Luật sư Trương kẹp chiếc cặp tài liệu dưới cánh tay, ông ta từ từ cởi găng tay ra, lau nước mưa dính trên ngón tay và trên chiếc cặp tài liệu.
Từ bên trong cặp tài liệu ông ta rút ra một xấp giấy dày cộm.
"Đây là di chúc do Lý Nghiệp tiên sinh lập khi còn sống, trong đó nêu rõ chi tiết việc phân chia tài sản sau khi ngài ấy qua đời."
Tôi đưa tay nhận lấy phần hồ sơ di chúc, càng đọc từng dòng chữ đen trên giấy trắng càng khiến tôi đau đầu.
“Xin lỗi.” Tôi đóng di chúc lại và cau mày: “Tôi không thể hiểu được những điều này.”
Lý Sách dường như cũng đã đoán trước được tôi sẽ nói ra những lời này, anh ta bỗng vỗ tay, luật sư Trương liền cầm lấy di chúc trong tay tôi, giải thích từng chữ một:
“Vậy tôi sẽ thay mặt Lý tiên sinh giải thích với phu nhân.”
Những ngón tay bị khói hun đen của ông ta từ từ lật qua từng trang, cẩn thận giải thích từng chữ một:
"Đầu tiên, sau khi Lý Nghiệp tiên sinh qua đời, 30% cổ phần của tập đoàn Lý thị sẽ do cô Lâm Chi Vi thừa kế."
"30% cổ phần... là có ý gì?" Tôi nhìn thấy sắc mặt của Lý Sách đang đứng đối diện bỗng thay đổi, những giọt mưa rơi xuống từ chiếc ô phía sau cũng hơi lay động.
Con số này chắc hẳn rất bất thường.
Luật sư Trương ho khan một tiếng, ông ta quay đầu nhìn Lý Sách, tựa như đang chờ đợi chỉ thị tiếp theo từ anh ta.
Lý Sách lát sau cũng khẽ gật đầu.
Luật sư Trương hắng giọng và nói tiếp:
"Nói cách khác, chỉ cần di chúc này có hiệu lực, từ nay trở đi phu nhân sẽ có quyền biểu quyết hoặc ra quyết định đối với các vấn đề có liên quan đến tập đoàn Thẩm thị."
“Ồ.” Tôi liền hiểu ra: “Hay nói cách khác, từ giờ trở đi, tôi chính là một cổ đông của tập đoàn Lý thị?”
“Phu nhân cũng có thể hiểu như vậy.” Luật sư Trương cũng đồng tình với cách nói của tôi.
Không phải tôi không hiểu những vấn đề kinh doanh này chút nào, khi còn nhỏ tôi cũng đã từng theo cha tôi đến công ty, nhìn thấy ông ấy tổ chức đại hội cổ đông, tôi biết những ông chú bụng bia trong những bộ vest đó đều là cổ đông của công ty của cha tôi. Càng nắm giữ nhiều cổ phiếu, họ sẽ càng có nhiều quyền lực trong việc điều hành công ty.
Lý Sách ở phía sau chợt ho nhẹ một tiếng,
"Phu nhân, có một chuyện chúng tôi đã thương lượng với các trưởng bối của Lý gia, nhân tiện cũng muốn chính thức thông báo cho cô."
"Có chuyện gì vậy?" Tôi nâng cằm lên hỏi anh ta.
Lý Sách liền bước tới, anh ta cầm lấy bản di chúc trong tay luật sư Trương, sau đó liền xé làm đôi rồi ném vào màn mưa mù mịt phía sau.
“Chưa từng có một người khác họ ngồi vào vị trí cổ đông của tập đoàn Lý thị.”
“Lâm tiểu thư, hôm nay tôi thay mặt cho tất cả người trong Lý gia, hy vọng cô tự nguyện giao ra 30% cổ phần.”
Tự nguyện…
Giao cổ phần?
Đầu tiên tôi có chút choáng váng, sau đó cũng dần dần tỉnh táo lại, nhìn tờ di chúc bị cuốn bay theo làn gió, tôi chợt mỉm cười.
“Dựa vào cái gì?”
"Dựa vào..." Khóe miệng Lý Sách cong lên thành một vòng cung kỳ quái, anh ta nheo mắt ra hiệu cho luật sư Trương một lần nữa lấy ra thứ gì đó.
Đó là một chiếc máy tính bảng.
Ông ta lau sạch nước mưa dính trên đó rồi đưa nó đến trước mặt tôi.
Trên màn hình đang hiện lên một bức ảnh.
Đó là bóng lưng của một chàng thanh niên mặc áo gió kiểu Anh.
Luật sư Trương chỉ vào chàng trai trẻ tuổi không lộ mặt trong ảnh, sau đó gằn từng chữ:
“Người này là con ruột của Lý tiên sinh.”
Như thể tôi vừa nghe thấy một câu chuyện cười vô cùng thú vị, đôi mắt tôi lập tức mở to vì ngạc nhiên.
Con trai?
Lý Nghiệp cũng có con ruột?
Tôi cúi đầu nhìn bóng người ngay cả mặt cũng không lộ ra trên màn hình, cảm thấy đầu óc luật sư Trương có phải vừa bị lừa đá hay không, nếu không sao ông ta có thể nghĩ ra một lý do hoang đường như vậy để đối phó với tôi. Tôi bỗng ôm bụng cười ha hả, dáng vẻ có chút thất thố:
"Lý Nghiệp có con trai khi nào vậy? Sao tôi lại không biết gì vậy chứ?"
"Mặc dù Lâm gia nhà tôi đã suy tàn, nhưng trước khi nhà họ Lâm suy tàn, nhà tôi cũng từng thường xuyên tiếp xúc với Lý gia. Lý Nghiệp nắm giữ quyền lực của Lý gia nhiều năm như vậy, trong mắt giới hào môn anh ấy là một đóa hoa kiêu ngạo khó với tới. Trước kia vì vị bạch nguyệt quang của anh ấy nên từ đó cho đến lúc cưới tôi anh ấy không hề gần nữ sắc, căn bản cũng không hề có một miếng scandal tai tiếng nào. Chưa kể sau khi kết hôn với tôi anh ấy càng giữ mình trong sạch. Tôi kết hôn với anh ấy năm năm, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nhìn thấy anh ấy ăn cơm tối ở bên ngoài bao giờ!"
Đương nhiên tôi không thể đem chuyện tôi và Lý Nghiệp chưa từng lên giường nói ra, trong mắt người ngoài, chúng tôi vẫn là một cặp vợ chồng kiểu mẫu.