Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Phượng Tà Long

Q2 – Chương 29: Thu thập Sở gia

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 29: Thu thập Sở gia

Nghe vậy, mọi người nổi giận đùng đùng nhìn về phía Sở Tiếu Tiếu, bọn họ thiếu chút nữa liền bị nàng qua mặt.

Sở Tiếu Tiếu lã chã chực khóc nói, "Các ngươi luôn mồm nói ta là yêu nghiệt, tỷ tỷ là thiên định chi phượng, tại sao có thể thể sợ yêu nghiệt này, thiên định chi phượng nhưng là được thần minh phù hộ!".

"Hoàng hậu nương nương nói đúng!". Mọi người còn chưa kịp phản bác, ngoài điện liền truyền đến một âm thanh ôn hòa.

"Quốc sư…".

"Là quốc sư… Quốc sư xuất quan!".

"Thật là tốt, quốc sư xuất quan, yêu nghiệt này nhất định chạy không thoát!".

….

Theo phía sau quốc sư là Sở Ngự, phía sau Sở Ngự còn có hai người nâng một cái cáng, người nằm trên cáng là Sở Luyến Nguyệt, bất quá giờ phú này rất khó có người nhận ra nàng ta, gương mặt xinh đẹp kia nay huyết nhục mơ hồ, căn bản nhìn không ra nguyên dạng, tứ nhi mềm đi, vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn thành phế nhân!".

Sở Tiếu Tiếu câu môi cười lạnh, châm chọc liếc Sở Ngự một cái, mời quốc sư ra, hay là Sở Luyến Nguyệt đã thành cái dạng này, hắn còn muốn đem nàng lên vị trí vương hậu? Vốn nghĩ rằng chậm rãi ngoạn hắn, nhưng hiện tại nàng tựa hồ không còn kiên nhẫn!

Sở Ngự mặt bình tĩnh nhìn Sở Tiếu Tiếu, không thể trách hắn tâm ngoan, yêu nghiệt này là thật muốn hủy Sở gia, chuyện như vậy hắn quyết không cho phép, cho nên khi Sở Luyến Nguyệt gặp chuyện không may, hắn liền đi thỉnh cầu quốc sư xuất quan, nay quốc sư là hy vọng duy nhất của hắn!

Sở Tiếu tiếu nhìn quốc sư kia khuôn mặt tươi cười ôn hòa, bĩu môi, "Lão nhân, không tránh?".

"Lớn mật, yêu nghiệt này cư nhiên dám đối với quốc sư bất kính!". Vị Bắc Thần đại nhân kia phẫn nộ khiển trách, trong mắt lại rõ ràng mang theo một phần đắc ý, quốc sư ngay cả Hoàng thượng đều phải nhượng bộ ba phần, một Hoàng hậu cư nhiên lớn mật như thế, quốc sư nhất định sinh khí, yêu nghiệt này tuyệt đối không có kết cục tốt.

Nhưng quốc sư vẫn như cũ vẻ mặt ôn hòa tươi cười, "Để cho Hoàng hậu nương nương chê cười!".

Mội người không khỏi có chút nghi hoặc, quốc sư đại nhân làm sao có thể đối xử khách khí như vậy với yêu nghiệt này? Trong lòng Sở gnuwj đột nhiên sinh ra dự cảm không tốt, trong tay áo không tự chủ nắm chặt nắm đấm, chỉ có thể cường tự trấn định.

Sở Tiếu Tiếu cười khẽ nói, "Như thế nào? Quốc sư là muốn tự mình đưa tỷ tỷ vào cung, làm long phượng thành đôi?".

"Hoàng hậu nương nương nói đùa, Hoàng thương cùng Hoàng hậu nương nương là thiên định thực long thực phượng, lão phu làm sao dám phá hư cảm tình của Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương?".

"Cái gì? Thiên định thực long thực phượng?".

Bởi vì quá mức giật mình, mọi người đã hoàn toàn quên hai đương sự còn tồn tại, một vị đại thần bật thốt lên nói, "Hai phế vật?".

"Không phải, Hoàng hậu nương nương không phải là Nhât giai trung cấp huyền sư sao?". Chỉ có thể nói là hình tượng phế vật của Sở Tiếu Tiếu quá đi vào lòng người, mặc dù biết nàng là Nhất giai trung cấp huyền sư, phản ứng đầu tiên vẫn đem nàng thành phế vật.

"Vậy Sở đại tiểu thư đâu?".

"Ta nghe nói Sở đại tiểu thư cùng Sở nhị tiểu thư cơ hồ là sinh ra cùng lúc…".

Bởi vì Sở Ngự sủng ái Sở Luyến Nguyệt, hơn nữa lúc trước Sở Tiếu Tiếu thí nghiệm phú lại không có thiên phú tu luyện, cho nên tự nhiên mọi người đều cho rằng thiên định chi phượng là Sở Luyến Nguyệt, hơn nữa sau đó lại có lời đồn Sở Tiếu Tiếu là yêu nghiệt, làm cho người ta rất tin thiên định chi phượng là Sở Luyến Nguyệt.

Trong lúc nhất thời, các vị đại thần sắc mặt đều xám trắng, thiên! Bọn họ cư nhiên dám đối với thực long thiên tử tạo áp lực, còn muốn đem thiên định chi phượng đuổi khỏi vị trí Hoàng hậu! Hai vị đại thần kia sắc mặt như tro tàn.

