Chương 8: Nghênh đón
Bắc Thần Dục hừ lạnh một tiếng, Tử Minh Tà không chỉ là Hoàng đế Phong Vực quốc mà còn là huynh đệ của hắn, hắn tự nhiên là không thích ngưới chửi bới Tử Minh Tà.
Không có tu vi? Chỉ bằng nàng một cửu cấp sơ cấp huyền sư cũng dám khinh thường người khác? Người ta thân mật thì sao? Đó chính là cảm tình người ta tốt! Cũng không biết là ai chủ động dán lên người Bắc Thần Dục? Chủ động thân mật cùng một nam nhân xa lạ, ý tứ của nàng còn dám nói người khác?
Đoàn người nhìn tầm mắt của nàng không hề có cảm giác tốt, vốn là đối với nàng đã không có hảo cảm, hiện tại trong lòng càng thêm chán ghét!
Mà hai đương sự khi nghe thấy lời này cũng không có phản ứng gì nhiều, bất quá người dám đắc tội bọn họ, kết cục chỉ sợ là rất khó coi!
Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau mọi người định đi, đã thấy chân trời có một điểm đen rất nhanh hướng về bên này bay tới, trong nháy mắt đã xuất hiện ở bên trong rừng cây, mọi người lúc này mới nhìn rõ, điểm đen kia là một người!
Mọi người kinh hãi không thôi, toàn bộ đều đề phòng nhìn người này, huyện lực giả có thể mượn lực phi hành liền không phải là khinh công bình thường, chỉ có cường giả ngoài Vương cấp mới có thể chân chính ngự không phi hành, hơn nữa nhìn ngày này có tốc độ khủng bố như vậy, nhất định không chỉ là Vương cấp, mọi người khong rõ cường giả như vậy làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở đây, tới đây mục đích có phải là trường sinh thảo hay không.
Sở Tiếu Tiếu hí mắt, người này từ Ma đảo đi tới! Hơn nữa tu vi của hắn đã đến Quân cấp, rất có thể là lão quái vật!
Người đén vẻ mặt lãnh khốc, nhìn qua nam tử không quá 30 tuổi, nam tử quét mắt nhìn mọi người trong rừng cây một cái, lạnh giọng nói, "Tại hạ phụng lệnh chủ nhân nghênh đón các vị đi tới Ma đao!".
Trong lòng mọi người nghi hoặc, do dự không quyết, cuối cùng đem tầm mắt đều đặc trên người Minh Hạo, Tử Minh Tà cùng Sở Tiếu Tiếu ẩn tàng thân phận, trừ họ ra, thân phận tôn quá nhất tự nhiên là Minh Hạo cùng Bắc Thần Dục, sau khi Sở gia diệt vọng, Minh gia hiển nhiên trở thành gia tộc đứng đầu tam đại gia tộc, mà Minh Hạo hiện tại tự nhiên trở thành tâm phúc của đám người này, trong lòng Bắc Thần Dục cũng không có hờn giận gì, hắn cùng Minh Hạo vốn là huynh đệ, ai làm chủ sự việc này không có để ý tới.
Chính là đảo mắt thấy Phi Vân cẩn thận ôm Tiểu Thứ, sắc mặt thoáng chốc trầm đi.
Sở Tiếu Tiếu nhíu mày, chẳng lẽ trên ma đảo còn có người sao? Xem tình huống này, tin tức về trường sinh thảo rất có thể là do người trong Ma đảo truyền ra, rõ ràng chính là cố y dẫn mọi người đi Ma đảo, như vậy mục đích của người nọ là gì? Xem mọi người tự gϊếŧ lẫn nhau?
Minh Hạo không dấu vết nhìn Tử Minh Tà, thấy Tử Minh Tà gật đầu, mới ôm quyền thi lễ mở miệng nói, "Phiền toái!".
Những người này tuy rằng đều xem như là cao thủ, nhưng vẫn không thể ngự không phi hành, đương nhiên ngoại trừ hai cái người điệu thấp kia, cho nên mọi người vẫn là dùng chân chạy đi, vị tiến đến nghênh đón lãnh khốc nam tử kia tựa hồ cũng không sốt ruột, dọc theo đường đi tốc độ của mọi người không nhanh cũng không chậm, phía sau thỉnh thoảng có người đuổi tới, tốc độ này, 10 ngày liền có thể tới Ma đảo.
