Chương 24: Kế hoạch

Khương Lam thấy thế cũng không tranh với bác Diêu làm gì, trò chuyện với họ thêm một lúc mới chào tạm biệt về nhà.

Trên đường đi, cậu thuận tiện mua hai phần cơm chiều.

Bữa chính hôm nay là cơm chân heo của cửa tiệm vừa khai trương dưới lầu, chân heo vừa miệng lại hầm mềm nhuyễn, Khương Lam ăn ăn, bắt đầu nhớ tới hương vị của Thái Tuế.

Chút thức ăn này với cậu mà nói chỉ xem như hưởng thụ mỹ thực, thật muốn ăn no chắc bụng, vẫn chỉ có ăn Thái Tuế mới là no nhất.

Khương Lam lập tức âm thầm tính toán cho cái bụng của mình.

Tuy rằng sếp của Ứng Kiệu đã theo dõi vụ án này, nhưng chính cậu hiện giờ đang nắm rất nhiều manh mối, hơn nữa còn phát hiện đầu dây lớn nhất là Triệu Quần Phương, nhờ mối dây này có lẽ sẽ tìm hiểu được nguồn gốc sự việc, đem Thái Tuế bắt lại.. chỉ cần cậu hành động nhanh gọn một chút, sẽ không có bất cứ ai biết được cậu là người ăn Thái Tuế.

Cùng lắm thì bây giờ không cần nuôi ăn dần, dứt khoát ăn hết một lần, sau đó chừa chút cặn cho sếp của Ứng Kiệu báo cáo kết quả công tác là được.

Khương Lam càng cân nhắc càng cảm thấy kế hoạch của mình quá tuyệt hảo, ăn xong cơm chiều, cậu chuẩn bị trái cây và đồ ăn vặt cho Toan Nghê, sau đó mới ra khỏi nhà đến chỗ Triệu Quần Phương.

Khương Lam tới để thử vận mà thôi, xem biểu hiện của Triệu Quần Phương lúc chiều, nếu bà ta thật sự có quan hệ với Thái Tuế, nói không chừng còn sẽ tìm nó xin giúp đỡ.

Cậu ngồi thừ trên bồn hoa ngoài khu nhà, lấy hoa cỏ rậm rạp để ẩn nấp, nhìn chằm chằm vào cửa sổ nhà Triệu Quần Phương.

Đại khái đến mười giờ rưỡi đêm, đèn trong nhà phụt tắt, không lâu sau bóng dáng Triệu Quần Phương xuất hiện bên ngoài, rũ đầu đi về phía cổng lớn tiểu khu.

Khương Lam lập tức tỉnh táo, lặng lẽ bám theo phía sau bà ta.

* * *

Trên phố lớn Hàm Dương, một chiếc Ferrari vàng kim chói mắt ngừng ở ven đường.



Trên ghế điều khiển, thanh niên trẻ tuổi đang nâng một cái la bàn, trong miệng hùng hùng hổ hổ:

"Đám lỗ mũi trâu đó quả nhiên không làm ra thứ gì tốt đẹp mà, kim la bàn cứ đổi tới đổi lui, rốt cuộc phải đi hướng nào đây?"

Lần này ra cửa, hai người đều đang lùng bắt Thái Tuế.

Cây Thái Tuế kia không biết đã sống bao nhiêu năm, xảo trá gian manh không nói, còn được khí vận của tộc Thái Tuế mà ông trời ưu ái che chở, biện pháp bình thường hoàn toàn không tìm được nó. Vì truy lùng hành tung Thái Tuế, Trần Họa lần này cố ý mượn một cái la bàn từ đám đạo sĩ ở Đặc Quản Cục, lại đi tìm Thái Phùng mượn vài sợi lông thêm buff vận may, đề cao tỷ lệ tìm được Thái Tuế.

Nào biết lúc đầu còn tốt đẹp, xe đi được nửa đường la bàn bỗng nhiên không nhạy, kim đồng hồ bắt đầu chạy vòng quanh, Trần Họa tức giận đến muốn đánh người.

Ứng Long ngồi ghế sau, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên cửa sổ xe, nhắm mắt trầm tư một lát mới nói:

"Chạy thẳng, trực tiếp đến Thiết Kiều Loan."

Trần Họa lập tức ghét bỏ mà ném la bàn sang một bên, oán giận:

"Sao ông không nói sớm a, làm tui vật vã với cái la bàn này nửa ngày."

