Chương 2

Trời đang mưa rất to, phía sau tôi là một số chủ nhân ở các nhánh khác thuộc Lý gia. Lý gia đã là đại gia tộc, tất nhiên là sẽ có rất nhiều chi, nhánh. Những chủ nhân của những gia tộc giàu có ở thời Trung Hoa Dân Quốc thường sẽ lấy rất nhiều vợ, mỗi bà vợ lại sinh thêm nhiều đứa con trai, mỗi đứa con trai lại sinh ra thêm nhiều đứa cháu chắt khác.

Cứ thế cộng lại, tất cả những họ hàng xa của Lý gia có thể lấp đầy cả một nghĩa trang có diện tích bằng một sân bóng đá tiêu chuẩn.

Lý Nghiệp là trưởng lão của thế hệ hiện tại, anh ấy là cháu trai đích tôn của lão trưởng tử, cho nên với tư cách là vợ của anh ấy, khi tôi đứng trước bia mộ mới xây thì không có ai dám tiến lên đứng sát bên cạnh tôi, mà những trưởng lão có quyền uy nhất cũng cố tình lui về phiến đá xanh phía sau đứng cách xa tôi chừng hai mét.

Bộ âu phục bó sát người làm tôn lên vóc dáng mảnh khảnh của tôi, và tôi cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt “thèm khát” của những gã đàn ông phía sau ngay cả khi tôi đang đứng quay lưng lại với bọn họ. Bọn họ là họ hàng ruột thịt của Lý Nghiệp.

Và cũng là những gã đàn ông có những cái miệng không sạch sẽ.

Trong một gia tộc lớn, vì có nhiều người nên quan hệ cũng loạn đến rối nùi. Có cái gì sạch sẽ, có cái gì dơ bẩn, tôi đều biết rất rõ bọn họ đang nghĩ gì, bởi vì ngay từ khi Lý Nghiệp còn sống đã có một số gã đàn ông thuộc hàng chú bác đã lặng lẽ tán tỉnh tôi.

Nhưng tôi chưa bao giờ đồng ý với bọn người ghê tởm đó, có lần bọn họ còn ác độc nói với tôi: “Lý Nghiệp cũng không còn sống được bao lâu nữa. Nếu anh ta chết, chẳng phải sớm muộn cô cũng sẽ trở thành đồ chơi của chúng tôi sao?”

Nào ngờ bây giờ Lý Nghiệp đã chết thật rồi,

Và đúng như dự đoán, ánh mắt của bọn họ đã hành động trước, thể hiện rõ sự khao khát ở bên trong bọn họ đối với tôi.

Những hạt mưa trút xuống vai tôi khiến tôi chợt rùng mình vì lạnh, những ánh mắt, những cảnh tượng kinh hoàng vây quanh nhất thời khiến tôi phát ốm.

Người đứng đằng sau cầm ô cho tôi đột nhiên cử động.

Người nọ đứng ra chặn tất cả những ánh mắt như hổ đói đang hướng về người tôi.

*

Người che mưa che gió cho tôi chính là A Triệt.

*

A Triệt là vệ sĩ của tôi, có thể nói chúng tôi đã lớn lên cùng nhau.

Là tôi đưa cậu ta về nhà họ Lâm, hôm đó cũng là một ngày mưa tầm tã như vậy, lúc tôi gặp cậu ta thì tôi chỉ mới học cấp 3, đang trong thời kì thanh xuân nổi loạn. Có một lần sau khi tan học tôi đã lén trốn tài xế lái xe của gia đình để tự mình đi bộ về nhà.

Kết quả là tôi đã bị một tên xã hội đen có ý đồ cướp bóc.

Người nọ kề dao găm vào thắt lưng tôi và gằn giọng yêu cầu tôi giao hết số tiền tôi đang có trong người cho cậu ta.

Có lẽ tên xã hội đen này không biết tôi là con gái độc nhất của cha tôi, vì để tránh cho tôi gặp phải những chuyện ngoài ý muốn nên cha tôi đã cho tôi đi học võ Taekwondo từ khi còn nhỏ để tự vệ.

Tên xã hội đen nhỏ nhoi chỉ trong phút chốc đã bị hạ gục bởi cú đá chân của tôi.

Tôi đưa tên khốn này về nhà, mặc cho cha mẹ tôi mắng mỏ, tôi vẫn muốn bắt cậu ta ở lại.

Tại sao tôi lại quật cường như thế nhỉ?

Bởi vì khi tên côn đồ đó bắt cóc tôi, cậu ta đã kề con dao rẻ tiền vào thắt lưng tôi, khẽ thì thầm vào tai tôi giữa màn mưa xối xả: “Đừng cử động!”

Âm thanh đó thực sự quá dễ nghe.

Bá đạo và cũng rất cá tính.

Nó thỏa mãn tất cả những tưởng tượng của tôi về những chàng trai hư thời niên thiếu khi còn là công chúa của một gia đình giàu có.

Sau đó sự thật chứng minh quyết định ban đầu của tôi là hoàn toàn đúng đắn. Tôi kêu người giúp việc trong nhà rửa mặt sạch sẽ cho cậu ta, rồi đưa cho cậu ta một bộ quần áo chỉnh tề của người hầu trong nhà bảo cậu ta mặc vào, đợi xong xuôi lại kêu cậu ta ra đứng trước mặt tôi.

Đột nhiên tôi nhận ra rằng tên nhóc xã hội đen này thực sự rất đẹp trai.

Hốc mắt sâu có chút lạnh lùng như người Âu Mỹ, khuôn mặt sắc sảo đầy góc cạnh, làn da trắng ngần, dưới mái tóc hơi nâu là một đôi mắt đầy quật cường.

Vẻ bề ngoài đầy hấp dẫn nhưng cũng rất nguy hiểm.

Lúc đó tôi như bị ma ám, cho dù bị cha tôi đánh cho một trận tơi bời nhưng tôi vẫn kiên quyết bắt cậu ta ở lại làm vệ sĩ cho tôi.

Tôi còn đặt cho cậu ta một cái tên là A Triệt.

Cậu ta có một đôi mắt tàn nhẫn nhưng lại trong suốt.

Lúc đó cha tôi còn nói đầu óc tôi nhất thời hồ đồ, anh chàng này thoạt nhìn chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, làm sao có thể trở thành vệ sĩ riêng của tôi? Cậu ta thậm chí còn không tài giỏi bằng tôi, nhưng lúc đó tôi chỉ mỉm cười cho qua chuyện.

Thực ra tôi không cần vệ sĩ riêng, tôi chỉ muốn một món đồ chơi của riêng mình.