Sở Tiếu Tiếu cùng Tử Minh Tà vẫn như trước biếng nhác, đối với họ mà nói nơi này vốn là du ngoạn, về phần trường sinh thảo, thấy liền lấy làm của riêng, còn có gặp hay không nói sau!
…..
"Dục ca ca…" Tô Nhiễm Nhiễm vén màn xe lên, nhìn về Bắc Thần Dục bên ngoài xe ngựa, có chút ủy khuất nói, "Người ta một người ở trong xẻ thực nhàm chán, ta và người cùng nhau cưỡi ngựa được không? Bằng không ngươi lên xe giúp ta cũng tốt lắm?". Từ sau khi Bắc Thần Dục tức giận, đều không để ý đến nàng, Tô Nhiễm Nhiễm trong lòng rất hối hận, nàng làm sao lại đi quản hai cái phế vật không có tu vi như thế? Xem không vừa mắt thôi! Hiện tại thì tốt rồi, chọc giận Bắc Thần Dục, đối với nàng hờ hững.
Tô Nhiễm Nhiễm không quen nhìn thấy Tử Minh Tà cùng Sở Tiếu Tiếu như vậy là có lý do, ban đầu nàng coi trọng đầu tiên là Tử Minh Tà, nhưng lại phát hiện hắn là phế vật, không thể không buông tha, làm cho trong lòng nàng đối với Tử Minh Tà có chút oán khí, vì sao hắn cố tình lại là một người không có tu vi, không có thân phận, là một phế vật? Làm hại nàng chỉ có thể bỏ qua! Về phần Sở Tiếu Tiếu, đương nhiên là vì nhìn nàng cùng Tử Minh Tà thân mật như vậy, trong lòng nàng cũng không thoải mái, một xú nha đầu không hơn, dựa vào cái gì lại có thể làm cho mỹ nam tử như vậy yêu thương?
Bắc Thần Dục có chút không kiên nhẫn nhìn nàng một cái, căn bản lười quan tâm nàng, đảo mắt lại thấy Phi Vân cùng Tiểu Thử một bộ dáng thân mật ngọt ngào, trong lòng nghẹn khí, nhắm mắt làm ngơ, xoay người, rất nhanh chui vào trong xe ngựa của Tô Nhiễm Nhiễm.
Tiểu Thử ủy khuất bĩu môi, quay đầu nhìn về phía Sở Tiếu Tiếu, Sở Tiếu Tiếu cho nàng một ánh mắt để nàng yên tâm, sau đó Tiểu Thử gật đầu, thật sự tiếp tục ân ái cùng Phi Vân, hoàn toàn không biết mình lên thuyền giặc, thật không biết nàng vì sao đột nhiên yên tâm đối với Sở Tiếu Tiếu như vậy!
Sở Tiếu Tiếu vỗ bàn tay to bên hông, Tử Minh Tà hiểu ý, mã thú chậm rì rì tới gần xe ngựa phía trước.
Trong xe ngựa, Tô Nhiễm Nhiễm thấy sắc mặt Bắc Thần Dục không tốt, vẻ mặt quan tâm hỏi, "Dục ca ca, huynh làm sao vậy?".
Bắc Thần Dục khinh bỉ liếc nàng một cái, lạnh lùng thản nhiên nói, "Không có việc gì!". Trong đầu tất cả đều là hình ảnh Phi Vân cùng Tiểu Thử ôm nhau, như thế nào cũng đá không ra, thật sự là gặp quỷ!
"Dục ca ca…". Tô Nhiễm Nhiễm thẹn thùng nhìn hắn một cái, ôn nhu nói, "Dục ca ca… Nhiễm Nhiễm thích huynh…".
Không nghĩ tới nàng lại đột nhiên trắng trợn thổ lộ, Bắc Thần Dục nhíu mày, cái gì cũng chưa nói, hắn hiện tại rất phiền! Nào có tâm tình quan tâm nàng?
Thấy hắn lãnh đạm như vậy, Tô Nhiễm Nhiễm ủy khuất cắn môi, nước mắt lạch bạch lạch bạch rơi xuống, nức nở nói, "Dục ca ca, huynh chán ghét Nhiễm Nhiễm sao? Nếu Nhiễm Nhiễm có chỗ nào làm không được tốt, huynh nói cho Nhiễm Nhiễm biết, Nhiễm Nhiễm nhất định sửa…".
Bắc Thần Dục phiền không thể phiền hơn, lạnh giọng quát, "Câm miệng!".
