Meo một tiếng một trăm vạn, tiểu Toan Nghê meo mười hai tiếng, tổng cộng là một nghìn hai trăm vạn, Bệ Ngạn thêm một ít cho tròn số, trực tiếp chuyển cho Khương Lam hai nghìn vạn[1] .
Khương Lam nghe tiếng chuông báo WeChat vang lên vài tiếng, là hình chụp chuyển khoản và tin nhắn mà tứ ca phát tới.
[Bệ Ngạn anh tuấn nhất toàn Long Cung: Chắc ngày mốt tiền sẽ tới, em nhớ kiểm tra đàng hoàng. Cầm tiền rồi đi ăn uống cho tốt vào, không đủ lại bảo đại ca chuyển cho, đừng cố chấp chuyện không đâu này nọ để rồi bị đói.]
[Cám ơn tứ ca.]
Khương Lam lần này không từ chối tiền các anh cho nữa. Cậu thừa biết mặt ngoài là đùa giỡn Toan Nghê, thực ra chỉ là muốn tìm một lý do để cậu nhận tiền thôi.
Lúc Khương Lam vừa ra khỏi Long Cung, Bị Hý và Bệ Ngạn đều không yên tâm em trai, tự mình đưa cậu đến Cục Quản Lý Yêu Tộc Giang Thành giới thiệu. Lần đó Long Cung đến Yêu Quản Cục rất phô trương, tin tức Thao Thiết gia nhập Tổ Đặc Vụ truyền đến người người đều biết. Khi ấy Khương Lam còn chưa biết địa vị của Thao Thiết và Long Cung đối với yêu tộc bình thường mà nói thần thánh đến cỡ nào, cậu chỉ một lòng nghĩ nỗ lực thích ứng cuộc sống mới trong xã hội nhân loại, có lẽ còn có thể kết được bạn mới, tìm ra cơ duyên cho riêng mình.
Nhưng không quá mấy ngày, cậu bỗng rõ ràng nhận ra, mình bị người khác xa lánh.
Các đại yêu trong Tổ Đặc Vụ xuất quỷ nhập thần, rất hiếm khi thấy mặt. Những đồng sự Khương Lam tiếp xúc đại bộ phận đều là yêu tộc bình thường, yêu nào gặp cậu đều nơm nớp lo sợ, giống như chỉ cần cậu phật ý một chút thì sẽ nuốt sống đồng sự ngay tại chỗ vậy.
Sau lưng cái tên Khương Lam, không chỉ đại diện cho thượng cổ hung thú, còn đại diện cho Long Cung to lớn.
Hiện giờ yêu tộc suy thoái, có không ít yêu tộc cùng một chủng tộc sẽ liên hợp lại, hình thành các thế lực khác nhau. Nhưng những thế lực này ở trước mặt Long Cung chỉ là tiểu đồ đệ.
Tự cổ chí kim, long cửu tử đều không phải kẻ tầm thường. Tuy rằng hiện tại chỉ có Bị Hý và Bệ Ngạn thường xuất hiện trước mặt người khác, nhưng chỉ riêng hai tôn đại thần này đã đủ khó đối phó.
Tiểu yêu bình thường không dám trêu chọc thượng cổ hung thú, cũng không dám động đến Long Cung thế đại.
Mà Khương Lam vừa là thượng cổ hung thú, sau lưng còn dựa thế Long Cung, chính là "vật cách điện" với khái niệm bạn bè.
Cậu rất tủi thân, nhưng cũng biết không trách được người khác. Chỉ là cậu hối hận lúc đầu quá mức trương dương, để mọi người biết chân thân, còn biết cả quan hệ của cậu với Long Cung.
Lần đầu tiên cậu hiểu được, thân phận địa vị và tài sản cách biệt quá lớn cũng sẽ làm yêu tộc bình thường xa cách mình.
Nhận ra được điểm này, Khương Lam vẫn luôn không chịu nhận quá nhiều tiền tiêu vặt, thậm chí rời khỏi Long Cung một năm, cố sức dựa vào tiền lương nuôi sống mình và Toan Nghê.
Cậu nỗ lực sống thành một yêu quái bình dị gần gũi, đáng tiếc gần như toàn bộ Cục Quản Lý Yêu Tộc đều biết thân phận của cậu, chỉ có những ai mới tới là không biết. Nhưng chẳng mất bao lâu sẽ có yêu quái khác đến "phổ cập kiến thức", ánh mắt của họ lúc nhìn thấy cậu lại bất giác mang theo sợ hãi.
