Chương 31: Giảng hòa

Ba người cơm nước xong, quay lại văn phòng nghỉ trưa.

Khương Lam mới vừa ngồi xuống, chuông di động chợt vang lên. Cậu nhìn thoáng qua, là tin Vương Thanh nhắn tới.

Vương Thanh chính là vị cảnh sát trẻ tuổi hôm qua, trước khi đi về hai người còn kết bạn WeChat với nhau.

Vương Thanh nhắn liên tục vài tin cho cậu.

[Vụ án đã được chuyển giao ra ngoài rồi, em nghe đội trưởng nói chắc cũng sắp kết án. Nhưng vì có đề cập đến nhân tố phi tự nhiên nên lúc tuyên bố ra ngoài sẽ sửa chữa một chút.]

[Triệu Quần Phương cũng khai hết, bà ta xác thật có liên hệ với Thái Tuế. Theo những gì bà ta nói, trong lúc vô tình đã mua một chuỗi vòng tay ở tiệm trang sức kia, bình thường bà ta có thói quen hay mua vé số, vừa vặn hôm đó sau khi mua vòng tay đã đi mua vé số nên trúng lớn. Ban đầu bà ta cảm thấy là do mình may mắn, nhưng đêm đó bà ta lại mơ thấy Thái Tuế, nó bắt bà ta hứa nguyện, nhưng bình thường bà ta khá nhạy bén, không lập tức làm theo. Ngược lại, sau khi biết sự thần kỳ của đá may mắn, bà ta mới tiết lộ cho Lý Xuân Hoa, để Lý Xuân Hoa làm người đi thử.]

[Còn Lý Xuân Hoa, sau khi ly dị chồng trước, bà ta vẫn luôn ôm hận với người vợ hiện tại của ông ấy. Được Triệu Quần Phương giới thiệu đi mua đá may mắn không bao lâu, bà ta liền cầu nguyện với Thái Tuế rằng, hy vọng người vợ hiện tại của chồng trước không chết tử tế được.]

[Bọn em suốt đêm đến nhà chồng trước của Lý Xuân Hoa điều tra, phát hiện vợ của ông ấy gặp tai nạn xe cộ ngay trước khi Lý Xuân Hoa chết hai ngày, thiếu chút nữa không cứu về được. Lý Xuân Hoa biết được tin này liền báo cho Triệu Quần Phương, nhưng hai ngày sau Lý Xuân Hoa lại chết kỳ lạ ở trong nhà. Triệu Quần Phương sợ hãi trong lòng, ngược lại càng thêm không dám hứa nguyện. Nhưng bà ta tiếc nuối vận may đá may mắn mang đến cho mình, thế là bắt đầu giao dịch với Thái Tuế, hứa hẹn giúp nó thu nhận nhiều tín đồ hơn.]

Viết đến đây, ngữ khí Vương Thanh tràn ngập oán giận.

[Có đôi khi em cảm thấy nhân tâm đáng sợ hơn yêu quái nhiều, cả tiểu khu mua đá may mắn, tất cả đều do Triệu Quần Phương giới thiệu sang. Nếu không phải hai người bắt được Thái Tuế, còn không biết sẽ có bao nhiêu người bị hại. Hiện giờ Triệu Quần Phương đã bị giữ ở trại tam giam, lãnh đạo thành phố đang thương nghị phải định tội nặng cho bà ta.]

Khương Lam xem hết tin tức, nhất thời cũng thấy có chút thổn thức.

Tuy rằng cậu đã sớm đoán được Triệu Quần Phương là đồng lõa, lại không nghĩ tới chuyện bà ta sẽ chủ động giúp Thái Tuế phát triển tín đồ, loại hành vi này có khác gì giúp Thái Tuế gϊếŧ người đâu?

Cũng khó trách Vương Thanh phẫn nộ như thế.

Cậu nhắn lại một tin:



[Ngẩng đầu ba thước có thần minh, làm chuyện xấu nhiều sẽ gặp báo ứng thôi. Tụi mình không thể khống chế được lòng người, nhưng có thể cố sức ngăn tội phạm. Đừng nhụt chí, cùng nhau phấn đấu!]

Vương Thanh quả nhiên phấn chấn lên.

[Lam ca, tư tưởng giác ngộ của anh đúng là cao hơn em nhiều! Em nhớ rồi, nếu lần sau lại có vụ án nào tương tự em lại tìm anh tiếp nha. Đội trưởng kêu em rồi, lần sau nói tiếp.]

