Q2 – Chương 25: Đăng cơ đế vị

Chương 25: Đăng cơ đế vị

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết… Ngôi vị hoàng đế truyền cho Minh Vương Tử Minh Tà… Tùy ý đăng cơ, không thể sai lầm!".

Thánh chỉ vừa ra, bách quan ồ lên, nên biết rằng Tử Kình Thiên vẫn còn trẻ, thân thể vẫn còn tốt lắm, làm sao có thể đột nhiên hạ chỉ truyền ngôi cho Nhị hoàng tử, hơn nữa để cho người hoài nghi là Hoàng thượng ngay lập tức muốn truyền ngôi thì cũng không cần phải mất tích a!

Nhưng bọn họ lại không thể hoài nghi thánh chỉ, bởi vì thánh chỉ là do tổng quản thái giám Hưng Nghĩa tự mình tuyên đọc, Hưng Nghĩa theo Hoàng thượng lúc bắt đầu kế vị cho tới nay, đối với Hoàng thượng trung tâm như một, có hắn ra mặt, liền quả thật là ý tứ của Hoàng thượng!

…….

Trong Lăng Tiêu điện, sắc mặt Sở Tiếu Tiếu khó coi, lão nhân chết tiệt, cư nhiên dám chơi trò mất tích! Không cần phải nói, nhất định là chạy đi tìm Ngâm phi!

Tử Minh Tà một chút nóng nảy cũng không có, tay đem Sở Tiếu Tiếu vẻ mặt âm trầm ôn vào lòng, không sao cả nói, "Oa nhi đừng tức giận, cùng lắm thì kháng chỉ là được!". Nói thật là thoải mái a!

Sở Tiếu Tiếu nhu nhu mặt hắn, sắc mặt dịu đi chút, "Quên đi, không cần thiết, không phải là hoàng đế sao? Đăng cơ liền đăng cơ!". Trong mắt xẹt qua một tia nguy hiểm, lão nhân chết tiệt, chờ xem! Muốn tính kế nàng tốt như vậy sao?

Trong hoàng cung một mảnh bận rộn, đều bởi vì mười ngày sau Tử Minh tà đăng cơ mà chuẩn bị, nhưng chánh chủ lại như trước lường biếng ôm Vương phi của mình phơi nắng.

Sở Tiếu Tiếu hí mắt tự hỏi, sao đó đột nhiên buông tiếng thở dài, tay xoa gương mặt yêu nghiệt của Tử Minh Tà, càm thán nói, "Tránh cũng không khỏi a! Nếu là địch thì vẫn phải đến!". Thánh chỉ truyền ngôi vừa ban ra, không riêng gì các phụ quốc Phong Vực quốc, ngay cả Vân Vụ quốc cùng Nguyệt Diễm quốc tựa hồ đều phái người đến chúc mừng, chỉ sợ sau khi qua đại điển đăng cơ, sẽ tới Phong Vực quốc.

Tân hoàng đăng cơ, tự nhiên không tránh được việc lấp đầy hậu cung, Tử Minh Tà hiện nay chỉ có một mình nàng là Vương phi, không chỉ có ý nghĩ của các quốc gia khác, ngay cả tứ đại gia tộc từ lâu cũng đã chuẩn bị người để tiến cung dâng tặng.

Hừ lạnh một tiếng, Sở Tiếu Tiếu giương giọng nói, "Li Diễm, thông tri Bắc Thần Dực cùng Minh Hạo, không muốn ta diệt Bắc Thần gia cùng Nghiêm gia cũng đừng theo náo nhiệt!".

Li Diễm co rút khóe miệng, "Dạ!".

"Còn có Nghiêm Dịch, Nghiêm gia cũng giống nhau!".

Tử Minh Tà cười trộm, thản nhiên nói, "Bắc thần gia trên cơ bản đã là Dục làm chủ, hắn sẽ không tham gia náo nhiệt, nhưng Minh gia, Minh Tang là một người ngoan độc, chỉ sợ sẽ không nghe Hạo khuyên, Nghiêm Thanh thực ra là một người khí độ, tin tưởng trước khi thăm dò tình huống sẽ không cứng rắn chống lại".

Nghiêm Dịch nghe thấy lời của hắn, cước bộ chậm một chút, nguyên bản mọi người đều nói Nhị hoàng tử là phế vật, căn bản không có chú ý đến hắn, cũng không nghĩ hắn lại có thể nhìn thấu triệt để sự tình như vậy, ngẫm lại đều kinh hãi, người như vậy, ngươi sẽ không phòng bị hắn, nhưng hắn lại nhìn thấu ngươi.

