Q3 – Chương 10: Ma hải (1)

Chương 10: Ma hải (1)

Trước khi trời tối, mọi người rốt cục thấy được ma hải.

Ánh nắng chiều huyết lệ nhiều màu, mặt biển sóng vỗ lăn tăn, như một bức tranh xinh đẹp, che giấu loại hung hiểm cỡ nào đây?

Nhìn thuyền lớn siêu xa hoa lẳng lặng dừng nơi đó, mọi người cũng chỉ lặng lẽ kinh ngạc một chút, liền khôi phục bình tĩnh, những người này nói thế nào cũng từng trải!

Lãnh khốc nam tử phía trước ra tiếng nói, "Mọi người lên thuyền đi!".

Nghe vậy, Sở Tiếu Tiếu nhịn không được nhíu mày, nhìn mặt biển bình tĩnh kia, buổi tối hẳn là càng thêm hung hiểm đi? Người này lại để mọi người lên thuyền lúc này, xem ra căn bản là không quản sống chết của bọn họ!

Hoàn cảnh trên thuyền thật thoải mái, chuyện đầu tiên sau khi mọi người lên thuyền chính là nghỉ ngơi, xem ra là không quá mức để ý nhắc nhở lúc trước của lãnh khốc nam tử, hoàn toàn quên mất sự nguy hiểm của sinh vật trên biển.

Thuyền có ba tầng rất nhiều phòng, cũng đủ để nhóm người này ở, tuy rằng so ra kém hơn với du thuyền hiện đại, nhưng đối với thuyền ở đại lục này cũng đã hiếm thấy, danh tác như vậy, xem ra chủ nhân Ma đảo này rất nhiều tiền!

Mạc Nguyệt lôi kéo Dịch Thương chuẩn bị tìm Sở Tiếu Tiếu thảo luận một chút chủ nhân Ma đảo kia, ai ngờ đi tới bên cửa, chuẩn bị giơ tay gõ cửa, liền nghe thấy một tiếng thét kinh hãi, Dịch Thương nghĩ xảy ra chuyện gì, đưa chân đá cửa, Mạc Nguyệt vội vàng giữ chặt hắn, "Chờ một chút!".

Sau đó liền nghe thấy âm thanh hô hấp ồ ồ suy yếu còn có tiếng rêи ɾỉ ái muội truyền vào tai, sắc mặt Dịch Thương đỏ lên, nhỏ giọng nói thầm, "Không phải vừa mới vào phòng sao?".

Mạc Nguyệt vội vàng lôi kéo hắn chạy lấy người, lắc đầu nói, "Vị Hoàng đế này thật đúng là… Xem ra tiểu thư thực hạnh phúc!".

….

Kỳ quái là, một đêm này chuyện gì cũng đều không phát sinh, tất cả mọi người đi đường mệt mỏi, chỉ lo nghỉ ngơi, cũng bất chấp tâm tư khác, cho nên dị thường im lặng.

Nhưng trong hoàn cảnh im lặng như vậy vẫn có người không ngủ được, ví như Sở Tiếu Tiếu.

Sở Tiếu Tiếu mềm oặt nằm trong lòng Tử Minh Tà, vô lực nói, "Nếu ta bị cá mập ăn, đều là lỗi của chàng!".

Vẻ mặt Tử Minh Tà thỏa mãn nhìn thiên hạ kiều mỵ trong lòng, khẽ cười nói, "Yên tâm, ăn không hết!". Cho dù hiện tại nàng hữu khí vô lực, hắn tin tưởng cá mập cũng không phải là đối thủ của nàng, hơn nữa không phải còn có hắn ở đây sao?

Sở Tiếu Tiếu giật giật, tìm vị trí thoải mái, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ một giấc.

Một lát sau…

"Chàng đang sờ cái gì?".

"Ah? Oa nhi không biết ta đang sờ cái gì sao?". Tử Minh Tà đem nàng ôm sát vào, bắt đầu giở trò.

"Ta muốn nghỉ ngơi!". Sở Tiếu Tiếu khóc không ra nước mắt, chỉ biết không thể để hắn đói lâu, ác sói thật sự là rất khủng bố.

"Không phải đã cho nàng nghỉ ngơi lâu như vậy sao? Ngoan… Nghe lời…".

Sở Tiếu Tiếu liếc mắt xem thường, hắn đầy là đang dỗ tiểu hài tử sao? Muốn hay không chuẩn bị thêm một cây kẹo?