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ đại điện im lặng đáng sợ, mọi người ngay cả hô hấp cũng không dám tùy ý, rất sợ va chạm tới cái gì, vụиɠ ŧяộʍ nhìn Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương phía trên, đã thấy hai người một thân như trước, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì, chẳng lẽ hai vị này đã sớm biết mình mới là thực long thực phượng? Chúng đại thần khóc không ra nước mắt, thật muốn lớn tiếng kêu khóc, Hoàng thượng của ta, Hoàng hậu nương nương, các người nếu đã biết thân phận của mình vì sao phải điệu thấp như vậy a? Thật sự là hại chết thần!

Sở Ngự có chút lung lay sắp ngã, vẻ mặt không thẻ tin, có chút run run hỏi, "Quốc sư đại nhân, ngươi có phải lầm hay không? Nguyệt Nhi mới là thiên định chi phượng!".

Sở Luyến Nguyệt cũng phục hồi tinh thần, tuy rằng vừa mới động một chút trên mặt liền đau đớn không thôi, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng, "Quốc sư đại nhân, ta mới là thiên định chi phượng, cái tiểu yêu nữ kia là yêu nghiệt, chẳng lẽ ngay cả quốc sư đại nhân cũng bị nàng mê hoặc sao?".

Sở Ngự thấy sắc mặt quốc sư có chút trầm, vội vàng mở miệng quát, "Câm miệng! Quốc sư đại nhân là người ngươi có thể tùy tiện nói lung tung sao!".

Ánh mắt nhìn về Sở Tiếu Tiếu, nhìn châm chọc trong mắt nàng, Sở Ngự không biết nên làm ra loại biểu tình gì, nữ nhi hắn vẫn coi là yêu nghiệt cư nhiên là thiên định chi phượng, là lão thiên gia cùng hắn đùa giỡn sao? Thì thào mở miệng, "Nếu là thiên định chi phượng, vì sao vừa sinh ra liền hại chết mẫu thân của mình?". Đây là chuyện hắn vẫn không thể chấp nhận.

Sở Tiếu Tiếu ngồi trên đùi Tử Minh tà, thoải mái dựa vào lòng hắn, thản nhiên cười nói, "Bởi vì bà đỡ là người của Tử Tâm Vũ!". Vân Hinh chết nàng sớm đã điều tra rõ ràng, nói đến vẫn là lỗi của Sở Ngự!

Sở Ngự sửng sốt, có chút không thể tin, "Ngươi là nói, là Vũ nhi…".

"Không có khả nang, ngươi tiểu yêu nữ này đừng nghĩ yêu ngôn hoặc chúng!". Sở Luyến Nguyệt vẫn thay mẫu thân mình cãi lại.

Sở Tiếu Tiếu căn bản không để ý tới nàng, chính là nhìn sắc mặt tái nhợt của Sở Ngự nói, "Tin tưởng Sở gia chủ không thể không biết Tử Tâm Vũ ngầm gây phiền phức cho mẫu thân, bất quá bởi vì Tử Tâm Vũ là công chúa, mà mẫu thân không có thân phận gì, cho nên ngươi liền mở một con mắt nhắm một con mắt, Tử Tâm Vũ sỡ dĩ lớn mật như vậy, cũng bởi vì Sở gia chủ dung túng, mẫu thân sỡ dĩ chết, cũng là vì Sở gia chủ ngầm đồng ý!".

Sở Ngự lảo đảo lui về phía sau hai bước, vô lực tựa vào khung cửa đại điện, "Không phải… Ta không có…".

Sở Tiếu Tiếu vẻ mặt cười ngọt, tiếp tục nói, "Sở gia chủ cũng không cần thương tâm như vậy, dù sao bất quá chỉ là một nữ nhân không rõ thân phận mà thôi, không cần phải để ý như vậy, vẫn nên quan tâm Sở gia một chút đi!". Hiện tại để ý làm cho người ta thấy thật sự là có điều châm chọc!

Nghĩ tới những gì xảy ra ở Sở gia, sắc mặt Sở Ngự rất là khó coi, lắc đầu, vẫn là không muốn tin rằng chính Sở Tiếu Tiếu là thiên định chi phượng, "Lúc trước cái thần nhân kia rõ ràng nói ngươi là yêu nghiệt!".

"Chậc chậc…". Sở Tiếu Tiếu ghét bỏ lắc đầu, dùng ánh mắt liếc nhìn hắn, "Thực hoài nghi ngươi thế nào có thể là gia chủ Sở gia, ngươi sẽ không quên thân nhân kia là do Tử Tâm Vũ mời đến đi?".

Sở Ngự rốt cuộc không thể lừa mình đối ngời, lúc trước thần nhân kia quả thật là do Tử Tâm Vũ mời đến.

Nhìn đáy mắt Sở Tiếu Tiếu lạnh lùng, Sở Ngự thống khổ nhắm mắt lại, hắn đã làm gì? Vì Sở gia, hại chết nữ hân âu yếm của mình, thậm chí ngay cả nữ nhi của mình cũng không có chút tình cảm cha và con gái.

Lại nhớ đến đối thoại trước lúc phụ thân chết, "Ngự nhi, thiên phú tu luyện của ngươi tốt như vậy… Nhất định có thể đem Sở gia phát dương quang đai, đáp ứng cha… Nhất định phải đem Sở gia phát dương quang đại…".

"Cha, ngươi yên tâm, con thề mặc kệ phải trả giá bao nhiêu đại giới, con nhất định làm cho Sở gia phát dương quan đại!".

Đó là hắn phát ra lời thề với phụ thân, hắn vẫn tuân thủ, mọi việc đều lấy Sở gia đặt ở vị trí đầu tiên, thậm chí ủy khuất chính nữ nhân âu yếm của mình.