Sở Tiếu Tiếu hừ nhẹ nói, "Minh Tang? Nếu không phải hắn là người thân của Minh Hạo, ta mới không nhắc nhở!". Đùa nghịch ngón tay thon dài cười khẽ nói, "Ta nên làm điều cần làm, nếu hắn vẫn muốn phạm sai lầm, kia liền không trách ta được!".

Sở Ngự mặt vẫn cau có, hắn vạn lần không ngờ Tử Kình Thiên đột nhiên lại đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Tử Minh Tà, chẳng lẽ thật sự bị Sở Tiếu Tiếu dùng yêu pháp gì?

Nguyên bản Tử Minh Tà vì đế, Sở gia cũng sẽ không có tổn thất gì, dù sao Sở Tiếu Tiếu vẫn là nữ nhi Sở gia, nhưng nếu cái yêu nghiệt kia thật sự tính hủy Sở gia như đã nói…

Đau đầu xoa xoa thái dương, hắn cảm thấy gần đây thật sự mọi chuyện đều không thuận, rõ ràng lời tiên đoán thật tốt, như thế nào lại thành như vậy? Đợi chút, lời tiên đoán của quốc sư chưa bao giờ sai lầm, nay Tử Minh Tà sắp đăng cơ, chớ không phải là thực long thiên tử đối tượng sai lầm?

Nếu nói như vạy, nếu hắn đúng lúc sửa sai lầm, làm cho long phượng thành đôi, như vậy liền có thể ứng nghiệm lời tiên đoán, đến lúc đó Sở Tiếu Tiếu có tác quái cũng không có tác dụng gì.

"Phụ thân… Người nói cái gì?". Sở Luyến Nguyệt không thể tin nhìn hắn, hắn cư nhiên để nàng gả cho Tử Minh Tà?

Nghe nói Tử Kình Thiên đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Tử Minh Tà, Sở Luyến Nguyệt trong lòng phẫn hận không thôi, thay Tử Huyền Diệp thấy khong đáng giá, nàng hận không thể gϊếŧ chết Tử Minh Tà cùng Sở Tiếu Tiếu, nhưng hiện tại phụ thân lại để cho nàng gả cho kẻ thù của nàng?

Sở Ngự thở dài nói, "Nguyệt Nhi, phụ thân nghĩ tới lời tiên đoán thực long thiên tử đích thực chỉ sợ là Tử Minh Tà, chúng ta vẫn đã lầm đối tượng…".

Sở Luyến Nguyệt trầm mặc không nói, trong mắt lộ vẻ đau xót, nàng gả cho Thái tử ca ca là vì thật sự thích hắn, mà không phải vì thực long thiên tử gì cả.

"Nguyệt Nhi…".

Sở Ngự còn muốn nói cái gì, lại bị Sở Luyến Nguyệt đánh gãy, "Ta gả!". Sở Luyến nguyệt buông xuống, trong mắt tất cả đều là cừu hận, tuy rằng nàng hiện tại không thể làm gì, nhưng nàng cũng sẽ không để Sở Tiếu Tiếu hạnh phúc, gả cho Tử Minh Tà, nhìn thân phận thiên định chi phượng của nàng tự nhiên là Hoang hậu! Nàng muốn thấy Sở Tiếu Tiếu thống khổ, nàng muốn có được quyền lực, mới có thể thay Thái tử ca ca báo thù!

….

Mười ngày sau, Long Tường điện, đại thần tả hữu quỳ xuống đất nghênh đón tân quân, Tử Minh Tà như trước một thân hắc bào, đầy tùy ý, ở chỗ vạt áo hắc bào có thêu mạn châu sa hoa màu đỏ thập phần chói mắt, thật yêu diễm, tựa hồ không thể nào che đi.

Chúng thần đang muốn tam hô vạn tuế, đã thấy mạn châu sa hoa lay động ngừng lại, mọi người trong lòng nhịn không được nói thầm, cũng không dám ngẩng đầu nhìn, mặc dù đối với hoàng đế Tử Minh Tà không hài lòng, nhưng dù sao cũng là hoàng đế, quy củ không thể bỏ.

Tử Minh Tà đứng tại chỗ, quay đầu tựa hồ chờ đợi người nào, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, "Oa nhi…".