"Ngô…" phát ra một tiếng giống như sung sướиɠ, tiếng rêи ɾỉ thỏa mãn, kí©ɧ ŧìиɧ trước đó dừng lại không lâu lại bị khơi dậy.

Mà đồng dạng không ngủ ngon còn có Bắc Thần Dục, nằm trên giường lăn qua lộn lại cả một đêm cũng không ngủ được, chết tiệt! Thật sự là phản, cái con chuột nhỏ kia cư nhiên dám cùng nam nhân khác sống chung một phòng, rất không để chủ nhân là hắn vào mắt!

Buổi chiều, Sở Tiếu Tiếu mới kêu Mạc Nguyệt cùng Dịch Thương lên phòng, nguyên bản chỉ kêu Mạc Nguyệt và Dịch Thương, nhưng kết quả là lại đến một đám người, Sở Tiếu Tiếu nhu nhược như không xương được Tử Minh Tà ôm vào trong ngực, thấy Bắc Thần Dục một đôi gấu mèo, không khỏi cười nói, "Bắc Thần công tử làm sao vậy? Chẳng lẽ vị Tô đại tiểu thư kia lại đầy yêu thương nhung nhớ?".

Bắc Thần Dục nhìn Tiểu Thử cùng Phi Vân, thấy hai người bộ dáng hồng hào, trong lòng đau xót, còn mang theo đau đớn, dời tầm mắt, hừ một tiếng, không nói lời nào!

Minh Hạo nhìn hắn bộ dáng suy sút, lắc đầu, trong mắt lại mang theo ý cười, xem ra hắn xem diễn cũng rất thích!

Nhìn Sở Tiếu Tiếu biểu tình đùa dai, Mạc Nguyệt cười duyên nói, "Tiểu thư cũng không ngủ được ngon sao?". Vừa nói vừa nhìn thoáng qua Tử Minh Tà, sau đó tầm mắt ái muội dừng lại trên cổ Sở Tiếu Tiếu.

Sở Tiếu Tiếu hí mị mắt, sau đó đột nhiên vẻ mặt sáng lạn cười, Mạc Nguyệt cả người cứng đờ, trên mặt tươi cười đọng lại, "Tiểu thư… Tiểu thư…". Trong lòng không ngừng hối hận, nàng sao lại muốn trêu chọc tiểu thư đây? Tiểu thư thế nào cũng sẽ lại chỉnh hắn!

Bắc Thần Nhan nhìn Tử Minh Tà, trong mắt ảm đạm, nàng biết lần này đi Ma đảo rất nguy hểm, nhưng Tà ca ca đi nơi nào, nàng phải đi theo! Sau đó giống như nhớ tới cái gì, ảm đạm trong mắt đột nhiên biến mất không thấy, trong mắt xẹt qua một tia vui sướиɠ.

Sở Tiếu Tiếu miễn cưỡng ngáp một cái hỏi, "Nói mới nhớ vì sao lại yên tĩnh như vậy?".

Mạc Nguyệt đang muốn mở miệng, cũng không nghĩ lại bị Thượng Quan Khiêm nói trước, "Cái nam tử lạnh như băng kia nói buổi tối ngày mai mới tới khu vực nguy hiểm, bây giờ còn ở nơi an toàn, không có nguy hiểm quá lớn!". Hắn cũng hiểu được đêm qua quá mức im lặng, cho nên mới sáng sớm đã đi hỏi một chút.

Sở Tiếu Tiếu gật đầu, nguyên lại là như vậy a!

Dịch Thương vẻ mặt nghiêm túc hỏi, "Tểu thư có thể đoán được dụng ý của chủ nhân nơi này sao?".

Sở Tiếu Tiesu đảo cặp mắt trắng dã, "Ta cũng không phải là thần?". Nàng làm sao mà biết? Tùy ý khoát tay nói, "Nếu như vậy, mọi người nên thừa dịp trong khoảng thời gian này trở về nghỉ ngơi cho tốt đi!".

Trở lại phòng, Mạc Nguyệt đưa chén trà cho Dịch Thương, đã thấy hắn đột nhiên cứng đờ, không khỏi hỏi, "Làm sao vậy?".

"Nguyệt…". Dịch Thương trên mặt rất nhanh đỏ ửng, nhìn về phía Mạc Nguyệt hai mắt bốc hỏa.

