Q3 – Chương 4: Cuồng sư

Chương 4: Cuồng sư

Lúc Tử Minh Tà sắc mặt âm trầm xuống, mọi người không dám thở mạnh một tiếng, nhìn thực sự rất áp lực, thậm chí làm cho người ta cảm giác muốn quỳ xuống, thật may là người có thể đi tới nơi này đều ít nhất là Tông cấp huyền sư, hơn nữa Tử Minh Tà cũng không phải cố ý phóng thích uy áp, mà là không khống chế được cảm xúc, tiết ra một tia sát ý mà thôi.

Một lúc lâu sau, Sở Tiếu Tiếu phun ra một hơi, cầm lấy tay Tử Minh Tà, an ủi nói, "Không có việc gì…".

Tử Minh Tà một chữ cũng không nói, ôm nàng trở về từ đường cũ, mọi người nhẹ nhàng thở ra, liếc nhau, cũng không cần nói liền đi theo sau, Thiên linh ngọc đã không còn, bọn họ còn có thể làm gì?

Sở Tiêu Tiếu rất nhanh tốt lên, hấp thu nhiều linh khí như vậy, sức sống tốt lên mười phần, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tử Minh Tà thở dài một tiếng, tay ôm lấy cổ hắn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở sau gáy của hắn, thở ra một hơi thở trầm luân, nhẹ giọng nói, "Tà, ta không có việc gì, vì chàng, ta sẽ không có việc gì!".

Tử Minh Tà nắm chặt cánh tay, "Oa nhi, chỉ cần nhớ rõ lời ta nói lúc trước là tốt rồi!".

Sở Tiếu Tiếu sửng sốt, nhớ lại lúc trước khi nàng muốn khởi động tụ linh trận, hắn từng nói qua, "Nàng ở nơi nào cũng nên nhớ, nếu không muốn nhìn thấy ta xuống địa ngục, vậy nàng liền còn sống thật tốt cho ta!".

Ngửa đầu hôn lên môi hắn, Sở Tiếu Tiếu trêu đùa nói, "Mỹ nhân như chàng mà xuống địa ngục, ta còn không phải sẽ đau lòng chết sao!". Tay nhéo nhéo mặt hắn, ngả ngớn nói, "Đến, mỹ nhân, cười một cái!".

Người biết thân phận của họ, mồ hôi lạnh nhất tề chảy ra! Vị Hoàng hậu nương nương này thật đúng là…

Chờ mọi người từ trong thông đạo đi ra, đào sơn vẫn náo nhiệt như trước, lộ trình của mọi người thật ra cũng rất nhanh.

"Công tử…" một thanh âm mang theo xấu hổ vang lên, Sở Tiếu Tiếu từ trong lòng Tử Minh Tà nhô ra, liền thấy một nữ tử xinh đẹp tay cầm bao đi về phía này, vẻ mặt thẹn thùng nhìn Tử Minh Tà, để cho người căm tức là phía sau nàng còn có một đám nữ nhân đi theo, hoàn phi yến gầy, để mọi người nhìn hoa cả mắt, tất cả đều ngắm đám người bọn họ, phần lớn ánh mắt đều dừng trên người Tử Minh Tà.

Sở Tiếu Tiếu không nói gì, nàng có phải hay không thấy may mắn là không phải tất cả nữ nhân đều coi trọng Tử Minh Tà? Phía trước không phải còn rất thanh tịnh sao? Như thế nào tất cả lại cùng xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ đều đi đến đây chơi, còn tăng thêm mị lực không thành?

Tử Minh Tà cũng không liếc mắc nhìn mấy nữ nhân kia một cái, ôm Sở Tiếu Tiếu ngồi trên thạch ghế, ôn nhu hỏi, "Kế tiếp muốn đi đâu?" Sở Tiếu Tiếu cảm thấy chuyện gây hứng thú cho nàng đã không còn, kế tiếp, bọn họ khẳng định sẽ không ngốc ở tại chỗ này.