Nguyên lai không chỉ ủy khuất, hắn thậm chí làm cho Hinh Nhi bồi thường tính mạng, còn cho rằng đứa nhỏ nàng liều mạng hạ sinh là yêu nghiệt, vắng vẻ nhiều năm như vậy, thẳng đến vừa rồi hắn thậm chí còn muốn bỏ nàng, Hinh Nhi nhất định nhìn thấy hắn làm việc này, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho hắn đi!

Vô luận trả giá bao nhiêu đại giới, hắn thật sự trả giá rất lớn, nhưng Sở gia… Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Sở Tiếu Tiếu, "Tiếu Tiếu, ngươi cũng là người của Sở gia…".

Không đợi hắn nói xong, Sở Tiếu Tiếu hừ lạnh nói, "Thì tính sao? Tử Tâm Vũ phái người gϊếŧ ta cũng không phải một lần, hai lần, mạng của ta hoàn toàn là do ta chính mình kiếm về, Sở Tiếu Tiếu của ngươi đã chết rồi, Sở gia… Nhất định bị diệt!".

Tử Minh Tà vẫn cúi mâu không nói, lúc này tượng hồ không còn kiên nhẫn, giương giọng nói, "Đem mọi người Sở gia áp giải vào thiên lao!".

Sở Tiếu Tiếu khóe miệng co rút, tay nhéo nhéo mặt hắn, bất đắc dĩ nói, "Tà, chàng cũng không sợ nhà lao không đủ dùng!".

Sở gia là gia tộc đứng đầu Tứ đại gia tộc, người cũng không phải nhiều bình thường, hơn nữa giải người đi như vậy, Sở gia lão gia này chỉ sợ sẽ nghe thấy mà xuất quan a! Người thường làm sao có thể là đối thủ của lão già này!

Tử Minh Tà nhíu mày, "Vậy oa nhi nói làm sao bây giờ?".

Sở Tiếu Tiếu tay ôm lấy cổ hắn, "Vẫn là chúng ta tự mình đi Sở gia nhìn đi!".

Tử Minh Tà sủng nịch Tiếu Tiếu, "Tốt!".

"Tê…" một trận hút khí vang lên, một đám đại thần giống như tượng điêu khắc vẫn không nhúc nhích, bọn họ rõ ràng mới thấy Hoàng thượng ôm Hoàng hâu nương nương từng bước đi tới, thật sự là đi từng bước, nhưng ai có thể nói cho bọn họ biết, vì sao đột nhiên Hoàng thượng đã ở ngoài đại điện? Chẳng lẽ bọn họ hoa mắt?

Liếc nhìn nhau, nhìn đến sự khϊếp sợ trong mắt mọi người, bọn họ thực khẳng định, bọn họ không có hoa mắt! Khóc không ra nước mắt a, rốt cuộc là người nào ngu ngốc nói Hoàng thượng của bọn họ là phế vật? Người như vậy là phế vật, vậy bọn họ là cái gì?

Hai vị đại thần kia nhịn không được phát run, trước đó hai người bởi vì tức giận mà rống rất lớn, không biết Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương sẽ xử trí bọn họ như thế nào?

Đang nghĩ liền nghe thấy tiếng Hoàng hậu nương nương từ ngoài điện xa xa truyền vào, "Đúng rồi, hai vị đại thần hô to bản cung là yêu nghiệt kia, vẫn là áp giải vào thiên lao đi!'. Nhốt đến chết là tốt rồi!

Sở Tiếu Tiếu nhìn Sở Ngự thất thần nhíu mày nói, "Sở gia chủ không đi cùng sao?". Sở Ngự nhìn nàng thật lâu, cuối cùng vẫn là đi theo, hắn không biết cái hắn sắp đối mặt là gì, nhưng đây là nghiệt do hắn tạo ra!

Thấy hai người nâng cáng của mình không có phản ứng, Sở Luyến Nguyệt há mồm mắng, "Ngu xuẩn, còn không mau đuổi theo!". Nàng sợ tiểu yêu nữ kia sẽ hại mẫu thân của nàng!

Các đại thần vẫn như trước quỳ không nhịn được lắc đầu, nữ nhân như vậy, bọn họ cứ lao thẳng đến nàng mà tôn kinh như thần?

….

Sở gia, Tử Tâm Vũ bất an đi tới đi lui, không biết vì sao mí mắt vẫn giật, trong lòng hoang mang rối loạn, đều cảm thấy có chuyện xảy ra, làm cho nàng đứng ngồi không yên.

"Phu nhân, giống như đã xảy ra chuyện!". Một nha hoàn xa lạ thấy Tử Minh Tà ôm Sở Tiếu Tiếu đi tới nơi này, phía sau còn có Sở Ngự cùng Sở Luyến Nguyệt đi theo, nhưng sắc mặt Sở Ngự trắng bệch, thực dọa người, cho nên vội vàng hướng Tử Tâm Vũ bẩm báo.

"Xảy ra chuyện gì?" Tử Tâm Vũ vội vàng hỏi, trong lòng càng thêm bất an.

Nha hoàn kia còn không kịp mở miệng, Sở Tiếu Tiếu thanh âm cười vang đã truyền vào trong tai, "Không có gì, chính là Sở gia xong rồi mà thôi!".

"Tiện loại này ngươi nói bậy bạ cái gì đó?". Sở gia làm sao có thể bị giệt? Chỉ bằng nàng? Khẩu khí thật lớn! Thực nghĩ là làm Hoàng hậu có thể muốn làm gì thì làm sao?