Không đợi Mạc Nguyệt phục hồi tinh thần, Dịch Thương đã mouoonsd đem nàng đè xuống, rất nhanh xé rách quần áo của nàng, trong lòng Mạc Nguyệt vô cùng ai oán, nhất định là tiểu thư làm! Trong lòng không ngừng cầu nguyện, hy vọng tiểu thư không có ra tay quá nặng mới tốt!

Mà Sở Tiếu Tiếu hiện tại chính là an tâm ôm Tử Minh Tà ngủ ngon, giống như không liên quan đến nàng.

"Ping" một tiếng nổ truyền đến, Sở Tiếu Tiếu nháy mắt bừng tỉnh, Tử Minh Tà nhíu mày, bất mãn nhìn hướng cửa.

Sở Tiếu Tiếu có chút choáng váng, nhìn trời ngoài cửa sổ, than thở nói, "Tối rồi a?".

Bắc Thần Dục vẻ mặt đỏ ửng, có chút lay động tiêu sái đi đến bên ghế dựa, lập tức ngồi trên ghế, hai mắt có chút sương mù nhìn hai người trên giường, lắc đầu, làm cho mình thanh tĩnh một chút, gian nan mở miệng nói, "Tà… Cứu mạng…".

Cuối cùng Sở Tiếu Tiếu thanh tĩnh một chút, nhìn về phía Bắc Thần Dục, cảm thấy hứng thú nhíu mày, trúng chiêu? Gian trá cười cười, kéo Tử Minh Tà rời giướng, đem Bắc Thần Dục ý thức không rõ ràng ở trong kết giới, tha tới một phòng khác.

Trong phòng, Tiểu Thử đang ngủ say, Phi Vân đã sớm trở về không gian thần thú, đem Bắc Thần Dục để lên giường, Sở Tiếu Tiếu giúp bọn họ đóng cửa lại, vẻ mặt cười không có ý tốt, vốn định ở lại xem, nhưng Tử Minh Tà vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, chỉ có thể chấp nhận theo hắn về phòng.

Bắc Thần Dục ý thức mông lung, mơ mơ hồ hồ nhìn người gần trước mắt cười, "Tiểu Thử…".

Một tay ôm lấy người trước mặt, lửa nóng đặt tại cánh môi kiều diễm kia.

Tiểu Thử mơ mơ màng màng tỉnh lại liền thấy chủ nhân nàng đang ở trên người, sợ tới mức trừng lớn hai mắt, cảm giác được tay Bắc Thần Dục đang vuốt ve trước ngực nàng, "Bá" một cái đỏ mặt, "Ngô ngô…". Tay đẩy hắn, lại bất động, nàng sợ tổn thương tới hắn, không dám cứng rắn, trong lòng rất nghi hoặc, phát sinh chuyện gì?

"Tiểu Thử… Tiểu Thư…".

Tên này nàng thật không thích, bởi vì lúc trước nàng cùng Bắc Thần Dục khế ước, tiểu hài tử có thể đặt được tên hay gì? Nhìn nàng chỉ là con chuột nhỏ, liền trực tiếp kêu nàng Tiểu Thử, sau này nàng kháng nghị rất nhiều lần, đều bị Bắc Thần Dục bác bỏ.

Tuy rằng không thích, nhưng khi nghe Bắc Thần Dục không ngừng kêu tên nàng, trong lòng vẫn là nhịn không được ngọt ngào, cũng đã quên chuyện muốn rời đi, cho nên con chuột nhỏ mê hoặc bị người ăn ngon lành.

Ngày hôm sau, Bắc Thần Dục bị ánh sáng chói mắt chiếu tỉnh, trí nhớ chầm chậm thu hồi.

Bắc Thần Nhan nói có chuyện nói với hắn, cho nên hắn đi theo nàng vào phòng của nàng, hắn căn bản không có phòng bị nàng, uống trà nàng đưa cho, sau đó cảm giác toàn thân nóng lên, sau đó Tô Nhiễm Nhiễm đi tới.

Sắc mặt Bắc Thần Dục nóng lên, sắc mặt Bắc Thần Nhan sửng sốt, Bắc Thần Nhan cư nhiên cùng Tô Nhiễm Nhiễm đối với hắn biểu ca này kê đơn!