Sở Tiếu Tiếu bĩu môi, thực không tình nguyện đi vào đại điện, oán giận nói, "Vì sao muốn ta cùng đến?". Quả thực chính là làm cho nàng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích mà!

Mọi người sớm đã quên quy củ, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn, đã thấy Tử Minh Tà tay đem Sở Tiếu Tiếu kéo vào trong lòng, khẽ cười nói, "Không có oa nhi, ta rất nhàm chán a! Đăng cơ là do oa nhi nói, cho nên về sau nàng cùng ta lâm triều!".

Sở Tiếu Tiếu còn chưa kịp phản bác, đã truyền đến một mảnh tiếng hô, "Hoàng thượng không thể a!".

Ngày đăng cơ mang theo một nữ nhân, Phong Vực quốc còn chưa bao giờ có tiền lệ như vậy, cho dù là Hoàng hậu cũng không có nhận qua vinh dự như vậy, nay Hoàng thượng cư nhiên còn muốn cho một nữ tử tham chính, thật là hết sức vớ vẩn!

Sở Tiếu Tiếu nhíu mày, ánh mắt lộ ra một chút thú vị, lời nói muốn phản đối thu về, miễn cưỡng tựa vào người Tử Minh Tà, tựa hồ có chút chờ mong.

Tử Minh Tà không hờn giận mím môi, âm thanh lạnh lùng nói, "Có gì không thể?".

"Hoàng thượng, Phong Vực quốc từ xưa đến nay liền không có tiền lệ nữ tử tham chính, quy củ không thể bỏ a!".

"Mong Hoàng thượng cân nhắc!".

….

Sở Tiếu Tiếu nhìn về phía Tử Minh Tà, nhún vai, này cũng không thể trách ta! Tử Minh Tà nhéo nhéo tay nàng, tầm mắt lạnh như băng đảo qua mọi người đang quỳ, không sao cả nói, "Vậy các vị tìm một Hoàng đế quy củ khác là được rồi!". Cúi đầu nhìn Sở Tiếu Tiếu, ôn nhu nói, "Oa nhi, chúng ta trở về phơi nắng!".

"Hoàng thượng…". Hưng Nghĩa có chút bất đắc dĩ, "Thỉnh Hoàng thương đăng cơ!". Tầm mắt nhìn về Sở Tiếu Tiếu, Tử Kình Thiên trước khi đi cố ý phân phó với hắn, không thể làm khó Sở Tiếu Tiếu, chỉ cần yêu cầu không quá đáng, có thể thỏa mãn nàng liền tận lực làm, tuy rằng hiện tại xem ra, nữ tử tham chính có phải là quá đáng một ít khong, nhưng vẫn không thể để cho Phong Vực quốc không có hoàng đế đi!

Hưng Nghĩa tổng quản lên tiếng, người phía dưới cũng không dám phản đối nữa, trong lòng rõ ràng, chỉ sợ là Hoàng thượng đã nói, nhưng vẫn là không tránh được than thở một phen, vì tương lai của Phong Vực quốc mà lo lắng.

Vốn trước nay đều không có tân đế không có thiên phú tu luyện, hiện nay Hoàng thượng còn cư nhiên ngu ngốc như thế, có thể tốt được sao?

Mặc kệ đại thần không tình nguyện, cuối cùng Tử Minh Tà vẫn thành Hoàng đế, Sở Tiếu Tiếu cũng bị Tử Minh Tà kéo cùng tiến lên lâm triều, danh viết "đồng cam cộng khổ", Sở Tiếu Tiếu hối hận mười phần, thực không nên tiếp thu cục diện rối rắm này!

Sợ Ngự không nghĩ tới, Tử Minh Tà cư nhiên vội vàng hạ thánh chỉ phong Sở Tiếu Tiếu làm hậu, mắt thấy sự tình phát triển như vậy, trong lòng bất an dần dần càng nhiều, đều cảm thấy có tai họa, chỉ có thể không ngừng nghĩ đến lời tiên đoán của quốc sư để an ủi mình, chỉ cần long phượng thành đôi là tốt rồi, cuối cùng Nguyệt Nhi nhất định sẽ là Hoàng hậu, Sở gia nhất định sẽ hưng thịnh không suy!

…..

Tử Minh Tà tay ôm lấy người đang ngồi xổm bên cạnh oa hoa sen, "Làm cái gì vậy?".

