Q3 – Chương 7: Diễn

Chương 7: Diễn

Thấy tầm mắt hoàng y nữ tử thỉnh thoảng lại liếc về Bắc Thần Dục, Sở Tiếu Tiếu câu môi cười, chỉ cần nàng ta không đánh chủ ý lên Tà, nàng cũng vui vẻ xem diễn.

Mạc Nguyệt cùng một dạng tâm tư với nàng, vẻ mặt thiện ý nhìn hỏi, "Không biết cô nương xưng hô thế nào?".

"Tiểu nữ là Tô Nhiễm Nhiễm!". Nói xong lại liếc mắt nhìn Bắc Thần Dục.

Sở Tiếu Tiếu nhíu mày, tìm tòi tư liệu trong đầu, Tô gia mặc dù so ra kém với tứ đại gia tộc, nhưng cũng là một thế lực không nhỏ, sỡ dĩ không bằng tứ đại gia tộc nguyên nhân chủ yếu chính là không có cao thủ tọa trấn, Tô gia am hiểu nhất là luyện độc, gần với Nguyệt Nhiễm Độc môn.

Tô Nhiễm Nhiễm này là đại tiểu thư Tô gia, tuy rằng là nữ tử nhưng lại có một bản lĩnh luyện độc chân truyền từ Tô gia Tô Bẩm, bởi vậy Tô Bẩm đối với nữ nhi này rất yêu thương, thậm chí còn hơn hai đứa con khác, bất quá Tô Nhiễm Nhiễm dù sao vẫn là nữ tử, tu vi chỉ đạt tới sơ cấp cửu giai, bởi vì tu vi quá thấp, đối với năng lực khống chế cũng không mạnh cho nên đối với luyện chê độc dược của nàng có ảnh hưởng một ít, cho nên Tô Bẫm nghĩ biện pháp giúp nàng tìm được một tiên thú hỏa hệ cửu giai Hỏa lộc, bù lại khiếm khuyết về tu vi cho nàng.

Mạc Nguyệt vẻ mặt nhiệt tình nói, "Tô cô nương bộ dáng đẹp như vậy, nếu ai thú được, thật đúng là có phúc khí a! Tô cô nương cũng muốn đi tới Ma đảo? Nếu không chúng ta cùng đồng hành đi?".

Tô Nhiễm Nhiễm đang có ý này, Mạc Nguyệt thay nàng nói ra, nàng tất nhiên là sẽ không cự tuyệt, vì thế trong một đám người lại nhiều thêm vị đại tiểu thư này, còn có hộ vệ cùng nha hoàn của nàng.

Tô Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng vén màn xe lên nhìn thân ảnh Bắc Thần Dục, trong mắt tất cả đều là tình thế bắt buộc, nguyên bản đầu tiên nàng vừa mắt Tử Minh Tà, nhưng lại cảm giác được trên người hắn không có một tia nguyên lực dao động, nàng cũng không cho rằng hắn là cường giả có thể che giấu huyền lực dao động, dù sao hắn vẫn còn trẻ như vậy, một phế vật như thế làm sao xứng đôi với Tô gia đại tiểu thư? Cho nên mặc dù tiếc nuối, nàng cũng chỉ có thể loại trừ hắn, bất quá đoàn người này đều là những người vô cùng xuất sắc, về bản lĩnh mạnh nhất tự nhiên là vừa lòng Bắc Thần Dục.

Thật là nam nhân không xấu, nữ nhân không thương, Tô Nhiễm Nhiễm còn thật coi trọng bộ dáng hoa hoa công tử Bắc Thần Dục!

"Dừng xe!". Đột nhiên một tiếng nói mềm mại truyền ra, làm cho đoàn người phía trước tập thể quay đầu.

Sở Tiếu Tiếu cũng không có cảm thấy không kiên nhẫn, nàng sẽ chờ xem vị đại tiểu thư này như thế nào đem Bắc Thần Dục câu đi! Nhìn con chuột nhỏ rầu rĩ không vui thành thật đứng ở trên vai Bắc Thần Dục, Sở Tiếu Tiếu hí mắt, khóe miệng câu dẫn, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn lại bị nhéo một cái, Sở Tiếu Tiếu bất mãn nhìn về phía Tử Minh Tà, như thế nào lại luôn nhéo nàng!

Tử Minh Tà lại nhéo nhéo, có chút không hờn giận nói, "Oa nhi không cảm thấy vắng vẻ ta sao?".

Sở Tiếu Tiếu vô tội nháy mắt mấy cái, "Nào có? Người ta rõ ràng yêu chàng nhất!". Nói xong còn ở trên môi hắn hôn một chút.

