Chương 9: Lục Tượng
"A… là Lục Tượng!".
"Là bát giai tiên thú a!".
"Ai linh thú so với thứ lợi hại này, nhanh chút triệu hồi ra đi a!".
….
Rừng cây im lặng thoáng chút trở nên hỗn loạn, tất cả đều là tiếng quát tháo, bởi vì Lục Tượng kia làm ra động tĩnh quá lớn, cho nên chỉ có thể kêu to lên, mới có thể để người khác nghe thấy thanh âm của mình.
Sở Tiếu Tiếu cùng Tử Minh Tà chui ra khỏi lều, nhìn một màn trước mắt chậm rãi đi tới nơi đó, nguyên lại người gác đêm không phải không lên tiếng, mà là mấy người kia sớm bị Lục Tượng một cước giẫm nát.
Sở Tiếu Tiếu vuốt cằm, đánh giá Lục Tượng kia, bộ dáng cùng voi rất giống nhau, bất quá toàn thân đều là màu lục, hơn nữa thân hình cao như một tòa núi.
Nhìn mọi người kinh hoảng, Sở Tiếu Tiếu nhíu mày nói, "Không phải chỉ là một tiên thú thôi sao? Mặc dù là ở bản thể, những vẫn là một tiên thú a! Những người này nói thế nào cũng có thể coi là đại nhân vật, bị một tiên thú làm cho kinh hoàng như vậy, thật có chút mất mặt!".
Tử Minh Tà lắc đầu cười nói, "Nàng xem nơi này có mấy người có thực lực cường giả ngoài Tôn cấp?".
Ánh mắt Sở Tiếu Tiếu lướt qua, "Ba người!". Nàng, Tử Minh Tà, còn có cái lãnh khốc nam tử tới đón tiếp bọn họ kia.
Tôn cấp cường giả sợ cũng chỉ có thể cùng bát giai tiên thú này dây dưa, mà thực lực chân chính của Lục Tượng này còn cao hơn một bậc, chỉ sợ là cần tới cửu giai tôn cấp huyền sư, mà đoàn người bọn họ tuy rằng đều xưng là cao thủ, nhưng bất quá cũng chỉ là tông cấp huyền sư mà thôi, cho nên muốn so với Lục Tượng này, cũng chỉ có thể triệu hồi ra linh thú cấp bậc cao hơn nó mà thôi.
Sở Tiếu Tiếu lắc đầu nói, "Một đám người như vậy, đi tới Ma đỏa, ta chỉ có thể nói bọn họ thật sự dũng cảm!". Thực là nghĩ mình được xưng là cao thủ thì thật sự rất lợi hại sao? Ngay cả một bát giai tiên thú cũng không đối phó được!
Bảy đại cấm địa so với tưởng tượng của mọi người còn muốn nguy hiểm hơn, thần thú là không thiếu, nếu gặp phải, bọn họ không phải chỉ có thể chờ chết sao? Những người này ở giữa nhân loại được cho là cao thủ, nhưng một khi gặp phải linh thú cấp bậc cao, chỉ sợ một chút lực đánh trả cũng không có!
Sở Tiếu Tiếu không khỏi có chút do dự, thật sự phải để cho bọn Mạc Nguyệt đi theo nàng tới Ma đảo sao?
Tử Minh Tà đưa tay nhéo hai má của nàng, thản nhiên nói, "Không trải qua suy sụp vĩnh viễn không thể chân chính trưởng thành!".
Sở Tiếu Tiếu gật đầu, đem những điều do dự trong lòng vứt bỏ, không dấu vết ngẩng đầu lên liếc mắt lãnh khốc nam tử trên cây, thấy hắn là thản nhiên nhìn mọi người phía dưới bối rối, khóe miệng mở ra một độ cong thản nhiên, trong mắt tất cả đều là châm chọc, Sở Tiếu Tiếu khẽ cười một tiếng, vị này là Quân cấp cường giả, nếu hắn chịu ra tay, chỉ một chiêu liền có thể giải quyết. Nhưng hắn lại lựa chọn xem diễn, xem ra Ma đảo mời mọi người, thành ý cũng không nhiều.