"Câm miệng!". Sắc mặt Sở Ngự chợt trắng bệch, Sở Tiếu Tiếu nói đều không sai, Tử Tâm Vũ lớn mật đều là hắn dung túng mà ra, bởi vì nàng là công chúa, mang lại lợi ích cho Sở gia.

"Lão gia…". Nhìn sắc mặt khó coi của Sở Ngự, sắc mặt Tử Tâm Vũ thay đổi, trong mắt chợt lóe qua âm ngoan, Sở Tiếu Tiếu nhìn nàng cười nói, "Như thế nào? Có phải hay không nghĩ muốn loại trừ ta như thế nào? Ta đã quên nói cho người biết, Quỷ lâu là của ta!".

"Cái gì?". Tử Tâm Vũ kinh hô một tiếng, hoàn toàn đen mặt, khó trách Sở Tiếu Tiếu lại hoàn hảo không tổn hại gì, nàng lấy ra nhiều tiền như vậy, kết quả đều thu vào túi nàng ta?

Sở Tiếu Tiếu hảo tâm an ủi nói, "Ngươi cũng đừng cảm thấy tức giận, người có thể cùng so sánh với người chỉ có Tử Huyền Diệp mới là người giàu có, hắn thế nhưng để cho sát thủ Quỷ lâu xuất động rất nhiều lần! Thế nào? Có hay không cảm thấy tâm lý cân bằng một chút?".

Tử Tâm Vũ ngực không ngừng phập phồng, sắc mặt đen như mực, hai hốc mắt bốc hỏa nhìn Sở Tiếu Tiếu tức giận rất lớn!

Sở Ngự trong lòng rất khϊếp sợ, Quỷ lâu hắn làm sao lại không biết? Quan viên họ Sở bị gϊếŧ hại, trải qua nghiệm chứng cũng chứng minh là do Quỷ lâu động thủ, hắn cứ tưởng rằng là Sở Tiếu Tiếu tìm đến người của Quỷ lâu, nhưng chưa từng nghĩ rằng Quỷ lâu lại là của nàng? Nghĩ đến việc sinh ý của Sở gia liên tiếp bị đả kích, không khỏi hỏi, "Vậy Hàn Dạ sơn trang?".

"Dạ Vân vừa vặn là thủ hạ của ta, Hàn Dạ sơn trang tự nhiên cũng là của ta!". Sở Tiếu Tiếu cũng không để ý cho họ biết, dù sao bọn họ cũng sẽ không còn mạng để kể, toàn bộ Sở gia sớm đã bị kết giới bao phủ, người ở bên trong một người cũng chạy không thoát!

"Tiểu Hắc, con mèo nhỏ, Phi Vân". Theo triệu hồi của nàng, Tiếu Hắc dừng ở trên vai nàng, Diệp Khuyng cùng Phi Vân lấy hình dạng người xuất hiện, đứng trước mặt nàng.

Sở Tiếu Tiếu không có kêu Long Vực, bởi vì nàng không biết Long Vực tiến giai xong chưa.

Sở Ngự cả kinh, nhịn không được hô ra tiếng, "Thần thú!". Linh thú hình người tự nhiên là thần thú, mà hắc miêu quỷ dị kia hắn hoàn toàn không biết là dạng linh thú gì, bất quá lại có thể cảm giác được nó rất nguy hiểm.

Sở Tiếu Tiếu nhẹ nhàng câu môi, thản nhiên phun ra một chữ, "Sát!".

Theo lời của nàng hạ xuống, ba thân ảnh "Bá" liền xông ra ngoài, gặp người liền gϊếŧ, Tiểu Hắc vừa thấy linh hồn bay ra, liền hít vào bụng.

Sở Ngự sắc mặt càng trắng, nghe một bên tiếng kêu thảm thiết, cầu xin nhìn Sở Tiếu Tiếu, "Tiếu Tiếu, hết thảy đều là sai lầm của ta, những người khác là vô tội!".

Tử Tâm Vũ sớm đã choáng váng, phục hồi tinh thần, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, tiện loại này làm sao có thể trở nên lợi hại như vậy? Nàng làm sao tìm được thần thú!

Sở Tiếu Tiếu căn bản không để ý đến biểu tình của bọn họ, ôm lấy cổ Tử Minh Tà săn sóc hỏi, "Tà, chàng có mệt hay không a? Muốn hay không ngồi xuống một chút?".

Tử Minh Tà nhíu mày, "Ta nhìn vô dụng như vậy sao?".

Sở Tiếu Tiếu hôn môi hắn một chút cười nói, "Làm sao có thể ah?".

Tử Minh Tà ôm nàng đến một bên ghế ngồi xuống, nhìn Sở gia máu chảy thành sông, không có biểu tình gì lớn, chính là thường thường chiếm chút tiện nghi của người trong lòng.

Sở Luyến Nguyệt tựa hồ bây giờ mới phục hồi tinh thần, "Tiểu yêu nữ, ngươi ngoan độc như vậy rõ ràng chính là yêu nghiệt!".

Sở Tiếu Tiếu thản nhiên nói, "Đây là báo ứng của Sở gia, muốn trách thì trách nương ngươi, lúc trước khi ta mới sinh đã bị đánh cho hộc máu, vậy nương ngươi chẳng phải là lão vu bà sao?".

"Phanh".

Sở Ngự đột nhiên hướng Sở Tiếu Tiếu quỳ xuống, "Tiếu Tiếu, phụ thân đúng thật là không tốt? Muốn trách thì trách ta, Sở gia là vô tội!".