Đột nhiên cảm giác trên người trơn, Bắc Thần Dục cứng đờ, không thể nào? Hắn rõ ràng đã đánh Tô Nhiễm Nhiễm cùng Bắc Thần Nhan hôn mê, đi tìm Tà cứu mạng, chẳng lẽ đó là ảo giác của hắn? Hắn sẽ không thật sự bị Tô Nhiễm Nhiễm ăn sạch chứ?

Đang nghĩ vậy, một dáng người ôn nhuyễn tiến sát vào trong lòng hắn, sắc mặt Bắc Thần Dục trở nên rất khó coi, mạnh mẽ mở mắt ra, muốn một chưởng đánh chết cái nữ nhân đáng giận kia, lại đột nhiên sửng sốt.

Tiểu Thử? Làm sao có thể là Tiểu Thử? Chẳng lẽ hắn đi nhầm phòng? Nhìn trên người Tiểu Thử dấu vết xanh tím, Bắc Thần Dục trong lòng vừa mừng vừa lo, nàng có hay không hận hắn?

"Cốc cốc…".

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Bắc Thần Dục vội vàng kéo chăn đem hai người che tốt, hoàn toàn là động tác theo bản năng có tật giật mình, kế tiếp hắn lại phát hiện chính mính sáng suốt như thế nào!

"Phanh" cửa phòng bị người một cước đá văng, Phi Vân nhìn hai người trên giường, vẻ mặt giật mình, sau đó là phẫn nộ chỉ vào bọn họ, "Ngươi… Các ngươi…".

"Như thế nào?". Sở Tiếu Tiếu cùng Tử Minh Tà tựa hồ nghe thấy động tĩnh, chạy tới.

Tiểu Thử rốt cục bị đánh thức, mở mí mắt nặng nề, thấy Phi Vân, thì thào kêu lên, "Phi Vân ca ca…". Tiểu Thử mê mang nhìn hắn, Phi Vân ca ca giống như rất tức giận, Phi Vân ca ca trước giờ đều rất ôn nhu, là chuyện gì?

Tiểu Thử vẻ mặt lo lắng, quan tâm hỏi, "Phi Vân ca ca, ngươi làm sao vậy?".

Bắc Thần Dục không hờn giận nhìn Phi Vân, ôm chặt lấy Tiểu Thử, Tiểu Thử sửng sốt một chút, mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía Bắc Thần Dục, thét lên chói tai.

Bắc Thần Dục bất an không yên nhìn nàng, nàng sẽ hận hắn sao?

Tiểu Thử mặt ra nháy mắt trở nên đỏ bừng, có chút không biết làm sao, qua một hồi lâu, đột nhiên lã chã khóc nhìn Sở Tiếu Tiếu, "Tỷ tỷ…". Nàng… Nàng cư nhiên cùng chủ nhân… Còn bị nhiều người thấy như vậy!

Minh Hạo, Thượng Quan Khiêm, Đông Phương Dật đứng ở ngoài cửa, Mạc Nguyệt cũng được Dịch Thương đỡ ra, hứng trí xem diễn, nàng bị tiểu thư chỉnh thật sự thảm, hiện tịa thấy người khác bị chỉnh, trong lòng rốt cục cân bằng!

Bắc Thần Dục sửng sốt, khi nào tiểu đáng yêu lại trở thành tỷ tỷ Tiểu Thử? Tiểu Thử phản ứng như vậy, là không có hận hắn đi?

Sở Tiếu Tiếu rung đùi đắc ý nói, "Tiểu Thử, chân đứng hai thuyền là không đúng nga!".

"Người ta mới không có… Tỷ tỷ rõ ràng biết hết!".

"Ai…". Sở Tiếu Tiếu thở dài một tiếng, "Ta chỉ biết muội thích Phi Vân, nhưng hiện tại… Các ngươi…".

Tiểu Thử đang muốn nói, bị Sở Tiếu Tiếu liếc một cái trừng mắt trở về, sau đó, Sở Tiếu Tiếu nhìn Phi Vân nói, "Phi Vân, chuyện này hẳn là hiểu lầm đi, ta tin tưởng Tiểu Thử không phải như vậy, sự tình đã xảy ra, ngươi…".

Nhận được ánh mắt Sở Tiếu Tiếu, Phi Vân bất đắc dĩ nói, "Ta sẽ không ghét bỏ Tiểu Thử!". Trong lòng không ngừng ai thán, liền bởi vì hắn tính tình có vẻ tốt, cho nên chủ nhân mới có thể nô dịch hắn như vậy, trong lòng tự nhủ có nên sửa tính tình không!