Chương 26: Đâm chết
"Lớn mật, cư nhiên dám ngăn đường bản công chúa, thực sự là nô tài tìm chết!". Một nữ nhân trang điểm xinh đẹp rất giống khổng tước, vẻ mặt cao ngạo nhìn thị vệ trước mặt, trong mắt tất cả đều là khinh thường, hướng bên trong viện liếc nhìn một cái, khóe miệng câu lên khinh miệt, giương giọng hướng thị vệ phía sau phân phó nói, "Bắt hắn cho ta, hãy thật dạy cho cầu này cẩu nọ cấp bậc lễ nghĩa thật tốt!".
Sở Tiếu Tiếu lười biếng đi tới cửa, thản nhiên nhìn lướt qua, trừ bỏ nữ nhân hô to gọi nhỏ kia, phía sau nàng còn dẫn theo hai nữ nhân, nhìn qua đều là bộ dạng nhàn tĩnh, nhưng trong mắt cũng không ngừng hiện lên một chút toan tính, Sở Tiếu Tiếu nhíu mày, không biết công chúa của quốc gia nào làm cho người khác chán ghét còn không biết!
Sở Tiếu Tiếu nhìn thị vệ của nàng bị quát lớn, thị vệ kia như trước vẫn đứng trước cửa, không kiêu ngạo không siếm nịnh, không cầu xin tha thứ, nhìn thị vệ phía sau công chúa khổng tước tiến lên, trong mắt có chút do dự, tựa hồ lo lắn có nên phản kháng hay không.
Sở Tiếu Tiếu vừa lòng gật đầu, người này cũng không tệ lắm, nhìn ánh mắt đắc ý của công chúa khổng tước, Sở Tiếu Tiếu cười khẽ hỏa tâm nhắc nhở nói, "Vị công chúa này, mọi người đều biết Lăng Tiêu điện đều là người của Hoàng thượng, công chúa sẽ không đem bọn họ trở thành người của bản cung đi?"
Công chúa khổng tước cứng đờ, cho tới nay không có tiền lệ nào hậu cung phi tần có thể cùng tẩm điện với hoàng đế, hoàng hậu cũng sẽ có cung điện của mình, nàng nhất thời quên mất Phong Vực quốc mặc cho hoàng đế cùng hoàng hậu ở chung một chỗ, thầm nghĩ đánh đòn phủ đầu lập uy với Sở Tiếu Tiếu, không nghĩ tới cư nhiên động đến trên người Tử Minh Tà.
Thị vệ của công chúa không tước này thật ra lại thông minh, vừa nghe lời này liền vội vàng lui xuống, cái thị vệ kia thở dài nhẹ nhõm một hơi, càm kích nhìn Sở Tiếu Tiếu liếc mắt một cái, Sở Tiếu Tiếu cười khẽ nói, "Làm không sai, để ta nhắc Tà thăng quan cho ngươi!".
A? Thị vệ kia nhìn lăng lăng, thăng quan? Hắn giống như không có làm gì a?
Sở Tiếu Tiếu cũng không quản hắn, nhìn về phía công chúa đang xấu hổ không biết xử lý thế nào kia, cũng không nói gì, nhàm chán chắp tay đứng nhìn, nàng cũng không có lòng tốt như vậy, tìm bậc thang cho người khác đi xuống.
Nữ tử áo trắng sau lưng công chúa khổng tước kia rốt cục mở miệng, ôn nhu, một bộ dáng vô hại, lễ phép thi lễ rồi mới nói, "Hoàng hậu nương nương, Vân Hà công chúa đi đường mệt nhọc, thân thể mệt mỏi, nhưng vì sớm nghe nói tên Hoàng hậu nương nương, trong lòng sùng bái mới có thể vội vã đến đây bái kiến, nhưng cũng không nghĩ lại bị ngăn cản ở bên ngoài, tâm tình khó tránh khỏi có chút ác liệt, cho nên mới va chạm nương nương, thỉnh nương nương thứ tội!".
Vân Hà công chúa? Nguyên là là công chúa Vân Vụ quốc, khó trách lại kiêu ngạo như vậy! Bất quá Vân Vụ quốc làm sao có thể phái đến một công chúa ngu ngốc như vậy?
Sở Tiếu Tiếu đánh giá nữ tử áo trắng kia một chút, nàng ta thật thông minh, lời nói này giống như nói nàng không đúng, người ta sùng bái nàng, cho nên đường xa đến còn không kịp nghỉ ngơi liền đến bái kiến người, người lại đêm người ta ngăn ở bên ngoài!