Bát giai tiên thú khó có được, so bới sự lợi hại của bát giai tiên thì những linh thú này đều không so được, bất quá đám người Sở Tiếu Tiếu có hay không ra tay, thật đúng là khó nói, nhưng có thể khẳng định là, bọn họ không có ý ra tay.
Trong lúc nhất thời mọi người đem tầm mắt hướng về Minh Hạo, hắn là thiếu chủ Minh gia, nghe nói Minh gia thiếu chủ có một con thần thú.
Minh Hạo biết việc này thế nào cũng tới phiên hắn, nhưng đang lúc hắn muốn triệu hồi linh thú, một tiếng kêu vang lên, "Ta đến!". Tiểu Thử trực tiếp lao ra, nói như thế nào nàng cũng là thần thú, chẳng lẽ còn sợ cái con Lục Tượng gì đó sao?
Bắc Thần Dục đang muốn lên tiếng ngăn cản, đã bị Phi Vân giành trước, một phen ôm lấy thắt lưng của nàng đem nàng tha vào trong lòng, ôn nhu nói, "Bảo bối, vẫn là để ta tới thì hơn! Nàng ngốc cho tốt!".
Tiểu Thử hai mắt sáng ngời, cảm thấy rất có lý lập tức gật đầu, "Phi Vân ca ca nhất định có thể đánh gã nó!". Nàng biết Phi Vân cũng là thần thú, hơn nữa huyết mạch so với nàng còn cao quý hơn, lợi hại hơn nàng không chỉ một chút.
Bắc Thần Dục thấy nàng ánh mắt sùng bái, trong lòng không ngừng bạo phát toan thân, hắn sẽ không tin tưởng cái Phi Vân này có thực lực lợi hại như vậy!
Phi Vân nhìn Sở Tiếu Tiếu liếc mắt một cái, sau đó phi thân lên, ở giữa khong rung cùng Lục Tượng kia giằng co, mọi người kinh hãi một trận, ngự không phi hành? Người nay rốt cuộc có thân phận gì? Làm sao có thể lợi hại như vậy?
Lợi hại là tất nhiên, thần thú kém cỏi nhất cũng tương đương với Vương cấp huyền sư, đây cũng là nguyên nhân vì sao rất ít người có thể sở hữu thần thú! Cái gọi là cao thủ căn bản không có năng lực bắt được thần thú, chỉ là tiên thú, rất nhiều thời điểm mọi người đều là ỷ nhiều người, lấy nhiều khi ít, bắt được.
Lục Tượng nhìn Phi Vân, trong mắt rõ ràng mang theo khϊếp sợ, nó thế nào lại gặp phải cường giả không hay ho này/ Phi Vân vẫn chưa phóng ra uy áp bản thân, cho nên lúc này Lục Tượng không nhìn ra hắn là thần thú, nhưng nếu có thể ngự không phi hành thì nói thế nào cũng là Vương cấp cường giả, nó khẳng định đánh không lại!
Cho nên nó thực sáng suốt lựa chọn chạy trốn, chỉ thấy lục quang chợt lóe, ngọn núi cao như voi biến thành một tiểu Lục Tượng, xoay người bỏ chạy, sau khi biến thành tiểu Lục Tượng, Lục Tượng này dị thường linh hoạt, bay nhanh trốn đi.
Sở Tiếu Tiếu tựa vào trong lòng Tử Minh Ta cười ha ha không ngừng, "Nguyên lại Phi Vân cũng rất có lực uy hϊếp!". Thật sự là mặc kệ Phi Vân ở trạng thái thú, hai là hình dạng người, nhìn qua đều thực vô hại!
Bên hông đột nhiên đau, Sở Tiếu TIếu ngẩng đầu nhìn Tử Minh Tà, rất bất đắc dĩ, "Tà…". Không phải ngay cả cái này cũng ghen chứ?
Tử Minh Tà nhíu mày nhìn nàng, sắc mặt Sở Tiếu Tiếu càng ngày càng quái dị, trong lòng bất đắc dĩ nói thầm, rõ ràng đã muốn biến thành màu đen, vì sao vẫn dụ hoặc người như vậy? Thực hoài nghi hắn không phải là từ nhỏ chuyên môn dụ hoặc nàng chứ!