Tô Nhiễm Nhiễm vén màn xe lên, thấy hai người không hề e dè thân mật, chán ghét nhíu mày, sau đó lượn lờ hướng tới Bắc Thần Dục, có chút ngượng ngùng nói, "Ta thấy mọi người đều cưỡi ngựa, ta một mình ở trên xe ngực cũng thực nhàm chán, cho nên muốn… Nhưng ta không có ngựa, công tử có thể hay không…". Ánh mắt nhìn về phía Tử Minh tà cùng Sở Tiếu Tiếu, ám chỉ này đủ rõ ràng.

Bắc Thần Dục trong mắt tinh quang hiện lên, ha ha cười nói, "Mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, bản công tử tự nhiên là vui mừng đồng ý!". Nói xong liền một tay đỡ lấy Tô Nhiễm Nhiễm lên ngựa.

Sở Tiếu Tiếu nhìn thấy trong mắt con chuột nhỏ nhòe nhòe nước mắt, đột nhiên mở miệng nói, "Con chuột nhỏ, lại đây!".

Bắc Thần Dục phản bác nói, "Ngươi chỉ biết khi dễ tiểu động vật, Tiểu Thử mới không thèm để ý ngươi!".

Ai ngờ lời của hắn vừa dứt, con chuột nhỏ đã xuất hiện trên vai Sở Tiếu Tiếu, Bắc Thần Dục nhíu mày, không biết vì sao trong lòng có chút là lạ, cảm giác giống như bị Tiểu Thử bỏ rơi, thầm cười chính mình nhàm chán, nhìn Tiểu Thử cươi nói, "Đây chính là lựa chọn của ngươi, bị khi dễ thì đừng tìm ta khóc nhè!".

Sở Tiếu Tiếu sờ sờ con chuột nhỏ trên vai, ngẩng đầu nhìn Tử Minh Tà, vẻ mặt chờ mong, Tử Minh Tà bật cười, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ôn nhu nói, "Muốn ngoạn thế nào thì liền ngoạn đi!".

Sở Tiếu Tiếu cao hứng hôn hắn, trong mắt lóe lên tà ác, Bắc Thần Dục đột nhiên run lên, có dự cảm không tốt, quay đầu hướng Sở Tiếu Tiếu nhìn lại, vừa vặn thấy nàng vẻ mặt sáng lạn cười cười với hắn, không khỏi biến sắc, thống khổ lục lại trí nhớ, trong lòng hoang mang rối loạn, miễn cưỡng kéo lên khóe miệng, thật cẩn thận mở miệng nói, "Tiểu đáng yêu, ta có làm gì sai sao?".

Sở Tiếu Tiếu cười càng thêm vô hại, lắc đầu nói, "Không có!". Đang định đùa Bắc Thần Dục thì lại không chút để ý nói, "Chính là trên đường đi có chút nhàm chán thôi!".

Sắc mặt Bắc Thần Dục nan giải, ánh mắt cầu cứu nhìn Tử Minh Tà, nhưng vẻ mặt Tử Minh Tà chính là sủng nịch nhìn người trong lòng, đối với tầm mắt của hắn liền như không thấy, vẻ mặt Bắc Thần Dục khó tả, trong lòng kêu rên, hắn rốt cuộc tạo nghiệt gì lại bị tiểu ma nữ này nhớ thương?

Những người khác đều là bộ dạng xem diễn, không có người nào tính giúp hắn.

Tô Nhiễm Nhiễm quay đầu nhìn hắn, thấy biểu tình của hắn không tốt, lo lắng hỏi, "Công tử, ngươi làm sao vậy?".

Bắc Thần Dục vội vàng thu hồi suy nghĩ, trên mặt lại hiện lên tươi cười ái muội, "Không có việc gì, mỹ nhân không cần lo lắng!".

Sở Tiếu Tiếu nhìn hai người, đêm con chuột nhỏ trên vai lấy xuống, đặt trên cổ con ngựa, bắt đầu tiến hành giáo dục.

Sắc trời bắt đầu tối, nhưng lại không có thành trấn, cho nên mọi người liền phải nghỉ ngơi một đêm trong rừng, bởi vì người muốn tới Ma đảo ngày càng nhiều, cho nên trong rừng không chỉ có một đoàn người bọn họ, bất quá cũng không quấy rầy lẫn nhau, hơn nữa, những người này cũng không có thoải mái nhàn hạ như bọn họ, hoàn toàn là liều mạng chạy tới, chỉ sợ chậm chân hơn những người khác, tự nhiên sẽ không cố tình gây chuyện, bất quá gặp được người quen cũng muốn tiếp đón một chút, nhất là gia chủ tương lại của Bắc Thần gia cùng Minh gia là đối tượng mọi người nịnh bợ.

Đuổi hết nhưng người nhiệt tình đi, Bắc Thần Dục thở phào nhẹ nhõm, hắn thật đúng là không thể nào thích được những người này, nhưng cho dù không thích đối với chuyện xã giao hắn cũng là thành thạo.

Tô Nhiễm Nhiễm sau khi biết được hắn là thiếu chủ Bắc Thần gia, trong lòng càng thêm quyết tâm, nam nhân như vậy đương nhiên là của nàng!