Thấy Vân Hà công chúa nhìn ánh mắt nử tử áo trắng ôn hòa rất nhiều, Sở Tiếu Tiếu câu môi cười, cũng không nói cái gì.
Nữ tử áo trắng trong lòng có chút bồn chồn, hướng tới một nữ tử hoàng y khác liếc một cái, hoàng y nữ tử tiến lên ôn nhu nói, "Hoàng hậu nương nương, chúng ta tỷ muội ba người vốn là muốn vội vàng tới đầy thỉnh an hoàng hậu nương nương, nếu hoàng hậu nương nương không tiện…". Trong giọng nói mang theo chút ủy khuất, giống như là Sở Tiếu Tiếu đang khi dễ nàng.
Sở Tiếu Tiếu trong lòng cười nhạo, tỷ muội ba người? Ba người này mặt ngoài hòa thuận, nhất trí đối ngoại, nhưng nội bộ chỉ sợ là càng so đấu lợi hại hơn, chuyện quan trọng nàng đoán không sai, hia người này hẳn là người của Nguyệt Nhiễm quốc, đại đế quốc đưa tới nữ nhân thân phận tất nhiên là tài trí hơn người, những người khác đều không nói chơi, các nàng là đối thủ mạnh nhất của đối phương, đương nhiên, các nàng hiện tại đầu tiên phải làm là đem Sở Tiếu Tiếu đuổi xuống đài, sau đó bằng bản lĩnh của các nàng mà tranh đấu, tuy rằng nghe nói Tử Mnh Tà căn bản không có thiên phú tu luyện, chính là một phế vật, nhưng vậy thì sao, hắn là hoàng đế, nếu thành hoàng hậu, các nàng không phải là nữ tử tôn quý nhất Phong Vực quốc hay sao!
Sở Tiếu Tiếu con mắt xoay chuyển, Tà hẳn là còn cần một thời gian nữa mới có thể trở về, vậy trước bồi các nàng chơi đùa cũng được, "Ba vị đường xa đến, nọi vậy cũng mệt mỏi, tiến vào trong nghỉ ngơi chốc lát đi!".
Xoay người dẫn đầu đi vào, ba người liếc nhau, đuổi kịp cước bộ của nàng, nhìn thấy mạn châu sa hoa bên trong, ba người trong mắt hiện lên kinh diễm, hoàng y nữ tử ôn nhu cười nói, "Hoàng hậu nương nương thực thích loại hoa này sao? Loài hoa này tên gọi là gì a? Đpẹ quá!".
Sở Tiếu Tiếu nhíu mi túc, nhìn trong mắt ba người kinh diễm còn có kinh ngạc, chẳng lẽ mạn châu sa hoa này cùng với hoa sen giống nhau, cũng chỉ có ở Phong Vực quốc mới có? "Hoa này tên mạn châu sa hoa, là Tà thích!". Tuy rằng Tà nói là Ngâm phi thích, nhưng nàng lại cảm thấy rằng hắn cugnx thích, bất quá hoa này thật sự cùng hắn rất xứng đôi, nghĩ tới Tử Minh Tà, trong mắt không khỏi lộ ra một tia ôn nhu không dễ phát hiện.
Vân Hà công chúa nặng nề mà hừ lạnh một tiếng, mặt khác hai người kia còn che giấu rất tốt, liếc nhau, đáy mắt không khỏi lộ ra một chút ngưng tọng, vị hoàng hậu nương nương này cùng hoàng thượng ở cùng một điện không nói, cư nhiên còn gọi thẳng tên của hoàng thượng, xem ra hoàng thượng thực sự rất sủng nàng.
Đi đến ao hoa sen bên cnahj, Sở Tiếu Tiếu miễn cưỡng nằm trên nhuyễn tháp, thưởng thức hoa sen trong ao, gần đó mạn châu sa hoa cũng theo gió lay đọng, hoa sen đẹp thuần túy, đẹp thanh lịch, mạn châu sa hoa đẹp cuồng dã, đạng đàng hoàng, cùng ở trong một viện lại có thể hài hòa đến vậy, ba người nhìn về người trên nhuyễn tháp, đã thấy vị hoàng hậu nương nương này chống đầu, hai mắt híp lại, một bộ dáng tựa như dung nhập vào trong cảnh trí, đẹp đến làm cho người ta nín thở.
Dần dần phục hồi tinh thần, sắc mặt ba người không thể nào đẹp mắt được, dù sao các nàng tới là để đối phó với vị hoàng hậu nương nương này, cũng không nghĩ nàng lợi hại như vậy, hơn nữa nàng đây là ý gì? Để cho các nàng tiến vào cũng không ban thưởng cho các nàng tọa!