Nhìn ánh mắt nàng không ngừng lóe lên, khóe miệng Tử Minh Tà cong lên, lại cầu hồn đoạt phách, Sở Tiếu Tiếu cắn một cái, mắt híp lại, ôm lấy cổ của hắn liền hôn hắn.
"A…". Tử Minh Tà cười khẽ ra tiếng, không thể trách hắn luôn dụ hoặc nàng, thật sự là bộ dáng nàng bị dụ hoặc, thực đáng yêu!
Sở Tiếu Tiếu trợn trừng mắt liếc hắn một cái, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào trong miệng hắn, Tử Minh Tà trong mắt ôn nhu, ôm chặt nàng, đảo khách thành chủ, hút cưới lưỡi mềm mại kia.
"Phi Vân ca ca cố lên! Đừng để cho cái đồ xấu kia chạy!". Tiểu Thử thấy Lục Tượng muốn chạy trốn, vội vàng cấp bơn hơi Phi Vân cố lên, không có thấy cách đó không xa mặt Bắc Thần Dục đã đen đến có thể so với đáy nồi!
Cây cối chung quanh lay động một trận, sau đó chỉ thấy rễ cây đại thụ đột nhiên chui ra, giống như xà, "Tê tê" rất nhanh bơi về phía trước, đem Lục Tượng muốn chạy trốn bắt lại, gắt gao trói chặt.
Phi Vân là thần thú hai hệ kim hệ cùng mộc hệ, đối phó với một bát giai tiên thú, đối với Phi Vân mà nói rất đơn giản!
"Ngao…". Lục Tượng quát to một tiếng, muốn giẫy dụa, rễ cây lại đem nó cuốn càng nhanh, một đôi mắt phẫn hận trừng nhìn Phi Vân, sau đó lại "Ngao ngao" kêu hai tiếng, bất đắt dĩ buông tha giẫy dụa.
Lãnh khốc nam tử trên cây nhìn Phi Vân nhíu mày, sau đó lại chuyển tầm mắt đi, vưa vặn thấy hai người đang hôn nhau.
Gió nhẹ thổi qua, tóc hai người giao nhau, một đen một tím chặt chẽ ôm nhau, làm cho người ta ảo giác hai người tựa hồ như vậy đã trăm ngàn năm, không ai có thể tách bọn họ ra, hình ảnh xinh đẹp kia làm cho người hoài nghi có hay không là ảo giác của mình.
Lãnh khốc nam tử sủng sốt một chút, sau đó có chút tiếc nuối lắc đầu, xem ra hai người này trốn không thoát lòng bàn tay của chủ nhân!
"Phi Vân ca ca, ngươi rất lợi hại!". Thấy Lục Tượng bị trói trụ, Tiểu Thử vội vàng chạy tới, thân thiết ôm cánh tay Phi Vân, khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là ý cười.
Phi Vân đưa tay nhu nhu tóc nàng, khóe mắt liếc về phía Bắc Thần Dục, thấy bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của hắn, trong lòng cư nhiên cảm thấy thực thích, sắc mặt không khỏi cứng đờ, hay là hắn bị chú nhân dạy hỏng rồi?
"Vị công tử này thật là lợi hại!".
"Tại hạ bội phục!".
"Anh hùng xuất thiếu niên a!".
….
Tuy rằng không biết thân phận Phi Vân, nhưng cao thủ như vậy tự nhiên là muốn mượn sức, nếu hắn có thân phận cao quý, bọn họ cùng hắn gần một chút tự nhiên không thể thiếu chỗ tốt, nếu không có thân phận gì, như vậy kéo cao thủ về gia tộc của mình, gia tộc của mình có thể đi lên một tầng thứ khác.
Bắc Thần Dục vẫn giận dữ trừng mắt Phi Vân, giống như cùng hắn có thâm cừu đại hận, những người khác chỉ lo nịnh bợ Phi Vân đều không có chú ý tới sắc mặt khó coi của hắn, mà đám người Sở Tiếu Tiếu này đều là hứng trí xem diễn!