Sở Tiếu Tiếu không hề động dung, nàng căn bản chưa bao giờ cho người này là phụ thân của nàng, "Ta không biết cho là vô tội, nếu không có Sở gia, có lẽ mẫu thân sẽ không chết!".

Sở Ngự không còn lời nào để nói, nếu không có Sở gia, hắn cũng sẽ không phụ Hinh Nhi!

Không để ý tới sắc mặt của Sở Ngự, Sở Tiếu Tiếu nhìn thoáng qua Sở Luyến Nguyệt kêu ra tiếng, "Tiểu Hắc, trở về!".

Tiểu Hắc xuất hiện bên cạnh bàn, hai mắt vẫn nhìn linh hồn của Sở gia phiêu đãng trên không, một bộ dáng rất muốn ắn, không yên lòng nói, "Làm cái gì?".

"Tử Huyền Diệp đâu?".

Nghe được câu hỏi của nàng, Sở Luyến Nguyệt đột nhiên kích động lên, Thái tử ca ca? Chẳng lẽ Thái tử ca ca không có chết?

"Cái gì diệp?".

Tay Sở Tiếu Tiếu cầm lấy cái đuôi của nó nhất lên, nguy hiểm nói, "Ngươi không cần nói cho ta biết, ngươi đã ăn hắn!".

Linh hồn nhỏ bé của Tiếu Hắc cuối cùng bị kéo lại, vội vàng xin tha, "Không có không có, chủ nhân, ta biết sai lầm rồi!". Nàng nói hắn không được phép ăn, nó làm sao dám ăn?

Sở Tiếu Tiếu nhẹ buông tay, Tiểu Hắc đứng trên bàn, cũng không biết từ chỗ nào đem linh hồn Tử Huyền Diệp phóng ra, Tử Huyền Diệp thấy Tiểu Hắc có chút run run, trong mắt tất cả đều là sợ hãi, đó là phản ứng khi Quỷ hồn đối mặt với Quỷ miêu.

Sở Tiếu Tiếu ánh mắt nhìn qua, Tiểu Hắc không tình nguyện giơ giơ móng vuốt, ba người nhìn thấy Tử Huyền Diệp đột nhiên xuất hiện, trong lòng cả kinh, Sở Luyến Nguyệt phản ứng lại, vội vàng kêu lên, "Thái tử ca ca…". Trong mắt đầy nước mắt.

Nhưng Tử Huyền Diệp này nàng không nhận ra, quỷ không ra quỷ, lại nhịn không được lùi về phía sau từng bước, Sở Luyến Nguyệt há miệng thở dốc, trong mắt tất cả đều là bi thống.

Sở Tiếu Tiếu ngẩng đầu nhìn Tử Minh Tà, "Tà, cho mượn âm u ma trơi của chàng nướng nướng!". Nàng không dám dùng địa ngục hàn thủy, nàng sợ khống chế không tốt không thể đem Tử Huyền Diệp đông lạnh, như vậy chơi không vui!

"Hả?". Tử Minh Tà nhíu mày cũng không động thủ.

Sở Tiếu Tiếu bĩu môi, bất đắc dĩ ở trên môi hắn hôn một chút, nàng cũng không phải không cho hắn chạm vào, như thế nào mỗi lần để hắn hỗ trợ, hắn đề muốn chiếm chút tiện nghi vậy?

"A…". Tiếng kêu thê lương vang vọng toàn bộ Sở phủ, nhưng người bên ngoài bởi vì kết giới hoàn toàn không nghe được, Sở Tiếu Tiếu thiết lập kết giới, thứ nhất chính là không muốn có người chạy tới, thứ hai là sợ quá huyên náo, đến lúc đó mấy lão già Sở gia sẽ đến phá hư chuyện tốt của nàng, nàng cũng không phải là sợ lão già này, chỉ là sợ có người quấy nhiễu hứng trí của nàng.

Chỉ thấy cả người Tử Huyền Diệp bị hỏa diễm màu tím bao lấy, trên mặt đất không ngừng quay cuồng, tiếng kêu thê lương, người nghe được toàn thân đều run lên.

Sở Luyến Nguyệt nhìn Tử Huyền Diệp thống khổ như vậy, không khống chế được quát, "Tiểu yêu nữ, ngươi làm cái gì, không cho phép tổn thương Thái tử ca ca, không cho phép!". Bởi vì quá mức kích động, vết thương trên mặt lại chảy máu tươi, thật khủng bố dọa người.

Sở Luyến Nguyệt không ngừng kêu lên, cuối cùng cỏ họng đều khàn đi, "Van cầu ngươi… Van cầu ngươi thả Thái tử ca ca…".

Tử Tâm Vũ thấy bảo bối nữ nhi của mình thành dạng này, đau lòng chảy máu, oán hận nhìn Sở Tiếu Tiếu, "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?".

Sở Tiếu Tiếu miễn cưỡng nằm trong lòng Tử Minh Tà, nhìn nàng ta một cái, thản nhiên nói, "Tử Tâm Vũ, đây là cái giá mà ngươi phải trả!".

"Sở Luyến Nguyệt, ngươi nhớ kỹ, ngươi có ngày hôm nay đều là bởi vì mẫu thân của ngươi, là bởi vì nàng ghen tị, hại chết nương ta, còn muốn hại ta, cho nên ngươi mới có báo ứng như vậy, nguyên bản ngươi hẳn nên là hoàng hậu, lại cùng Tử Huyền Diệp cùng nhau ngạo thị thiên hạ, đều là bởi vì nương ngươi, làm hại ngươi mất đi Tử Huyền Diệp, mất đinh đứa nhỏ của mình, mất đi diện mạo xinh đẹp, trở thành phế nhân, hết thảy đều là Tử Tâm Vũ tạo nghiệt!". Trong thanh âm ngần có thêm hồn lực, hiệu quả thôi miên thực tốt.