"Ngươi…". Vân Hà công chúa đang muốn bùng nổ, Sở Tiếu Tiếu đột nhiên quay đầu nhìn về phía ba người, trên mặt mang theo mỉm cười ngọt, "Vân Hà công chúa ta đã biết, không biết hai vị còn lại là ai?".
Bạch y nữ tử tiến lên từng bước, như trước nhàn tĩnh đáp, "Ta gọi là Lục Huyên là người của y cốc Nguyệt Nhiễm quốc, vị này là cùng quốc với ta, Đại tiểu thư độc môn Tư Mã San".
Nguyện Nhiễm quốc cùng Phong Vực quốc, Vân Vụ quốc đều không giống, không có hoàng đế, y cốc, độc môn, huyền thiên lâu ba thế lực hùng mạnh một phương, không biết vì áo, lúc này huyền thiên lâu cư nhiên không có tặng người đến, chỉ phái người tới chúc mừng.
Sở Tiếu Tiếu gật đầu, lại đem tầm mắt dời đi, cũng không ban thưởng tọa, cũng không để người châm trà, ba người nghẹ khí, nhưng đang ở trong Lăng Tiêu điện nên không dám giương oai.
Một lát sau, ba người thật sự không nhịn được nữa, Tư Mã San khuôn mặt tươi cười nói, "Hoàng hậu nương nương là hoàng hậu, nói vậy huyền lực rất thâm hậu, Vân Hà công chúa cũng đam mê tu luyện, vẫn ngóng trông cùng Hoàng hậu nương nương luận bàn, nhưng lại không có cơ hội, hiện tại vất vả được nhìn thấy ngươi…".
Vân Hà công chúa trực tiếp tiếp lời, "Ta muốn cùng ngươi quyết đấu!". Vân Vụ quốc sỡ dĩ đưa nàng đến đây đó là bởi vì thiên phú của nàng rất tốt, nay đã là nhị giai trung cấp huyền sư, các công chúa khác không thể so được.
Sở Tiếu Tiếu nhìn hai người khác trong mắt tinh quang lướt qua, trong lòng hiểu rõ, chỉ sợ là nghe hai cái bản cũ đồn đại đảm bảo bất trắc, cho nên mới kích động Vân Hà công chúa đi ra, thử xem nàng sâu cạn.
Sở Tiếu Tiếu ngồi dậy, chỉnh lý quần áo lại, "Tốt!". Người ta đã muốn đến đây, vậy nàng cũng không cần nhẫn.
Nghe nàng đáp ứng, Vân Hà trong lòng vui vẻ, nên biết trong lúc quyết đấu có vấn đề gì, sau đó đối phương cũng không thể truy cứu, đương nhiên không tránh được có tiểu nhân không tuân thủ quy củ, nhưng Tử Minh Tà thân là vua một nước, tổng là không thể bỏ qua mặt mũi của Phong Vực quốc, tìm nàng tính sổ.
Hai người khác thật ra không lộ ra sắc mặt vui mừng gì, bất quá trong thần sắc có chút quái dị.
Vân Hà là nhị giai trung cấp huyền sư, Sở Tiếu Tiếu đem thực lực trước kia khống chế ở nhất giai trung cấp huyền sư, đối phó với nữ nhân này đã đủ rồi, hai người trên người vầng áng lóe lên, mắt thấy sẽ động thủ.
"Ảo ảnh!". Chỉ nghe thấy Vân Hà kêu khẽ một tiếng, sau đó nghe thấy một tiếng báo rống, một hoa báo xuất hiện trước mặt nàng, hoa báo nhìn Vân Hà liếc mắt một cái, trong mắt mang theo tia phẫn nộ không cam lòng.
Sở Tiếu Tiếu nhíu mày, còn chưa bắt đầu trước hết đã đem khế ước linh thú triệu hồi ra, nàng nhưng so với nàng ta là "kém một giai" đấy, chẳng lẽ vị công chúa này còn sợ nàng không cẩn thận làm bị thương nàng at? Nhưng lại không nghĩ tới công chúa này lại khế ước hoa báo,cư nhiên là một cưu giai tiên thú ảnh báo, ảnh báo số lượng còn sống rất ít, muốn tìm cũng không dễ dàng.