Sở Tiếu Tiếu nhìn xem thường, "Tu luyện a! Khắp nơi mỹ nữ đông đủ, tránh không được lại có người tìm ta quyết đấu!". Bởi vì Phong Vân đại lục trọng võ, cầm kỳ thư họa đều xếp sau võ hạng, các nữ nhân này đều muốn tìm nàng phiền toái, khẳng định sẽ tìm nàng quyết đấu, tuy rằng hôn lễ nàng đã động võ qua, người tận mắt chứng kiến đều thấy được nàng là nhất giai trung cấp huyền sư, nhưng lời đồn đãi nàng là phế vật đã xâm nhập vào lòng người, đến nay đại đa số mọi người vẫn cho nàng là phế vật, những nữ nhân mới đến đó, thế nào cũng cho rằng nàng dễ khi dễ, hơn nữa cho dù là nhất giai trung cấp huyền sư ở giữa nữ tử mà nói cũng đã cao, nhưng cũng không phải không có người thiên phú cao hơn, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, luôn luôn có người cao hơn nhất giai trung cấp huyền sư, tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha nàng!

Tử Minh Tà đem nàng ôm đến nhuyễn tháp bên cạnh nằm xuống, nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cười nói, "Hoàng hậu của ta không phải ai cũng có thể khi dễ!". Hơn nữa coi tu vi của nàng, những nữ nhân kia làm sao có thể là đối thủ của nàng?

Sở Tiếu Tiếu ôm hắn cọ cọ, có chút ai oán nói, "Ta mệt nhọc…". Thượng cái gì triều a? Phải dậy sớm như vậy, thật sự là không quen!

Tử Minh Tà vỗ nhẹ phía sau lưng nàng, ôn nhu nói, "Ngủ đi… Về sau không cần dậy sớm như vậy…".

Sở Tiếu Tiếu từ từ nhắm hai mắt, rầu rĩ nói, "Không quan hệ, dù soa ngươi đi rồi, ta cũng không củng yên được…".

"Ha ha…". Lời nói của nàng rõ ràng lấy lòng Tử Minh Tà, Tử Minh Tà cúi đầu cắn cắn chóp mũi của nàng cười nói, "Ta đem thời gian lâm triều dời xuống trễ hơn".

Sở Tiếu Tiếu trầm mặc trong chốc lát, từ từ nhắm hai mắt lắc đầu nói, "Đại thần không bị người làm tức chết?".

"Yên tâm, mệnh rất dài!". Nghĩ tới chuyện vừa rồi trong thư phòng, ánh mắt Tử Minh Tà lạnh lùng, tiến đến bên tai Sở Tiếu Tiếu dụ hoặc nói, "Oa nhi không muốn biết Sở Ngự tiến cung cầu kiến là vì chuyện gì sao?".

"Không có hưng thú!".

Tử Minh Tà nhíu mày, chậm rãi nói, "Không có hứng thú? Hắn nhưng là muốn đem Sở Luyến Nguyệt nhét vào hậu cung đấy? Chỉ sợ còn ngắm tới vị trí Hoàng hậu…".

Sở Tiếu Tiếu mở mắt ra, ai oán nhìn hắn một cái, buồn ngủ đều không còn, đáy mắt xẹt qua một đạo mũi nhọn lạnh băng, lôi kéo tay hắn ngồi dậy, "Ta hiện tại rất hứng thú!".

Từ Minh Tà tay ôm lấy nàng, để nàng dựa vào trước ngực của hắn, mới nhàn nhạt mở miệng nói, "Long phương thành đôi, ngạo thị thiên hạ…".

Sở Tiếu Tiếu cười lạnh nói, "Hắn cảm tháy hắn lầm đối tượng, gả sai nữ nhi rồi, hiện tại muốn cứu bổ?". Tử Minh Tà không nói, tương đương cam chịu.

"Hừ! Xem ra hắn còn chưa đủ việc!".

…..

Ngày thứ hai, trong triều đại thần họ Sở đều quỳ xuống thỉnh cầu Tử Minh Tà tra rõ chuyện thích khác, nguyên nhân còn là bởi vì tối hôm qua trong hậu cung thái thượng hoàng, tất cả phi tần là người của Sở gia toàn bộ đều bị gϊếŧ, không một người sống sót, chuyện này chính là có người nhắm vào Sở gia, hơn nữa gần đây Sở gia luôn gặp tai họa không ngừng, quan viên họ Sở chết đã chết gần một nửa, bọn họ cả ngày lo lắng đề phòng, chỉ sợ không biết khi nào đầu không còn ở cổ.