Hắn giẫm mạnh chân ga, nhanh như điện chớp mà chạy về phía Thiết Kiều Loan.

* * *

Thiết Kiều Loan được gọi là loan[1] nhưng thật ra lại là một tòa cao ốc bỏ hoang. Ban đầu là một công ty địa ốc nào đó khai phá xây dựng để làm tòa nhà cho thuê, nhưng sau khi khởi công thì công trường liên tục xảy ra chuyện, ngay sau đó công ty nọ lại phá sản, nhiều lần qua tay các công ty khác nhau nhưng đều không thuận lợi hoàn công, cuối cùng công trình chỉ mới tiến hành một nửa cứ thế bị bỏ quên nơi này. Công ty địa ốc lúc trước tuyên truyền đây là tòa nhà Thiết Kiều, mà địa thế khu đất lại thấp trũng, mỗi lần trời mưa đều bị tích nước rất nhiều, dần dần có cái tên Thiết Kiều Loan.

Khu Thiết Kiều Loan vẫn còn khá nhiều nhà ngang kiểu cũ chưa bị phá bỏ, các hộ gia đình đều dọn đi nơi khác, chỉ để lại xác nhà không lẻ loi sừng sững ở đây. Mỗi khi trời tối, từng cửa sổ đen nhánh đập ra đập vào tựa như những cái miệng khổng lồ đang há to chực chờ người bước vào, chẳng ai biết được trong bóng tối có bao nhiêu yêu ma quỷ quái đang ẩn nấp.



Khương Lam không xa không gần mà bám theo Triệu Quần Phương, bà ta đi đến trước một ngôi nhà hoang, lo sợ không yên mà láo liên nhìn xung quanh một vòng, sắc mặt tràn đầy sợ hãi quỳ rạp xuống đất cầu xin:

"Đại nhân, tôi tới rồi. Cầu xin ngài buông tha cho tôi đi, tôi có thể trả hết tiền lại cho ngài, tôi không làm nữa.."

Giọng nói thê lương của bà ta như vang vọng khắp trời đêm, bóng tối đen đặc trong nhà hoang thoáng động đậy, thật lâu sau, một vị trung niên trắng béo từ bên trong bước ra, đúng là chủ cửa hàng trang sức.

Khương Lam nín thở ngưng thần, nấp trong bóng tối, ánh mắt sáng quắc nhìn "nó".

So với trước kia, nó béo hơn rất nhiều, toàn thân giống một cái khí cầu hình người chứa đầy nước, phình phình, mềm như bông. Lúc nó đi đường, thịt trên người hơi hơi đong đưa đàn hồi tựa như pudding. Nó chậm rãi đến trước mặt Triệu Quần Phương, thân thể đột nhiên dài ra, vặn thành một độ cong quái dị, khom xuống nhìn bà ta chăm chú:

"Nguyện vọng của bà đã được thực hiện, đến lúc bà nên trả giá."

Triệu Quần Phương trừng mắt nhìn thân thể chợt dài ra chợt mỏng đi của nó, cả người sợ hãi đến run rẩy, lại vì sợ hãi quá độ mà cứng người, yết hầu nghẹn lại, kêu không thành tiếng.

Thái Tuế lộ ra một nụ cười, cánh tay nó dài ra, duỗi đến sau lưng, từ phía sau gỡ lớp da người bọc bên ngoài xuống, lớp da chầm chậm chảy xuôi, hệt như đang cởi một bộ quần áo, để lộ ra nguyên hình không có ngũ quan, thịt trên người đỏ trắng đan xen:

"Thân thể này không thể dùng nữa, ta cần thân thể của mi."

Triệu Quần Phương nhìn quái vật trước mặt, đồng tử trừng lớn co chặt, theo sau đó bỗng nhiên trợn trắng mắt, rốt cuộc do sợ hãi quá độ mà hôn mê bất tỉnh.

Khương Lam nấp ở xa xa thấy một màn này, đồng dạng khϊếp sợ đến thất thanh.

Cậu nhìn cây Thái Tuế trước mặt, toàn thân đỏ trắng đan xen, giống hệt một cây ba chỉ hình người, tức giận đến cắn ngón tay – thịt Thái Tuế bị huyết khí và oán khí ô nhiễm, đã không còn tươi mới nữa.

Cho dù cách xa như vậy, Khương Lam vẫn ngửi được mùi hôi thối như thịt rữa trên người nó.

* * *