Ảnh báo là linh thú vô thuộc tính, đặc điểm lớn nhất chính là tốc độ cực nhanh, người tu vi thấp ngay cả tàn ảnh cũng không nhìn thấy được, ảnh báo nếu muốn đánh lến, đó là khó lòng phòng bị, bất quá nếu là cường giả trên Vương cấp hoặc là có ngự linh khí thần cấp phòng ngự mà nói, ảnh báo liền vô kế khả thi, tuy rằng tốc độ nó rất nhanh, nhưng dù sao cũng chỉ là tiên thú, đối với mai rùa quá mức cứng rắn nó cũng phá không được!
Bất quá ảnh báo này thực không tình nguyện, giống như là chán ghét vị Vân Hà công chúa này, chắc là bị bất đắc dĩ phải cùng Vân Hà công chúa ký kết khế ước, đối với vị chủ nhân này rất bất mãn, nhưng bị khế ước trói buộc không thể phản kháng, rất là nghẹn khuất đi!
Ánh mắt Vân Hà lộ ra một tia đắc ý, cười duyên nói, "Hoàng hậu nương nương thỉnh!".
Ánh mắt Sở Tiếu Tiếu lạnh lùng, nhìn bộ dáng Vân Hà căn bản chính là không tính thủ hạ lưu tình, không giống như muốn giáo huấn nàng, mà là càng muốn mệnh của nàng, trong lòng hừ lạnh một tiếng, không thể không nói nàng thật sự là không biết lại lớn mật!
Vân Hà không cùng nàng dong dài, trong mắt hiện lên một chút âm ngoan, chỉ huy Ảnh báo hướng về phía Sở Tiếu Tiếu công kích, chính mình lạ nhàn nhã đứng một bên xem diễn, Sở Tiếu Tiếu đưa vòng tay phòng ngự khởi động, thân thể thoáng chốc bị tầng sương mù màu trắng vây quanh, phiêu phiêu giống như tiên, lẳng lặng đứng đó không nhúc nhích.
Ảnh báo trong mắt càng tức giận hơn, nhưng Vân Hà là chủ nhân của nó, nó chỉ có thể tùy ý nàng sai bảo, không thể tổn thương nàng, bởi vì tức giận mà hai tròng mắt đỏ bừng nhìn về phía Sở Tiếu Tiếu, đem tức giận toàn bộ chuyển dời lên trên người nàng, giống như muốn phát tiết, điên cuồng mà hướng nàng phóng đi, trực tiếp dùng đầu đánh hướng nàng.
Người thường căn bản không thể thấy rõ tốc độ của nó, đối với Sở Tiếu Tiếu mà nói lại là động tác chậm như bình thường, nhìn thấy rõ ràng, gặp ảnh báo mãnh liệt đánh tới như vậy, cư nhiên còn dùng đầu, Sở Tiếu Tiếu không khỏi co rút khóe miệng, trong lòng có chút đồng tình, khẳng định sẽ rất đau, như vậy cũng rất đâu đi!
Nhưng nàng vẫn là xem nhẹ sự phẫn nộ của ảnh báo, ảnh báo đem toàn bộ phẩn hận dọng lại phát tiết đến, sau khi va chạm có thể nói là dùng hết toàn bộ khí lực.
Kết quả, "Phanh". Hai tiếng nổ, một tiếng là âm thanh ảnh báo đánh lên phòng ngự của vòng tay, một tiếng là âm thanh ảnh báo ngã xuống, Vân Hà lăng lăng nhìn máu đỏ tươi từ đầu ảnh báo chảy ra, một hồi lâu mới phụ hồi tinh thần cảm nhận được khế ước biến mất, sắc mặt Vân Hà trắng bệch, nàng không tin linh thú khế ước cao ngạo cứ như vậy mà chết?
Sở Tiếu Tiếu cũng có chút ngoài ý muốn, nguyên bản nghĩ đến chỉ là sẽ ngất xỉu, không nghĩ tới cư nhiên ngoan như vậy, tươi sống đâm chết!
Tay Vân Hà chỉ vào Sở Tiếu Tiếu, cả người run lên, trong lòng không ngừng nhìn vết máu kia, nhưng là cửu giai tiên thú a! Nàng phải đến nơi nào để tìm lại một cửu giai tiên thú?
"Ngươi…Ngươi… Ta gϊếŧ ngươi…". Vân Hà đã tức đến đỏ mắt, vầng sáng màu xanh nhạt che kín toàn thân, vẻ mặt phẫn nộ đánh về phía Sở Tiếu Tiếu, Sở Tiếu Tiếu như trước vẫn không nhúc nhishc, nhíu mày, vị Vân Hà công chúa này sẽ không phải cũng muốn đâm chết đấy chứ?
