Đôi mắt của A Triệt nhìn tôi đầy khác thường, trong mắt cậu ta còn có vài tia sáng lóe lên mà tôi không thể hiểu được.
Cậu ta đứng dưới bóng của ngọn đèn bàn bị đồ trang trí đầu giường che khuất, đường nét trên gương mặt có chút mơ hồ, cậu ta đưa tay kéo cà vạt trước cổ áo.
Đột nhiên cậu ta cất giọng trầm khàn hỏi tôi:
“Cô chủ, cô thật sự rất muốn số cổ phần của tập đoàn Lý thị mà Lý Nghiệp để lại cho cô sao?”
“Đó là điều đương nhiên rồi.” Tôi nhắm mắt lại, xoay người đối diện với cậu ta, giọng nói đầy vẻ thiếu kiên nhẫn: “Cậu cũng biết nguyên nhân mà.”
"Vì... Lý Nghiệp sao?"
“Không phải.” Tôi kéo chăn lên, giọng nói có chút buồn bực, nhưng trả lời lại hết sức dứt khoát.
A Triệt cũng không nói gì nữa.
Một lúc lâu sau, cậu ta cũng rời khỏi phòng ngủ của tôi.
Thế giới một lần nữa rơi vào im lặng và bóng tối, ngoài cửa sổ còn vang lên tiếng mưa rơi yếu ớt.
*
Ngày Tiết Thanh minh.
Người ta kể rằng người xưa cũng không biết rõ lắm tiết Thanh Minh cụ thể là ngày nào, họ chỉ tìm một ngày vào lúc trời mưa nhiều để tỏ lòng thành kính với những người đã khuất.
Tang lễ của Lý Nghiệp đã làm xong tất cả những gì phải làm trong tiết Thanh Minh.
Hôm nay lại là một ngày mưa phùn liên tục, bầu trời u ám, gió lạnh không ngừng thổi đến từng cơn.
Trong bảy ngày qua, tôi đã phải hứng chịu đủ loại công kích có chủ ý từ các nhánh khác của nhà họ Lý, các chú thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm của Lý Nghiệp cũng như con cái của họ lần lượt dùng những đối sách mềm có, cứng có lần lượt đi đến biệt thự nơi tôi ở để gây áp lực cho tôi.
Mục đích chỉ có một: ép tôi giao lại số cổ phần Lý Nghiệp để lại.
Tôi tò mò nói với bọn họ, chẳng phải số cổ phần này cũng chưa chắc thuộc về tôi sao? Chẳng phải Lý Nghiệp mới vừa tìm lại được đứa con trai bấy lâu nay bị lưu lạc ở bên ngoài sao? Chẳng phải các người cũng đã kêu Lý Sách tới nói rõ với tôi rằng đứa con riêng kia có nhiều lợi thế hơn để được hưởng số cổ phần này sao?
Cũng chưa chắc tôi là người được hưởng 30% cổ phần đó mà, sao mấy người cứ đến ép tôi ký tên từ bỏ thế?
Mấy người bọn họ đều nói tôi ngu ngốc, đầu óc chỉ biết suy nghĩ mấy chuyện phụ nữ, không biết đặt lợi ích chung của gia tộc lên hàng đầu. Nghe xong tôi càng cảm thấy ngạc nhiên hơn, liền lắc đầu kêu vệ sĩ xung quanh “mời” những người này đi.
Nhưng tất nhiên cũng không dễ để mời một số người ra khỏi biệt thự tôi ở một cách suôn sẻ, đa phần bọn họ đều là những người đứng đầu của các chi, nhánh khác ở thế hệ trước, ai nấy đều rất ngoan cố và cố chấp, không ép được tôi ký tên thì bọn họ sẽ không rời đi.
Nhưng những người này đều sẽ bị A Triệt tìm mọi cách cứng rắn để đuổi bọn họ ra ngoài.
Sau khi chồng tôi qua đời, họ gọi A Triệt là tay sai của tôi và gọi tôi là ả góa phụ kiêu ngạo và độc đoán.
Còn mắng tôi nuôi trai trong nhà để đối phó với nhà chồng!
Những lời này hiển nhiên không thích nghe chút nào, cho nên sau khi A Triệt dọn sạch bọn họ ra khỏi nhà, tôi liền trực tiếp trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Lấy một quyển sách ra đọc cho tâm hồn thư thả.
A Triệt gần đây có vẻ rất bận rộn, mỗi khi cậu ta đứng trước mặt tôi dáng vẻ vô cùng chỉnh tề và gọn gàng, nhưng mấy ngày nay nút áo khoác của cậu ta chỉ cài một nút, tóc mái trên trán bị gió thổi bay lộn xộn.
Dáng vẻ giống cậu ta lúc còn nhỏ.
Tất cả mọi chuyện liên quan đến Lý Nghiệp sau khi chết đều giao toàn quyền cho A Triệt xử lý, nhiều năm trôi qua, địa vị của A Triệt ở bên cạnh tôi đã sớm không đơn giản chỉ là một vệ sĩ đảm bảo cho an toàn của tôi, cậu ta rất an phận, Lý Nghiệp đối với cậu ta cũng không có thành kiến gì, với lại tôi cũng không phải là một người hiểu chuyện kinh doanh buôn bán nên những việc này đều ném cho A Triệt giải quyết.
Từ trước đến nay A Triệt làm việc rất hoàn mỹ, bên ngoài có rất nhiều người không biết chuyện đều suy đoán Lý Nghiệp có phải coi cậu ta như một nửa đứa con trai của mình hay không.
Tôi không thích nghe những lời như vậy lắm, thậm chí còn hơn cả việc có ai đó gọi A Triệt là tay sai của tôi. A Triệt rõ ràng chỉ thuộc về một mình tôi, vận mệnh của cậu ta nên như thế nào chỉ có thể do tôi quyết định, việc gì làm gì có liên quan đến Lý Nghiệp cơ chứ?
Lý Nghiệp chỉ là chồng của tôi, không phải tất cả những gì thuộc về tôi cũng đều thuộc về anh ấy.
Tôi ngồi trong ngôi nhà kính ngoài vườn đọc sách, thẫn thờ lật giở từng trang, A Triệt thì đứng sau lưng tôi. Hôm nay hiếm khi thấy cậu ta không cần ra ngoài làm gì nên tôi rủ cậu ta xuống lầu đi dạo cùng tôi.