Cái nữ nhan kia thấy Tử Minh Tà không để ý tới nàng, trong lúc nhất thời thấy xấu hổ, trong mắt đều là ủy khuất, Bắc Thần Dục trêu chọc nói, "Tà, ngươi như thế nào lại không hiểu thương hương tiếc ngọc vậy a?" Cũng không phải không hiểu thương hương tiếc ngọc, chẳng qua chỉ biết thương hương tiếc ngọc đối với vị Hoàng hậu nương nương nằm trong lòng hắn kia.

"Dục, tật xấu này của người khi nào thì mới có thể sửa?". Minh Hạo từ xa đi tới, biểu tình có chút tiếc rèn sắt không thành thép, mỗi lần đều biến thành một thân bị thương, nhưng tật xấu không sợ thiên hạ không loạn kia vẫn không sửa được.

"Ha ha… Hạo, ngươi tới, đáng tiếc đã tới chậm!". Minh Hạo không để ý tới hắn, hướng về phía Tử Minh Tà cùng Sở Tiếu Tiếu gật đầu.

Sở Tiếu Tiếu ngoéo môi một cái, ánh mắt nhìn về Bắc Thần Dục, có chút không có ý tốt.

Bắc Thần Dục nhịn không được lui về phía sau từng bước, hắn đều cảm thấy mình đã muốn không hay ho! Không thể không nói, cảm giác của hắn rất chuẩn!

Mọi người trợn mắt ha hốc mồm mà nhìn một núi nhỏ nữ nhân đi đến trước mặt Bắc Thần Dục, thẹn thùng tặng khối khăn tay cho Bắc Thần dục, làm cho mọi người càng không ngờ là, Bắc Thần Dục cư nhiên lại cao hứng chấn nhận!

Cái này còn chưa tính, càng làm cho mọi người không thể hoàn hồn là một nam nhân đáng khinh cầm một khối ngọc bội đi tới trước mặt Thượng Quan Khiêm, xấu hổ nói, "Mỹ nhân, mời nhận lấy lễ vật của tại hạ!".

Mà Thượng Quan Khiêm cư nhiên cũng cười mị mị nhận, trong lúc nhất thời mọi người tầm mắt quỷ dị dừng trên người hắn, Đông Phương Dật vẻ mặt kinh ngạc, Khiêm không phải chỉ thích vật xinh đẹp sao? Nam nhân này thấy thế nào cũng không thể xưng là mỹ đi? Trọng yếu nhất đó là nam nhân!

Mấy thấy hai người cư nhiên muốn bái đường thành thân, mọi người chỉ có một cảm giác, quỷ dị! Phi thường quỷ dị! Trong lúc nhất thời tất cả ánh mắt ái mộ trên người Tử Minh Tà đề bị hấp dẫn đi rồi! Mà Mạc Nguyệt cùng Dịch Thương lại nhìn náo nhiệt phía trước, nhịn không được đồng thời liếc nhìn Sở Tiếu Tiếu một cái.

Tử Minh Tà khẽ cười một tiếng, nhéo nhéo mặt Sở Tiếu tiếu, trong mắt đều là dung túng, "Đã muốn tăng cấp". Ngữ khí khẳng định, giống như chỉ nói sự thật.

Sở Tiếu Tiếu gật đầu, vẻ mặt tươi cười nói, "Hồn lực khống chế càng thêm thuận buồm xuôi gió!". Ở trên người hắn cọ cọ, vẻ mặt Sở Tiếu Tiếu cười đến tà ác, "Chàng nói sau khi bọn họ biết mình làm chuyện gì, sẽ có phản ứng gì?".

Tử Minh Tà hôn mái tóc của nàng, sủng nịch nói, "Thử một chút chẳng phải sẽ biết sao!".

"Đúng, ý kiến hay!".

"A…". Một tiếng hét thảm vang lên.

"A a…". Lại một tiếng kêu thảm thiết theo sau đó.