Tư Mã San không nhịn được nhíu mày, nàng vốn thừa dịp hai người đánh nhau, hạ độc trí mạng cho Sở Tiếu Tiếu chết đi, sau đó vu oan cho Vân Hà, một hòn đó ném trúng hai con chim, nhưng không nghĩ tới nàng ta cư nhiên có linh khí phòng ngự lợi hại như vậy, độc dược của nàng đối với nàng ta chỉ sợ là vô dụng, bất quá lần này cũng coi như không đến không công đi, ít nhất biết được Sở Tiếu Tiếu quả thật là nhất giai trung cấp huyền sư.
Trong tay Vân Hà bỗng xuất hiện một trường kiếm, trong mắt tất cả đều là ngoan độc, có linh khí phòng ngự thì như thế nào? Nàng đồng dạng cũng có linh khí! Trường kiếm đang hướng Sở Tiếu Tiếu, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, còn có một tiếng quát lạnh, "Sao lại thế này?".
Vân Hà ngừng lại, xoay người nhìn lại, sau khi sửng sốt một chút, trên mặt lại hiện lên một tia đỏ ửng, Sở Tiếu Tiếu trừng mắt nhìn Tử Minh Tà, liếc một cái, thật sự là một cái họa thủy!
Tử Minh Tà lạnh lùng nhìn ba người, ba người phụ hồi tinh thần, vội vàng hành lễ, tuy rằng bọn họ còn chưa tửng gặp Tử Minh Tà, nhưng cũng biết Tử Minh Tà có một đôi song đồng độc nhất vô nhị, biết là một phế vật lại thành tân đế của Phong Vực quốc, cũng không ngờ bộ dạng lại đẹp như vậy, đáy lòng nguyên bản một tia không cam lòng kia cũng biết mất không còn, đáy lòng ẩn ẩn mang theo một tia chờ đợi, gả cho một nam nhân như vậy cũng không sai, trừ bỏ không có thiên phú tu luyện ra, điều kiện khác cũng thật hấp dẫn người.
Nhìn thần sắc ba người, Sở Tiếu Tiếu yên lặng không nói gì, dùng sự thẹn thùng vô hạn nhàn nam nhân của nàng sao? Xem đi xem đi! Lại thế nào cũng vẫn là của nàng.
Tử Minh Tà nhìn thấy Sở Tiếu Tiếu không ngừng trừng hắn, khóe miệng nhịn không được nở nụ cười, trong mắt cũng mang theo ý cười, ba nữ nhân chưa được phép đứng dậy vụиɠ ŧяộʍ ngắm biểu tình cảu hắn, sắc mặt đều trở nên vô cùng đỏ, hai mắt mê ly, một bộ dáng động xuân tâm.
Tử Minh Tà trực tiếp đi đến trước mặt Sở Tiếu Tiếu, tay đem nàng kéo vào trong lòng, Sở Tiếu Tiếu cũng không bài xích hắn, ngược lại cùng hắn vây lấy, "Có hay không nhớ ta?". Thanh âm mang theo thản nhiên dụ hoặc, nghe được làm xuân tâm nhộn nhạo, nhưng Sở Tiếu Tiếu nhìn hắn ôm nàng vào trong ngực lại nhịn không được đen mặt.
Sở Tiếu Tiếu có chút nghi hoặc, trước kia cũng không thấy Tử Minh Tà có mị lực lớn như vậy a! Tuy rằng đem nàng câu dẫn đi, nhưng những nử tử khác đối với hắn thực kinh thường, như thế nào lại trở nên chạm tay vào có thể bỏng như vậy?
Thấy nàng còn đang trầm tư, cũng không để ý đến hắn, Tử Minh Tà có chút bất mãn cắt vành tai của nàng, Sở Tiếu Tiếu hừ nhẹ nói, "Chàng không phát hiện ta đang có rất nhiều việc sao?". Trong mắt rõ ràng viết to hai chữ "Họa thủy"!
Tử Minh Tà câu môi cười khẽ, rõ ràng là không có động tác dư thừa nào, lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng tà mị, nhịn không được tim đập nhanh, Sở Tiếu Tiếu nhíu mi nhìn hắn, nhịn không được lấy tay nhéo mặt hắn, sẽ không phải là hồ ly tinh đi? Đạo hạnh cao thâm, càng thêm câu dẫn người!
Ba nữ nhân nhìn động tác này của nàng nhất tề hít một ngụm khí lạnh, không thể trách các nàng chưa từng thấy qua, tôn nghiêm của đế vương không thể xâm phạm, nào có đế vương lại để cho người vuốt ve? Lại còn là ở trước mặt người của quốc gia khác, hơn nữa còn là vuốt mặt!