"Huynh…". Tô Nhiễm Nhiễm nước mắt lưng tròng nhìn hắn, sau đó rút khụt khịt nhẹ nhàng nâng tay, chậm rãi cởϊ qυầи áo mình ra.
Bắc Thần Dục nhìn nàng một cái, cũng không ngăn cản, chính là đáy mắt cất giấu một chút châm chọc lạnh như băng, nữ nhân như vậy đưa cho hắn hắn cũng không cần! Vẫn là Tiểu Thử của hắn tốt!
Bắc Thần Dục sửng sốt, Tiểu Thử? Hắn khi nào thì bắt đầu đã đem Tiểu Thử nhìn nhận là nữ nhân? Nghĩ tới sự khác thường của mình, Bắc Thần Dục biến sắc, hắn sẽ không…
Trong đầu không ngừng thoáng hiện ra hiền ảnh chói mắt kia, trong lòng đau đớn rõ ràng như vậy, vì sao hắn hiện tại mới hiểu được? Rốt cục Bắc Thần công tử phong lưu bị thúc giục phát hiện, hắn giống như, tựa hồ, có lẽ chỉ yêu thương con chuột nhỏ kia!
Nhưng Tiểu Thử đã có người trong lòng, tuy rằng hắn muốn cướp nhất định có thể cướp về, nhưng hắn thật sự muốn dùng khế ước ti bỉ đem Tiểu Thử cướp về sau, cướp đoạt hạnh phúc của nàng sao? Nhớ tới khi Tiểu Thử nhìn nam nhân kia, biểu tình thẹn thùng hạnh phúc, Bắc Thần Dục trong mắt một mảnh ảm dạm, tâm co rút đau đớn từng đợt, hắn vì sao không sơm chút phát hiện tâm ý của mình chứ?
Thông minh như Bắc Thần công tử lại một lần ngốc lăng, cư nhiên không nghĩ tới, con chuột nhỏ từ nhỏ liền ở cùng hắn, trừ bỏ lúc đó thương tâm chạy tới bên người Sở Tiểu Tiếu thì căn bản không có rời hắn, tự nhiên nàng không có khả năng tự mình nhận thức nam nhân, làm sao có thể mới rời hắn trong chốc lát, liền nhận thức một người nam nhân, còn nhanh như vậy liền ngọt ngào thân mật?
Bắc Thần Dục còn đang ngao du ở đâu, đột nhiên cảm gaisc được một thân hình mềm mại tiến vào trong lòng hắn, phục hồi tinh thần, liền thấy Tô Nhiễm Nhiễm cả người xích lỏa, vẻ mặt thẹn thùng nhìn hắn.
Trong đầu Bắc Thần Dục chỉ có một ý tưởng, nếu là Tiểu Thử thì thật tốt a!
Thấy hắn không có phản ứng, Tô Nhiễm Nhiễm càng lớn mật nắm lấy tay hắn đặt lên bộ ngực mượt mà của mình, Bắc Thần Dục chán ghét nhíu mày, đẩy tay nàng ra, vén màn lên nhảy xuống xe, cũng không quản Tô Nhiễm Nhiễm có thể hay không bị nhìn thấy.
Tô Nhiễm Nhiềm phục hồi tinh thần, nhìn màn xe kia bị vén lên nhanh như chớp, trong mắt tất cả đều là âm ngoan, hừ lạnh nói, "Bắc Thần Dục, ta bị xem thường, ngươi cho rằng ngươi chạy trốn là được rồi?".
Bắc Thần Dục nhịn không được mắt cứ hướng về phía Phi Vân cùng Tiểu Thử, đáy mắt buồn bã, chuyển tầm mắt không nhìn nữa, chính là ngân phiến trong tay hắn bị hắn nắm kêu kẽo kẹt, nếu cây quạt kia không phải là nhị giai thần khí, mà là cây quạt bình thường mà nói, đã sớm bị hắn bóp nát.
Sở Tiếu Tiếu tựa vào trong lòng Tử Minh Tà tinh thần phấn khởi nói, "Không nghĩ tới hoa hoa công tử cũng có thể mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn a!".
Tử Minh Tà cười nói, "Kỳ thật Dục không có hoa như bề ngoài!".
"Không đến mức đói bụng ăn quàng đi?".
Tử Minh Tà cười khẽ ra tiếng, phối hợp nói, "Lại nói như thế nào cũng là Bắc Thần thiếu chủ, không phải dạng đồ ăn gì cũng đều nuốt xuống đi!".
