôi qua. Chờ nó từ trong núi đi ra ngoài đến tìm thăm mẹ mình, lại phát hiện ra mẹ của nó đã già đến sắp chết.

Sáo đen bình thường chỉ có mười năm thọ, mà Đại Hắc đã sống mười bốn năm, xem như cực kỳ trường thọ trong họ nhà sáo. Trước khi chết mấy ngày, Đại Hắc bắt đầu không ăn không uống, bác Diêu dẫn nó đến không biết bao nhiêu phòng khám thú y, nhưng tất cả các bác sỹ đều nói tuổi của nó quá lớn rồi, thọ mệnh đã hết, họ cũng không thể làm gì được.

Bác Diêu rất đau buồn, Tiểu Hắc nấp bên ngoài cũng buồn theo.



Đây là lần đầu tiên nó gặp phải sinh ly tử biệt như vậy. Đại Hắc không khai linh trí không hiểu nhiều đến thế, nhưng ngày cuối cùng trong đời, lúc Tiểu Hắc đến thăm nó, lại vẫn cảm nhận được sự quyến luyến nó dành cho bác Diêu.

Đại Hắc được bác Diêu và vợ mình cùng nuôi lớn, sau đó vợ bác qua đời, chỉ còn một mình bác Diêu hủ hỉ với Đại Hắc. Bác không có con cái, cho nên xem Đại Hắc như con của mình, nuôi tận mười năm. Bác Diêu luyến tiếc nó, nó cũng lưu luyến bác.

"Bác Diêu bị ung thư, chỉ có thể sống thêm một năm." – Tiểu Hắc đau buồn nói.

Khương Lam không ngờ bác Diêu mỗi ngày vui tươi hớn hở chơi cờ lại mắc bạo bệnh không sống được bao lâu, cậu sửng sốt, thấy Tiểu Hắc uể oải không vui, sắc mặt lập tức dịu xuống:

"Mi sợ bác ấy đau lòng, cho nên mới giả thành Đại Hắc?"

"Vâng." – Sáo đen lông chim hỗn độn đáp xuống mặt đất, dùng mõm chải vuốt lại lông chim cho chỉnh tề, nó trịnh trọng nói – "Bác Diêu không có con cháu, lại có ân với mẹ con ta, ta muốn nuôi bác ấy báo ân."

"Đúng là một con sáo tinh biết tri ân báo đáp." – Khương Lam bắn nhẹ lên đầu nó một cái – "Nhưng bây giờ mi đang giữ nguyên hình, cũng không thể giúp bác Diêu dưỡng lão đúng không? Bác Diêu còn phải nuôi ngược lại mi."

Tiểu Hắc hiển nhiên không nghĩ tới vấn đề phức tạp như vậy, nó nghiêng nghiêng đầu nhìn Khương Lam, mắt đậu nành tràn đầy mê man mờ mịt.

"Mi đi cùng ta đến Cục Quản Lý Yêu Tộc đăng ký trước đã, có thể hóa hình sao?" – Khương Lam hỏi.

"Có thể."

Tiểu Hắc không quá thuần thục mà biến thành hình người, hình người của nó là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, dáng người vừa phải, ngũ quan thanh tú mang theo nét thiên chân thành thật, nhìn rất dễ lừa.

Khương Lam thở dài, cầm quần áo của mình đưa cho nó, nói:

"Đi thôi, chúng ta đến Cục Quản Lý Yêu Tộc đăng ký."

Tuy rằng không biết Cục Quản Lý Yêu Tộc là cái gì, Tiểu Hắc vẫn ngoan ngoãn đi theo Khương Lam.

Trên đường đi, Khương Lam giới thiệu ngắn gọn về Cục Quản Lý Yêu Tộc và các quy định được đưa ra, Tiểu Hắc bấy giờ mới hiểu, hiện tại đã không phải thời đại các yêu quái xưng vương xưng bá trong núi, bây giờ tất cả yêu tộc đều được thống nhất quản lý bởi Cục Quản Lý Yêu Tộc, tiếp thu giáo dục xã hội chủ nghĩa, tuân thủ pháp luật trị an.