Sở Tiếu Tiếu lôi kéo Tử Minh Tà đứng dậy, vẻ mặt đầy ý cười nói, "Chúng ta đi xem!".

Vẻ mặt Bắc Thần Dục hỏng mất, khóc không ra nước mắt, "Tại sao có thể như vậy?". Vì sao hắn lại cùng phì nữ nhân này bái đường?

Cái phì nữ nhân này tuy rằng không biết tại sao lại như vậy? Nhưng trong lòng nàng rất cao hứng, chỉ cần nhìn khuôn mặt béo phì sang lạn kia liền biết, chỉ có công tử trước mắt, lòng của phì nữ nhân kia liền bị kích động, vẻ mặt thẹn thùng hỏi, "Tướng công, chúng ta đã bái đường, khi nào thì động phòng a?".

Bắc Thần Dục tránh đi tay béo muốn kéo mình, hét lớn, "Ngươi tránh ra, ta không biết ngươi!".

Hắn hỏng mất, Thượng Quan Khiêm so với hắn còn muốn hỏng hơn, chỉ thấy cái nam nhân đáng khinh kia xoay niết bàn tay của Thượng Quan Khiêm, xấu hổ nói, "Nương tử, ngươi yên tâm, tướng công sẽ thương người thật nhiều!". Ánh mắt da^ʍ tà đem Thượng Quan Khiêm quét một lần, không thể không nói, Sở Tiếu Tiếu thật biết chọn người!

Thượng Quan Khiêm cả người nổi da gà, hắn hận không thể đập đầu chết để quên đi, ai tới nói cho hắn biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra a?

Bắc Thần Dục đột nhiên nhìn tới gương mặt vui sướиɠ khi người gặp họa của Sở Tiếu Tiếu, tựa hồ hiểu ra một chút, ngân phiến trong tay chỉ vào nàng, đấu a, lại nói không ra một câu, trong lòng kinh nghi bất định, nàng thế nào làm được? Thượng Quan Khiêm cũng nhìn về phía Sở Tiếu Tiếu, trong mắt tất cả đều là hoài nghi, là nàng?

Đúng lúc này, đột nhiên núi đất rung chuyển, người có tu vi cao không có việc igf, tu vi thấp lại té nhào một đoàn, Sở Tiếu Tiếu vững vàng đứng dựa vào trong lòng Tử Minh tà, trong mắt có chút tò mò.

Một tiếng rồng phi truyền đến, kinh thiên động địa, mặt đất càng run động lớn hơn.

Ngay sau đó, mọi người đều cảm giác được một vật đang không ngừng hướng lên phía trên, chờ tới lúc bay lên một độ cao nhất định, mọi người phát hiện là một con chim thật lớn xông ra, lúc này mới phản ứng lại, không phải ở phái trên mà là linh thú ở phía dưới, lúc này muốn từ trong lòng đất đi ra.

"Nhân loại chết tiệt, cư nhiên lại dẫm trên người Duệ Cường ta, thật sự là đáng chết!". Tiếng nói trầm thấp dễ nghe, theo như lời nói phát ra, thực là có chút quái dị.

Mọi người kinh hãi một trận, đây là thần thú! Có chút e ngại, lại có chút hưng phấn khó nói, thần thú a!

Sở Tiếu Tiếu nhíu mày suy tư, vừa lúc nãy con chuột nhỏ kia cũng không có đυ.ng phải con thần thú này, hẳn là mới xuất hiện đi, bất quá con điểu này cũng nên phân rõ phải trái một chút, rõ ràng chính nó chui vào dưới chân bọn họ, lại trách bọn họ đạp nó?

Bất quá chui điểu này? Thật sự là… Quái dị!

Lại một tiếng rống, mọi người đền bị thổi bay, một góc cây đào cũng theo đó ngã xuống, một đầu phi điểu thật lớn đem bùn đất ở trên thân phủi đi, lại phát hiện có hai người đứng ở trên lưng của mình, lập tức giận dữ, "Nhân loại chết tiệt!".