Khương Lam nỗ lực hơn nửa năm, vẫn không có lấy một người bạn.
Lúc trước tứ ca thường nói cậu quá cố chấp, thích để tâm chuyện vụn vặt.
Khương Lam cũng thấy thế, hành động của cậu trước đây ít nhiều gì cũng có ý giận dỗi trong đó. Bây giờ ngẫm lại, thật ra cậu không nên làm thế. Không chỉ khổ mình và tiểu bát, còn khiến những người thật sự quan tâm cậu như đại ca và tứ ca lo lắng. Bởi vì cậu không suy nghĩ chín chắn, tiểu bát đi theo cậu, đôi khi thậm chí thèm móng heo nướng cũng không có tiền mua ăn.
Cho nên lần này cậu thản nhiên nhận lấy tiền tứ ca chuyển đến.
Khương Lam đã thông suốt, kháng gì thì kháng, cậu không nên kháng cự tiền bạc.
Nướng móng heo không thơm sao?
Hiện giờ tổ dân phố không ai biết thân phận của cậu, quen được rất nhiều bạn mới. Tuy rằng cậu muốn làm một tiểu yêu quái bình phàm, nhưng cũng không cần thiết từ chối sự quan tâm từ các anh.
Chờ sau này đến lúc thích hợp, cậu sẽ thẳng thắn thân phận với đám người Ứng Kiệu sau. Khi ấy họ đã hiểu rõ con người cậu, hẳn là sẽ không sợ hãi như vậy nữa.. đúng không?
Khương Lam có chút không chắc chắn nghĩ, nhưng trước nay quan niệm của cậu luôn rất lạc quan, cho nên vẫn luôn ôm trong lòng khả năng tốt đẹp nhất.
* * *
Bệ Ngạn không ngờ lúc này Khương Lam bỗng nhiên hết cứng đầu, đuôi mắt cao cao nhướn lên, quơ quơ di động trước mặt Bị Hý, cười nói:
"Tiểu ngũ rốt cuộc thông suốt."
Bị Hý bình tĩnh:
"Anh đã nói chính nó sẽ tự mình nghĩ cẩn thận, không cần quá lo lắng."
Bệ Ngạn thầm hừ một tiếng, im lặng phun tào cũng không biết là ai thấp thỏm nhất, lâu lâu lại phải gọi chú Quý đi đưa ăn đưa mặc, sợ thằng năm bị đói.
Nhưng hắn không có can đảm nói ra.
Bị Hý trầm ngâm một hồi:
"Nếu tiểu ngũ đã thông suốt, cũng là lúc giao tài khoản cho nó rồi. Em ấy cũng nên học cách tự mình quản lý tài sản."
Công ty Bị Hý quản lý là công ty chung, chín anh em đều có cổ phần. Mặc kệ là còn ở hay biến mất, mỗi người đều có một tài khoản ngân hàng, Bị Hý mỗi năm đều sẽ chuyển một khoản hoa hồng vào.
Khương Lam tự nhiên cũng có, do cậu không am hiểu quản lý tài sản, cũng không cần nhiều tiền như vậy làm gì, nên đều đưa hết cho đại ca xử lý đầu tư, bao gồm cả của Toan Nghê và Tiêu Đồ.
Ba anh em đều dựa vào tiền tiêu vặt đại ca phát mà sống.
Nhưng hiện giờ Khương Lam đã có thể độc lập, Bị Hý cảm thấy, Khương Lam nên tự mình xử lý tài sản.
Anh nhắn tin WeChat sang cho Khương Lam: [Mấy ngày nữa chú Quý sẽ đưa tiểu cửu đến chỗ em, thuận tiện chuyển giao tài sản trên danh nghĩa của em sang luôn, em phải từ từ học cách tự mình quản lý.]
Khương Lam nhìn thấy nửa câu sau, mặt mày tức khắc nhăn nhíu.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cậu đã là một con đại Thao Thiết, xác thật không thể cái gì cũng dựa vào đại ca, đành miễn miễn cưỡng cưỡng nhắn lại một chữ "Dạ" sang.
* * *
Trò chuyện với hai anh trai xong, Khương Lam đeo túi vòng vèo trở lại khu Hồng Cảnh – cậu chuẩn bị đi kiểm tra cống thoát nước kia một lần nữa.
* * *
[1] 20.000.000 RMB~71 tỷ VNĐ, 20 triệu tệ nghe có vẻ bình thường nhưng nếu để hai nghìn vạn thì sẽ thấy số tiền đó lớn hơn rất nhiều nên editor xin phép để nguyên các đơn vị tiền tệ trong đây nha