Bọn họ đều là người của Sở gia, trừ người hoàng thất, thiên phú tu luyện của tộc nhân trong Tứ đại gia độc đứng đầu, tuy quan viên đều ham hưởng thụ, nhưng tu vi vẫn có, nhưng lại vẫn không thể tránh được từng người chết đi, người Sở gia làm sao có thể không sợ hãi?

Trước kia Thái thượng hoàng cũng cho người tra rõ việc này, nhưng không biết vì sao sau này lại không quan tâm, chúng thần đều không rõ tâm tư của hắn, cũng không dám tùy tiện tạo áp lực.

Sở Tiếu Tiếu bị Tử Minh Tà ôm vào trong ngực, cúi đầu không nói, trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng lạnh, nghĩ tới dáng vẻ lo lắng phẫn nộ của Sở Ngự, khóe miệng lại nhịn không được nở nụ cười.

Tử Minh Tà cầm bàn tay nhỏ bé của Sở Tiếu Tiếu, không mặn không nhạt nói, "Một ít tiểu mao tặc mà thôi, các khanh không cần để ý quá mức!".

Nghe vậy, Sở Tiếu Tiếu ở trong lòng hắn nhéo một cái, lại còn nói rằng nàng là tiểu mao tặc? Tử Minh Tà khóe miệng giương lên, cầm tay nàng, ôm nàng đứng dậy liền đi, Hưng Nghĩa sửng sốt một chút, bất đắc dĩ hô, "Bãi triều!".

Nhìn Tử Minh Tà đi xa, trong điện đại thần than thở một trận, Hoàng thượng cư nhiên ngu ngốc như thế, Phong Vực quốc nguy hiểm! Nhìn bộ dáng suy sụp của chúng thần, Hưng Nghĩa thờ dài một tiếng, cũng nhịn không được hoài nghi quyết định của Tử Kình Theien có phải hay không sai lầm rồi?

Sở Tiếu Tiếu tùy ý để Tử Minh Tà ôm, lắc đầu thở dài, "Chậc chậc… Hôn quân a!".

Tử Minh Tà khẽ cười nói, "Oa nhi trong lòng có hay không thoải mái?". Sở Tiếu Tiếu sửng sốt, sau đó khóe miệng không nhịn được độ cong mở rộng, nguyên lai hắn để ta hết giận a! Khẽ cười một tiếng nói, "Không quan trọng, cái lão nhan kia chỉ sợ hiện giờ chân không giơ qua khỏi đầu!". Nàng đều để cho hắn xử lý quốc sự, hắn còn dám tính kế nàng, để cho Tà đăng cơ, không trừng phạt một chút sao được?

Tử Minh Tà ôn nhu nói, "Cũng không phải chỉ vì vậy, nàng cũng biết ta vốn không thích trói buộc, thời điểm còn là hoàng tử không ai có thể quản ta, lúc làm hoàng đế cũng như vậy".

Sở Tiếu Tiếu nhẹ nhàng gật đầu, như thế, một ngôi vị hoàng đế làm sao có thể kéo chân hắn được?

…..

Sứ thần các quốc gia lần lượt đến Phong Vực quốc, vì sứ thần các quốc gia cử thành hội nghi là ba ngày sau, nhưng nữ tử đi theo trước tiên đều được đưa vào trong cung.

Sở Tiếu Tiếu nằm ở Lăng Tiêu điện, lười xuất môn, nàng hiện tại muốn nhanh chóng tăng tu vi của mình, cũng không hứng thú đi ra ngoài để người ta tìm phiền toái, địch nhân thần bí kia, Long Kí không chịu nói nhiều, nhưng nàng vẫn ghi nhớ trong lòng, cho nên nàng vẫn không quên tu luyện, Tiểu Hắc, Diệp Khunh, Phi Vân, Long Vực đều rất ít đi ra, kỳ thật cũng thật sự là đang tu luyện, tuy rằng chủ nhân Sở Tiếu Tiếu này có chút vô lương,nhưng bọn họ cũng là phục nàng, địch nhân của nàng tự nhiên cũng là địch nhân của bọn họ, nhưng tu vi hiện nay của bọn họ còn chưa đủ, cùng Sở Tiếu Tiếu so sanh thật kém xa, làm sao có thể giúp nàng được? Cho nên chỉ có thể không ngừng tăng lên thực lực của mình.

Nhưng Sở Tiếu Tiếu không ra khỏi cửa, phiền toái vãn tự mình tìm tới cửa!