Sở Tiếu Tiếu chậc chậc cười nói, "Tiểu điểu tử, ngươi có thể hay không sáng tạo một chút? Không cần luôn chỉ nói một câu này được không? Ngươi không biết chán, nhưng ta cảm thấy chán đấy!

Một tiếng rống nổi giận, từng đại kiếm thổ hướng tới hai người trên lưng nó đâm tới, "Bang bang phanh" sau một trận tiếng vang, trên lưng điểu rơi xuống những đống bùn đất giống nhau, mà hai người bị vây công một chút thương tích cũng không có.

Duệ Cuồng giận tới tận trời, bị con sói kia truy chạy tới chỗ này, đã đủ căm tức, bây giờ còn bị hai nhân loại khi dễ, không thể nhẫn nhục được a!

Hào quang thổ hoàng chợt lóe, phi điểu thật lớn biến nhỏ lại, hai hốc mắt nhìn như có sương trắng vờn quanh, phiêu nhiên rơi xuống trước mặt hai người.

Thổ nguyên tố màu vàng tu tập chung quanh điểu tử, dần dần hình thành một cỗ gió xoáy, sau đó càng lúc càng lớn, hướng về phía hai người đi tới, kết quả, Sở Tiếu Tiếu nhàm chán ngáp một cái, chu miệng oán giận nói, "Tà, thật nhàm chán nga!".

"A… Đáng giận!". Duệ Cuồng điên rồi! Chết tiệt, hai người này là cái loại người gì a? Làm sao cso thể lợi hại như vậy? Nó không phải không biết phong ngự linh khí, nhưng là thần cấp phòng ngự linh khí cũng không thể cản được một chiêu của nó a! Rốt cuộc phòng ngự linh khí này là cấp bậc gì a?

"Ha ha… Ta rốt cục trưởng thành!". Theo thanh âm ao hứng, Long Vực xuất hiện ở trên vai Sở Tiếu Tiếu, bởi vì tiến vào kì trưởng thành, hình thể cũng trưởng thành từ tiểu bò sát trở thành con rắn nhỏ!

Nhưng khi đảo mắt thấy Tử Minh Tà, thì khuôn mặt long cứng đờ, nghĩ tới tư vị của âm u ma trơi, còn có phụ thân ân cần dạy bảo, Long Vự không tình nguyện kêu lên, "Đại chủ nhân…".

Duệ Cuồng thấy Long Vực xuất hiện, cảm giác duy nhất là đá phải thiết bản, có linh thú Tử Long, nó vô luận như thế nào cũng không có biện pháp đối với hai người này, đừng nói tìm bọn họ gây phiền toái, bọn họ không tìm đến nó liền cảm ơn trời đất rồi.

Thấy Duệ Cuồng xoay người muốn chạy, Sở Tiếu Tiếu tay vỗ vỗ đầu Long Vực, "Giao cho ngươi!".

Đầu long giương lên, cả người thoáng chốc tràn ngập khí phách, ở dưới uy áp của Tử long, Duệ Cuồng cảm thấy hai chân có chút nhũn ra, cũng không dám chạy, đây là huyết mạch áp chế.

"Cuồng điểu? Còn không nguyện ý thuần phục?". Trong lời nói đơn giản tràn ngập uy áp, lại làm cho Duệ Cuồng cả người phát run, ổn định thân hình lập tức quỳ xuống, trong mắt tất cả đều là suy nghĩ xâu xa, lo lắng thật lâu sau mới mở miệng nói chuyện, "Ta nguyện ý thần phục!".

Hai người kia nhìn qua rất mạnh, hơn nữa ngay cả Tử long đều thần phục, nó cũng không bị mất mặt, trọng yếu nhất là nó có dự cảm, nếu nó không chịu quy phục, kết cục nhất định sẽ rất thê thảm!

Không thể không nói dự cảm của nó rất chuẩn!