"A…" Sở Luyến Nguyệt quát to một tiếng, mắt đầy hận ý nhìn Tử Tâm Vũ, âm thanh kêu lên, "Tử Tâm Vũ, ta hận ngươi, ta hận ngươi…".

Tử Tâm Vũ lảo đảo lui về phía sau vài bước, ngã ngồi, sắc mặt tái nhợt, nữ nhi nàng thương yêu nhất nói hận nàng? Chẳng lẽ thật là làm chuyện xấu, gặp báo ứng? Nhưng nàng làm sai cái gì? Nàng chính là muốn lão gia yêu nàng ma thôi, nàng có làm sai cái gì? Tử Tâm Vũ điên cuồng lắc đầu, thất thần quát, "Ta không có sai, ta đúng vậy… Đều là do cái tiện nhân kia, nếu không phải cái tiện nhân kia, lão gia nhất định sẽ yêu ta, là nàng tước đoạt hạnh phúc của ta, ta muốn nàng chết… Ta muốn nàng chết…".

Khóe miệng Sở Ngự kéo ra, trên mặt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, đều là sai lầm của hắn, hết thảy đều là do hắn tạo thành!

Sở Tiếu Tiếu cười châm chọc nói, "Tử Tâm Vũ, nếu không có ngươi, vợ chồng người ta thực hạnh phúc, đều là bởi vì ngươi xuất hiện, phá hủy gia đình hạnh phúc này, ngươi mới là người thứ ba, nữ nhân như ngươi, mặc dù không có Vân Hinh, Sỏ Ngự cũng sẽ không yêu thương ngươi!".

"Sẽ không… Sẽ không…" Tử Tâm Vũ có chút điên cuồng, "Không có cái tiện nhân kia, lão gia nhất định sẽ yêu ta!".

"Ngươi không cần tự lừa mình dối người, Vân Hinh đã chết nhiều năm như vậy, Sở Ngự có yêu ngươi sao? Hắn chỉ cảm thấy ngươi phiền, nếu không phải nghĩ lầm Sở Luyến Nguyệt là thiên định chi phượng, ngươi cho rằng hắn sẽ liếc mắt nhìn ngươi một cái sao?".

"Sẽ không… Sẽ không…" Tử Tâm Vũ đột nhiên đứng lên, vọt tới trước mặt Sở Ngự, "Lão gia, ngươi yêu ta đúng không? Đúng hay không?".

Nhìn Sở Ngự trầm mặc không nói, Tử Tâm Vũ đột nhiên cười to ra tiếng, "Ha ha… Nguyên lai ta làm nhiều như vậy vẫn so ra kém cái nữ nhân kia cái gì cũng không làm!".

Sở Ngự đột nhiên nhìn về phía nàng, biết rõ hết thảy đều là trách nhiệm của mình, nhưng nhìn ánh mắt Tử Tâm Vũ vẫn là tránh không được mang theo hận ý, "Ngươi làm cho ta hết thảy mất đi nữ nhân âu yếm, mất đi nữ nhi, thậm chí mất đi cả Sở gia, như thế, còn không bằng cái gì cũng không làm!".

Tử Tâm Vũ đã ngưng cười, nhìn về phía hắn, nước mắt chảy ra, trong mắt lộ vẻ bi thương, nguyên lai mặc kệ như thể nào, nàng thủy chung là người dư thừa, đã như vậy hắn lúc trước vì sao lại muốn thú nàng? Nếu hắn cự tuyệt, có lẽ nàng có thể quên hắn, gả phu quân, vì sao hắn lại ôn nhu với nàng như vậy, làm cho nàng hãm sâu trong đó, không thể tự kiềm chế, lại nói với nàng, hắn căn bản không thương nàng, nàng là dư thừa!

Diệp Khung cùng Phi Vân trở lại bên người Sở Tiếu Tiếu, Phi Vân ôn hòa nói, "Chủ nhân, trừ bỏ ba người này, Sỏ gia vật sống đều đã gϊếŧ hết!". Tự nhiên không tính Sở Tiếu Tiếu, chính nàng cũng không nghĩ mình là người Sở gia.

Sở Tiếu Tiếu gật đầu, nhìn Tử Minh Tà liếc mắt một cái, Tử Minh Tà hiểu ý, thu hồi âm u ma trơi, tiếng kêu thê thảm biến mất, Tử Huyền Diệp cũng biến mất không còn thấy tâm hơi.

Sở Luyến Nguyệt lăng lăng kêu lên, "Thái tử ca ca…".

"A…" Tiếng kêu thê lương lại vang lên, Sở Tiếu Tiếu nhìn Tử Minh Tà nói, "Ta chưa nói muốn nướng nàng".

Tử Minh Tà trong mắt lãnh ý chợt lóe qua, "Nữ nhân này nên nướng!". Lần trước hắn vẫn nhớ kỹ!

"Nguyệt Nhi… Nguyệt Nhi…". Tử Tâm Vũ muốn kêu lên, nhưng một đoàn hỏa diễm kia liền không thể thu hồi, đau lòng chảy nước mắt, lại không có biện pháp.