Dạng đồ ăn gì? Sở Tiếu Tiếu liếc mắt đến xe ngựa, thật là dạng đồ ăn không ra gì!
"Xem ra Bắc Thần công tử là hiểu được tâm ý của mình, bất quá xem ra hắn tựa hồ không tính cướp người a! Thật sự là không rõ ràng!".
"Vậy như thế nào mới là rõ ràng?". Tử Minh Tà tự nhiên hiểu được Bắc Thần Dục do dự cái gì, nói đến còn không phải do người ở trong lòng này tạo ra phiền toái sao? Bất quá nếu không phải như vậy, Dục chỉ sợ không biết cần bao lâu mới có thể suy nghĩ cẩn thận đây!
Sở Tiếu Tiếu tuy rằng muốn xem diễn, kỳ thật cũng là thuận tiện giúp bọn họ, Bắc Thần Dục là thủ hạ của Tử Minh Tà, Sở Tiếu Tiếu cũng tự nhiên đưa hắn thành giống như thủ hạ của mình, đếu có thể giúp, nàng tự nhiên sẽ giúp, có thể cái để người, nàng cũng sẽ không khách khí!
Sở Tiếu Tiếu tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, "Chàng còn không rõ ràng sao?". Có ai có thể rõ ràng hơn hắn?
…
Vài ngày sau, cách Ma đào ngày càng gân, thỉnh thoảng lại gặp một hai linh thú, nhưng đối với mọi người mà nói cũng không có nguy hiểm gì nhiều.
Đêm nay, ở trong rừng nghỉ ngơi, cái nam tử lãnh khốc khó gần kia mở miệng nói, "Ngày mai có thể tới ma hải!". Ma đảo tự nhiên là một hòn đảo, chung quanh đều là biển, "Chủ nhân đã sớm sai người chuẩn bị thuyền, nhưng sinh vật trong ma hải không thể khinh thường, hy vọng các vị có thể chuẩn bị tâm lý!". Nói xong, cũng không quản phản ứng của mọi người, phi thân lên một gốc cây đại thụ, nhắm mắt tu luyện.
Cái gì gọi là cuồng như tu luyện? Đều như vậy!
Sở Tiếu Tiếu thản nhiên liếc mắt người trên cây, có hứng thú nhìn Tử Minh Tà hỏi, "Tà, chàng nói chủ nhân của hắn đến tột cùng là muốn làm cái gì?".
"Không biết!".
Sở Tiếu Tiếu liếc mắt xem thường, tay nhu nhu mặt Tử Minh Tà, thở dài nói, "Tà, chàng cư nhiên có lệ với ta!".
Tử Minh Tà đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhíu mày nói, "Oa nhi đối với ta ngày càng bất mãn, có phải hay không hai ngày nay bị đói?".
"Ha ha…". Sở Tiếu Tiếu cười gượng hai tiếng, "Không có, tuyệt đối không có…". Nhìn hỏa diễm trong mắt người nào đó, liền biết là người nào đó bị đói, khẳng định tính đem nàng ăn ngay cả xương cũng không chừa, cho nên trong loại tình huống này đánh chết cũng không thể thừa nhận.
Tử Minh Tà cắn cắn vành tai của nàng, nhẹ giọng nói, "Lần này trước buông tha nàng!".
Sở Tiếu Tiếu nghi hoặc nháy mắt mấy cái, bất quá nàng sẽ không ngây ngốc đến hỏi vì sao? Bằng không khẳng định sẽ không hay ho!
Bởi vì cách Ma đảo ngày càng gần, nên mọi người tâm cũng ngày càng nhỏ, vì bảo đảm an toàn, vài người một vòng một vòng đổi gác đêm, chỉ sợ đang ngủ bị linh thú nuốt mất.
Nửa đêm, mọi người đang ngủ say, người gác đem cũng làm hết phận sự, chú ý đến động tĩnh xung quanh.
"Phanh" một tiếng nổ, mặt đất cũng lay động, lều trại run lên, Tử Minh Tà ôm Sở Tiếu Tiếu ngồi dậy, nhưng không có chút dáng vẻ khẩn trương nào, kỳ quái là không có nghe thấy tiếng người gác đêm.
"Phanh" lại một tiếng, mặt đấy càng lay động lợi hại, mặc dù người gác đêm chưa lên tiếng, nhưng động tĩnh lớn như vậy, từ lâu đã đem mọi người từ trong mộng đẹp kéo ra.