Sinh ra trong một gia đình giàu có như nhà họ Lâm thì khó có được thứ gọi là tình yêu đích thực, những người tôi từng tiếp xúc đều có những suy nghĩ khác nhau, khi ở bên họ, tôi không thể cảm nhận được sự chân thành.
Và A Triệt là con búp bê đầu tiên thuộc về tôi, nó chỉ có thể nghe lời tôi và vâng lời tôi mà thôi. Cậu ta sẽ không thể phản bội tôi vì cậu ta là của tôi và tôi có thể dễ dàng tiêu diệt cậu ta với tư cách là một chủ nhân.
A Triệt đã ở bên tôi suốt khoảng thời gian niên thiếu. Tôi đã chứng kiến cậu ta từ một đứa trẻ non nớt trở thành một chàng trai thâm trầm và còn cao hơn tôi. Để rồi khi sự nghiệp của gia đình suy tàn, tôi buộc phải kết hôn với Lý Nghiệp và trở thành phu nhân của Lý gia, A Triệt từ vệ sĩ của một cô tiểu thư hăng hái trở thành cái bóng ăn nhờ ở đậu của một quý phu nhân cô độc.
Khi nhà họ Lâm sụp đổ, tôi cũng đã từng đuổi cậu ta đi, tôi đã đưa cho A Triệt một khoản tiền và bảo cậu ta rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, bởi vì tôi sắp trở thành “cống phẩm” cho một gia tộc giàu có khác.
Nhưng A Triệt vẫn không chịu rời đi, ở độ tuổi 15, cậu ta đã không còn trẻ con như trước nữa, đôi mắt vẫn dữ tợn nhưng ẩn chứa bên trong là sự dịu dàng như nước.
Cậu ta nắm lấy vai tôi và nói với tôi một cách kiên quyết:
"Mạng sống của tôi là do cô chủ ban cho, cô chủ đi đâu thì tôi theo đó!"
Từ trong khuôn mặt ngây ngô của thiếu niên tôi đã nhìn thấy một sự chấp nhất không ai có thể làm lay chuyển,
Và còn có một thứ gọi là tình yêu.
Nhưng một đứa trẻ ở độ tuổi này thì làm gì hiểu được tình yêu là gì?
Và sau đó tôi cũng quyết định không đuổi A Triệt đi nữa.
Sau đám tang của Lý Nghiệp, A Triệt hộ tống tôi trở lại con đường cạnh nghĩa trang. Xe của A Triệt đang đậu dưới gốc một cây thông gần đó, trên nóc xe đã dính đầy nước mưa, tôi cúi đầu chậm rãi đi về phía xe dưới sự che chắn của cậu ta, khi tới nơi, A Triệt liền tiến tới chủ động mở cửa xe giúp tôi.
“Đại phu nhân.” Có người gọi tôi từ phía sau.
Tôi chợt dừng lại và quay người lại.
Người nọ là con của người chú thứ ba.
Lý Sách.
Thực ra nếu xét về tuổi tác thì cũng không nên gọi Lý Sách là “thằng nhóc”, bởi vì anh ta chỉ kém Lý Nghiệp hai tuổi mà thôi.
Trước đây anh ta cũng đã từng theo đuổi tôi một cách nồng nhiệt.
Sau khi chú ba rút lui khỏi vị trí quản lý, toàn bộ sản nghiệp của chú ba đều được giao cho Lý Sách quản lý.
Sản nghiệp riêng của chú ba cũng rất lớn nên tôi lịch sự gọi anh ta một tiếng "Lý tổng." Tôi nở nụ cười xinh đẹp, quay đầu nhìn Lý Sách.
Lý Sách mím môi, anh ta cầm điếu thuốc trong tay, nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới.
Anh ta không nói gì mà chợt giơ tay về phía sau.
Một người đàn ông mặc vest, đi giày da lập tức đi về phía trước, người nọ có dáng người mập mạp, cúc áo cài chặt làm ép chặt từng lớp mỡ thừa ở phần bụng, vẻ mặt lãnh đạm có vẻ như không màng sống chết.
Người đàn ông này chợt bước đến gần tôi, càng lúc càng gần hơn.
A Triệt lập tức vượt qua người tôi và đưa tay ra ngăn ông ta lại.
“Phu nhân.” Lý Sách từ lâu đã không ưa A Triệt, anh ta nhướng mày, châm một điếu thuốc, tỏ vẻ chán ghét nói: “Chúng tôi có chuyện nghiêm túc cần bàn riêng với cô.”
"Nhờ cô kêu tên người hầu này tránh qua một bên được không?"
A Triệt vẫn thờ ơ, đôi mắt cậu ta vẫn tối sầm như cũ.
Những năm tháng vừa qua đã làm cho một chàng thiếu niên đã từng tràn đầy tàn nhẫn đã trở nên thành thục ổn trọng, đôi khi tôi cũng thấy thật lạ, tuy A Triệt chỉ mới hai mươi tuổi nhưng mà trông cậu ta như một người đã từng trải qua vô số thăng trầm của cuộc đời.
Tôi không quen nghe người ta gọi A Triệt là “người hầu”, người của tôi chỉ có tôi mới có thể mắng, chưa đến lượt những người khác lên tiếng.
“A Triệt!” Tôi khẽ đẩy cánh tay của chàng trai trước mặt và hạ giọng nói.
"Cậu đi xuống trước đi!"
A Triệt liền quay phắt lại nhìn tôi, trong ánh mắt còn toát ra đầy khí thế nham hiểm.
Nhưng cậu ta vẫn ngoan ngoãn lui về phía sau tôi.
Lý Sách mơ hồ nhìn tôi và vẫn còn đang mắng A Triệt, bởi vì Lý Sách đã nhiều lần gửi hoa hồng cho tôi nhưng lần nào A Triệt cũng chặn lại, ném chúng đi và bảo anh ta biến đi.
Tôi bước về phía trước, đối mặt với người đàn ông trung niên mập mạp, đối diện với Lý Sách. A Triệt im lặng một lúc rồi cũng giơ ô đi theo tôi.
Lý Sách chỉ vào người đàn ông trung niên:
"Luật sư Trương."
"Ông ấy là luật sư ủy thác di chúc của anh cả tôi."
Với tư cách là góa phụ của Lý Nghiệp, tôi liền mỉm cười và đưa tay ra bắt tay với luật sư của chồng một cách hòa bình sau khi vừa nghe người khác giới thiệu thân phận của ông ta.
"Xin chào phu nhân."
"Xin chào luật sư Trương."