Một lát sau, Tử Tâm Vũ đột nhiên bổ nhào đến quỳ xuống bên chân Sở Tiếu Tiếu, "Bang bang" không ngừng dập đầu, "Van cầu ngưi, thả Nguyệt Nhi, nàng là vô tội, tất cả đều do ta làm, Nguyệt Nhi cái gì cũng không biết, nàng là tỷ tỷ của ngươi a! Cầu ngươi buông tha nàng!".

Sở Tiếu Tiếu xoa xoa đầu ngón tay của mình, nhàn nhạt nói, "Ta còn là muội muội của nàng đó, ngươi lúc trước thế nào lại không buông tha ta? Nói đến, hiện tại cho dù ta có muốn thả nàng, Tà cũng sẽ không đồng ý a!".

Tử Minh Tà tức giận rất khủng bố nha, tuy rằng nàng chưa gặp qua, nhưng nàng lại biết!

"Hoàng thượng… Hoàng thượng… Người tha Nguyệt Nhi đi…".

Tử Minh Tà chán ghét nhíu mày, "Ầm ỹ đã chết". Ống tay áo vung lên, Tử Tâm Vũ trực tiếp dừng ở trên người Sở Luyến Nguyệt, hai đạo tiếng kêu thê lương, nghe được khiến cả người phát lạnh, bất quá đầu sỏ gây nên lại không có càm giác gì.

Tử Minh Tà vuốt tóc Sở Tiếu Tiếu thản nhiên nói, "Âm thanh này vẫn là dễ nghe hơn một chút!".

Ách… Sở Tiếu Tiếu run lên, hơi sợ nói, "Tà, ta như thế nào hiện tại mới phát hiện chàng rất biếи ŧɦái?".

"Biếи ŧɦái?". Tay Tử Minh Tà nắm lấy cằm của nàng, cười đến tà ác, "Ta không ngại làm thêm chuyên càng biếи ŧɦái hơn!".

Sở Tiếu Tiếu da đầu run lên, vội vàng ôm lấy cổ hắn, lấy lòng hôn hôn hắn, chuyển hướng đề tài, "Tử Tâm Vũ hình như là cô cô của chàng đi?".

Tử Minh Tà ngoéo môi, theo ý của nàng nói sáng chuyện khác, chẳng hề để ý nói, "Cô cô của ta không có mười cũng có tám người!". Hoàng gia nào nói đến thân tình gì?

Sở Tiếu Tiếu thoáng nhìn qua khuôn mặt thống khổ của Sở Ngự, thì thào hỏi, "Tà, chàng nói mẫu thân có muốn thấy hắn không?".

Tử Minh Tà ôm cánh tay của nàng nắm chặt, kêu ra tiếng, "Quỷ Sát!".

Tuyệt mỹ âm nhu Quỷ Sát nhẹ nhàng đi ra, "Chủ nhân…". Kết giới này là do Sở Tiếu Tiếu làm ra, linh thú của Sở Tiếu Tiếu đều có thể ra vào, nhưng Sở Tiếu Tiếu cùng Tử Minh Tà tựa hồ chẳng phân biệt được người của ta hay ngươi, giống như Sở Tiếu Tiếu có thể triệu hồi thì Tử Minh Tà cũng vậy, Quỷ Sát thân là quỷ của Tử Minh Tà, cũng có thể tự do ra vào kết giới.

"Tra Vân Hinh có chuyển thế đầu thai hay không".

"Dạ!". Quỷ Sát biến mất không thấy, một lát sau, lại trở lại, phía sau còn có một nữ tử xinh đẹp đi theo.

Nữ tử thủy mâu trong suốt nhìn thẳng Sở Tiếu Tiếu, trong mắt mang theo tia vui mừng, Sở Tiếu Tiếu há miệng thở dốc, thử kêu lên, "Mẫu thân?". Hiện tại nàng mới phát hiện nàng căn bản không nhớ rõ dung mạo của Vân Hinh, chỉ nhớ duy nhất phần ôn nhu kia.

Vân Hinh ôn nhu cười, nước mắt trong suốt trong mắt chớp động, "Tiếu Tiếu…". Đứa nhỏ của nàng đã trưởng thành!

Sở Tiếu Tiếu cười hỏi, "Mẫu thân, người có muốn hắn đi cùng ngươi không?".

Sở Ngự không thấy Vân Hinh, nhưng nghe được lời nói của Sở Tiếu Tiếu, tự nhiên hiểu được đôi chút, trên mặt đều là kích động, Sở Tiếu Tiếu nhìn mắt Tiểu Hắc, Tiểu Hắc ghé trên bàn miễn cưỡng giơ móng vuốt lên, làm cho Sở Ngự có thể thấy Vân Hinh.

Sở Ngự trong mắt kích động càng tăng, thân thể có chút run run, "Hinh Nhi…".

Biểu hình của Vân Hinh rất bình tĩnh, chính là thần sắc trong mắt có chút phức tạp, "Ngự…".

Sở Ngự biến sắc, tuy rằng cũng là xưng hô đó, nhưng Sở Ngự lại cảm giác được có điều thay đổi, "Hinh Nhi… Nàng là đang trách ta sao?".

Vân Hinh ôn nhu nhìn Tiếu Tiếu lắc đầu nói, "Không có, tình yêu vốn chính là ngươi tình ta nguyện, ngươi chính là lựa chọn điều trọng yếu hơn là người trong lòng ngươi mà thôi, cũng không có sai cái gì".

"Hinh Nhi…". Sở Ngự sắc măt càng thêm khó coi, hắn tình nguyện Vân Hinh hận hắn, cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng không thèm để ý của nàng.