Cuối cùng còn phát hai cái emo "đấm chân cho đại lão" sang.

Bỏ di động vào túi, khóe miệng Khương Lam không kiềm được mà nhẹ nhàng nhếch lên. Toan Nghê từ trong ổ nhảy lên người cậu, "miao miao" kêu một tiếng, vòng cái đuôi quanh mình, cuộn tròn trên đùi cậu, khò khè bắt đầu ngủ trưa.

Khương Lam nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai tròn tròn của nhóc em, trong mắt tràn đầy sáng ngời ấm áp.

Không phải cậu đang rót canh gà tâm linh cho Vương Thanh đâu, hiện giờ tuy rằng thần yêu xuống dốc, nhưng Thiên Đạo vẫn còn đó. Tựa như Thái Tuế, dù nó được Thiên Đạo ưu ái, nhưng tạo quá nhiều sát nghiệt, đến cuối cùng, người xử lý nó đầu tiên chính là Thiên Đạo.

Cổ nhân thường nói, thiên lý tuần hoàn, báo ứng chẳng sai.

Những lời này hoàn toàn chính xác.

Không chỉ Thái Tuế hoặc loại người như Triệu Quần Phương và Lý Xuân Hoa, ngay cả những người ham món lợi nhỏ, mua đá may mắn để dựa vào nó lấy chỗ tốt, cũng sẽ chịu trừng phạt thích đáng, chẳng qua lớn hay nhỏ đều dựa vào mức độ lạm dụng của họ mà thôi.

Đó chính là cảnh kỳ Thiên Đạo cho họ.

Khương Lam hơi nhíu mày, đăng một status để cảnh báo chính mình.

[Phải nỗ lực làm người chính trực, vì quần chúng phục vụ, vì xã hội cống hiến. Cố lên!]

Hình kèm theo là tiểu Toan Nghê cuộn tròn ngủ trưa.

Danh sách bạn tốt của Khương Lam trên WeChat không nhiều lắm, vốn dĩ chỉ có ít ỏi mấy anh em, nhưng gần đây lại bỏ thêm vài người bạn mới như Ứng Kiệu, Tiết Mông, Vương Thanh..



Bị Hý là người đầu tiên nhấn like bình luận: [Tiểu bát mập lên phải không? ]

Tiếp theo là Tiêu Đồ: [Em tỉnh ngủ rồi ngũ ca, vài hôm nữa em tìm anh chơi QAQ.]

Ngay cả chủ nhiệm Trình cũng tới xem náo nhiệt: [Người trẻ tuổi, tư tưởng giác ngộ rất cao a, tốt lắm. *Giơ ngón cái*]

Lúc Ứng Kiệu nhìn thấy trạng thái bạn bè của cậu thì đã nửa tiếng trôi qua. Anh rất rất hiếm khi bình luận trạng thái của bạn bè, nhưng lần này Ứng Kiệu lại like cho Khương Lam, chần chờ một chút cũng để lại bình luận.

Ứng Kiệu: [Vẫn còn giận sao? Tối nay tôi mời em ăn cơm xin lỗi được không? ]

* * *

Khương Lam ngủ trưa tỉnh lại, lấy di động ra nhìn thời gian, bây giờ mới phát hiện WeChat báo rất nhiều thông báo. Cậu mở ra trả lời lại từng bình luận một, đến cuối cùng mới thấy được lời nhắn của Ứng Kiệu.

Cách một buổi tối, Khương Lam đã không thấy tủi thân hay tức giận như hôm qua nữa.

Rốt cuộc Ứng Kiệu cũng không biết cậu là Thao Thiết, có lẽ cũng giống các yêu quái khác, nghe nhầm đồn bậy, tin vào lời đồn mà thôi.

Làm một yêu quái rộng lượng, nếu Ứng Kiệu chủ động nhận sai, Khương Lam cũng không so đo với anh làm gì.

Vì thế cậu chủ động nhắn tin cho Ứng Kiệu.

[Không giận. Tối nay đi đâu ăn cơm? ]

Ứng Kiệu nhìn tin nhắn WeChat, khóe môi hơi hơi cong lên, tạo thành một nụ cười vô cùng hàm súc.

Quả nhiên làm theo sách nói vẫn còn có ích chán.