Cách đó không xa, Sở Tiếu Tiếu đột nhiên đẩy Tử Minh Tà ra, khóe miệng ngoéo một cái, Tử Minh Tà bất mãn nhìn theo tầm mắt của nàng, chỉ thấy Tô Nhiễm Nhiễm thừa dịp mọi người không chú ý, mang theo một vị thuần thú sư lặng lẽ đi tới bên người Lục Tượng.
Sở Tiếu Tiếu cười lạnh một tiếng, "Đồ của ta cũng dám đoạt, thật sự là lá gan không nhỏ!". Nếu như vậy, nàng nên chuẩn bị thật tốt để chơi đùa vị Tô tiểu thư này.
"Tà, người ta tức giận, an ủi một chút!".
Tư Minh Tà môi tà mị cong lên, nắm lấy cằm của nàng, lại hôn lên, cánh tay ở bên hông nàng không ngừng dùng sức buột chặt, làm cho nàng cảm nhận được du͙© vọиɠ của hắn.
Thẳng đến khi trên người Lục Tượng hào quang màu vàng thoáng hiện, mọi người mới phát hiện Tô Nhiễm Nhiễm cư nhiên vụиɠ ŧяộʍ đem Lục Tượng khế ước.
Lúc khế ước, trên người linh thú bị khế ước sẽ hiện ra vầng sáng cùng màu với huyền lực của chủ nhân, cũng là bỏi vì khế ước này nhân loại là chủ, như vậy tương đương với dấu hiệu chủ nhân để lại trên người linh thú.
"Tô tiểu thư, hành vi như vậy thật sự quá đáng!".
"Đúng vậy! Đây rõ ràng là chiến lợi phẩm của Phi Vân công tử!".
"Hành vi của nàng như vậy chính là kê trộm thôi!".
…
Trong lúc nhất thời, mọi người nghị luận, cũng không ngừng xỉ vả hành vi của Tô Nhiễm Nhiễm, mọi người kích động như vậy, cũng là vì lấy lòng Phi Vân, về phương diện khác cugnx là nhìn một bát giai tiên thú cứ như vậy bị Tô Nhiễm Nhiễm khế ước đi, trong lòng đau đớn!
Phi Vân nhìn Sở Tiếu Tiếu, thấy nàng đương như không để ý, cùng Tử Minh Tà thân thiết, liền cũng không nói cái gì, trong lòng chủ nhân đều có tính toán, cái nữ nhân kia khẳng định không hay ho!
Mọi người thấy Phi Vân không có dấu hiệu tức giận, trong lòng lại đau lòng, trên Ma đảo tất nhiên không thiếu các loại linh thú, linh dược, cho nên thế lực khắp nơi đều phái người ra, trừ bỏ cao thủ bên ngoài, còn có thuần thú sư cùng luyện đan sư, sớm biết thế bọn họ cũng học dạng Tô Nhiễm Nhiễm, mang theo thuần thú sư đem Lục Tượng kia khế ước!
Ánh mắt lãnh khố nam tử lộ ra một chút châm chọc, khinh phiêu phiêu hạ xuống, lại một bộ mặt không thay đổi, "Chúng ta nên đi!".
Mọi người thế này mới nhớ tới vị này là cao thủ, nghĩ đến mới nãy mạo hiểm, trong lòng mọi người cũng không khỏi có chút tức giận, nói là tới đón tiếp bọn họ, kết quả là thấy chết không cứu, thật là làm cho người ta hoài nghi thành ý gia chủ của hắn!
Sở Tiếu Tiếu im lặng tựa vào lòng Tử Minh Tà, cái gì cũng không nói, nàng đều không biết hành vi của lãnh khốc nam tử kia làm bao nhiêu nhân thần công phẫn, dù sao không thân cũng chẳng quen, người ta không có nghĩa vụ đi cứu người!
Vị nam tử kia đối với sự bất mãn của mọi người không để trong lòng, chỉ lẳng lặng đi phía trước.
Tô Nhiễm Nhiễm thu được một bát giai tiên thú, trong mắt tất cả đều là vui sướиɠ, ít nhiều nàng thông minh, bằng không tiên thú nào sao có thể vào tay nàng chứ? Đắc ý dào dạt nàng không chút nào biết mình đã làm một chuyện ngu xuẩn cỡ nào!