Vân Hinh ôn nhu như trước cười, chết qua một lần, cái gì cũng buông xuống được, cũng nhớ lại tất cả trí nhớ đã mất, đã biết thân phận của mình, nếu là lúc trước nàng có thể nhớ được mình là ai, có lẽ Tử Tâm Vũ đã không cách nào chen chân vào được, nhưng nghĩ lại, nếu cần có thân phận cao quý mới có thể duy trì tình yêu này, kỳ thật rất đáng buồn!

Mắt nhìn người đang bị vây trong hỏa diễm bên kia, hai người kêu thảm thiết không ngừng, Vân Hinh cũng không nói cái gì, nhìn về phía Sở Tiếu Tiếu ôn nhu cười nói, "Tiếu Tiếu, có thể để cho mẫu thân ôm một cái được không?".

Sở Tiếu Tiếu nhẹ nhàng đáp ứng nàng, Vân Hinh vui mừng nói, "Nhìn con hạnh phúc, mẫu thân cũng có thể yêm tâm mà chuyển thế!".

Sở Tiêu Tiếu mẫn cảm nghe ra vấn đề trong lời nói, mẫu thân vẫn không có chuyển thế là vì nàng? Thấy nghi hoặc trong mắt nàng, Quỷ Sát tự giác giải thích nói, "Tiểu chủ nhân, Quỷ hồn nếu quá mức tưởng niệm một người ở trần thế, liền có thể dùng sự tưởng niệm này để trì hoãn thơi gian chuyển thế".

Sở Tiếu Tiếu ngẩn ra, xem bộ dáng vừa rồi của Vân Hinh, liền biết nàng sớm đã buông Sở Ngự, như vậy nàng người nàng không bỏ xuống được là mình! Thì thào kêu, "Mẫu thân…". Tuy rằng kiếp này đều không nhận được tình thương của cha mẹ, kiếp này Sở Ngự không mang lại cho nàng tình thương, nhưng có một người mẫu thân như vậy, nàng đã cảm thấy đủ, tuy rằng nương không thể ở lại làm bạn với mình, nhưng nương thật tâm yêu mình!

Vân Hinh giương mắt nhìn về phía Tử Minh Tà, Tử Minh Tà ngoan ngoãn đứng dậy thi lễ, "Nhạc mẫu đại nhân…". Vân Hinh nhìn hắn, tựa hồ rất vừa lòng, "Tiếu Tiếu liền giao cho con chiếu cố, không được cô phụ nàng!".

Tử Minh Tà trịnh trọng gật đầu, đem Sở Tiếu Tiếu ôm vào trong lòng, Sở Tiếu Tiếu cười nói, "Mẫu thân, người yên tâm, chàng nếu dám làm ra chuyện có lỗi với con, con sẽ đem chàng rút gân lột da!".

Tử Minh Tà sủng nịch nhìn nàng một cái, cánh tay buộc chặt, Vân Hinh cười gật đầu, do dự một chút nói, "Trong không gian giới chỉ của con có một ngọc bội khắc tên Vân Hinh, tuy rằng đã bị nát, nhưng con vẫn cứ giữ nó thật tốt, đó là vật tượng trưng cho thân phận của mẫu thân, có lẽ con có thể dùng đến nó không chừng, về phần thân phận của mẫu thân, con không cần phải xen vào nhiều như vậy, chỉ cần con vui vẻ, mâu thân an tâm, biết không?".

Sở Tiếu Tiếu gật đầu, trên mặt lộ ra tươi cười ngọt ngào, "Mẫu Thân, bảo trọng!". Nhìn thân ảnh Vân Hinh từ từ biến mất, Sở Tiếu Tiếu nắm chặt lấy tay Tử Minh Tà.

Sở Ngự kích động đi lên muốn ôm lấy Vân Hinh, nhưng tất cả đều phí công, "Hinh Nhi…".

"Oa nhi…" Tử Minh Tà ôm chặt cánh tay của nàng.

Sở Tiếu Tiếu rầu rĩ nói, "Ta không sao". Chân đá đá Quỷ Sát, cảnh cáo nói, "Ngươi nghĩ biện pháp nhất định phải để cho mẫu thân ta có thể đầu thai thật tốt, nếu kiếp sau mẫu thân ta không tốt, ta đem hồn phách của ngươi phách thành từng mảnh từng mảnh!".

Tay Quỷ Sát run lên vô tội nói, "Ta không có biện pháp a! Mẫu thân của người cũng không phải ở thế giới này chuyển thế!".

"Vậy ở nơi nào?".

"Ách… Này… Ta cũng không biết, vốn nàng phải ở thế giới này chuyển thế, nhưng bởi gì nàng đã bỏ lỡ thời gian, cho nên cũng chỉ có thể đi không gian khác, bất quá người yên tâm, mẫu thân này của người ở tại thế giới này đã đầu thai là người trong sạch, tin tưởng rằng ở không gian khác cũng không kém!".

Sở Tiếu Tiếu nhíu mày, biết lo lắng cũng vô dụng, cũng không lại rối rắm vấn đề này, nhìn về phía Sở Ngự vẻ mặt suy sút, khóe miệng giơ lên châm chọc, hiện hại bộ dáng này làm cho ai xem đây? Nguyên bản nàng còn không có tức giận như vậy, nhưng sau khi thấy mẫu thân của nàng, nàng rất tức giận, rất phẫn nộ! Mẫu thân nàng tốt như vậy, Sở Ngự lai cứ tổn thương nàng!
« Chương TrướcChương Tiếp »