Chương 24: Trò chơi bắt đầu
Ba ngày ba đêm trôi qua, Tử Huyền Diệp mới thanh tỉnh lại, nhớ tới mình đã làm cái gì, hai tay có chút run run, nhìn Hoàng hậu sắc mặt có chút điên cuồng, lại nhìn dưới chân Sở Luyến Nguyệt đã sớm chết ngất đi, còn có một vệt máu chói mắt ở dưới thân nàng, Tử Huyền Diệp suýt nữa ngã ngồi, trong miệng lẩm bẩm, "Yêu nghiệt… Yêu nghiệt…". Chỉ có yêu nghiệt mới có thể tàn nhẫn như vậy.
Sở Tiếu Tiếu lúc này đang dựa vào trong lòng Tử Minh Tà ngủ say sưa, lông mi dài ở mí mắt thật cong, hai má mang theo một nét đỏ ửng vì ngủ say, tựa như một thiên sứ, làm sao lại giống yêu nghiệt?
Tử Minh tà thản nhiên liếc mắt nhìn Tử Huyền Diệp một cái, tầm mắt lại trở lại với người đang ở trong lòng, trong mắt tất cả đều là ôn nhu.
Thời gian ba ngày, sắc mặt Tử Huyền Diệp sớm đã trở nên tái nhợt như tờ giấy, có thể nhìn thấy được mệnh hắn không còn dài.
Thật lâu sau, Sở Tiếu Tiếu rốt cuộc giật giật mí mắt, mở to mắt ra, đối diện với đôi song đồng vàng bạc kia, đầu có chút ngu đần cười hì hì nói, tay vòng lên cổ Tử Minh Tà, hôn hắn một cái, "Tà, ta rất yêu chàng nha!".
Tử Minh Tà tự nhiên sẽ không khách khí với nàng, tự nhiên tìm đến đôi môi thơm, hai người trên miên hôn nhau nửa ngày, Sở Tiếu Tiếu lại ôm hắn cọ trong chốc lát, mới nhìn tới ba người kia.
Sau đó dời tầm mắt, miễn cưỡng ngáp một cái, đáng thương hề hề nói, "Tà, ta đói bụng!".
"Li Diễm…".
Chốc lát sau, đồ ăn liền được mang lên, Sở Tiếu Tiếu ăn uống no đủ, xoa bụng cảm thán nói, "Làm Vương phi thật sự rất tốt a!" Thật sự là đủ hưởng thụ!
Tử Minh Tà nhéo hai má phấn nộn của nàng, nhíu mày cười nói, "Chỉ có Vương phi nàng mới có thể để cho ta hầu hạ!".
Sở Tiếu Tiếu cười hì hì nói, "Tà, làm Vương phi của chàng thật hạnh phúc!", mắt mở to óng ánh.
Tử Minh Tà khẽ cười một tiếng, đem nàng ôm vào trong ngực, không nói gì, Sở Tiếu Tiếu nhìn về phía ba người kia, thấy Sở Luyến Nguyệt còn chưa tỉnh, Sở Tiếu Tiếu đành vung tay, "Xôn xao" một tiếng, một cột nước thẳng tắp dội lên người Sở Luyến Nguyệt.
"Uh…" Sở Luyến Nguyệt giật giật mắt, sau nửa ngày mới có chút khó khăn mở mắt ra, chậm rãi nhớ lại chuyện trước khi ngất, sắc mặt vốn tái nhợt càng thêm tái, tay hướng về phía bụng mình, đưa nhỏ của nàng không còn…
Chậm rãi quay đầu nhìn về phía Sở Tiếu Tiếu, nhìn thấy nụ cười thản nhiên trên mặt nàng, Sở Luyến Nguyệt trong lòng cừu hận không ngừng tăng lên, vẻ mặt vặn vẹo, hơn nữa bởi vì sắc mặt tái nhợt nhìn qua tựa như ác quỷ.
Sở Tiếu Tiếu không để ý cừu hận của nàng, thản nhiên nói, "Ta hiện tại nghĩ muốn gϊếŧ một người, người nào, ta bây giờ còn chưa nghĩ xong, nhưng vị Thái tử điện hạ kia, còn có vị Hoàng hậu nương nương này, ngươi nói ta nên gϊếŧ ai? Quyết định này liền giao Sở đại tiểu thư ngươi, thế nào?".
Hoàng hậu cùng Tử Huyền Diệp đều có chút kinh sợ nhìn nàng, , biết nàng tuyệt đối nói được làm được, nhưng bọn họ cũng không muốn chết, mặc dù Tử Huyền Diệp đã không còn sống được bao lâu, nhưng hắn vẫn không muốn chết, hắn còn muốn xoay người, còn muốn gϊếŧ Tử Minh Tà, thừa kế ngôi vị hoàng đế, ngôi vị hoàng đế chỉ có thể là hắn!
Sở Luyến Nguyệt trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng mở miệng nói, "Ta không muốn Thái tử ca ca chết!".
Sở Tiếu Tiếu coi như đã sớm biết nàng sẽ lựa chọn như vậy, không có một chút kinh ngạc, chính là miễn cưỡng chơi ngón tay xinh đẹp của Tử Minh Tà, hai mắt nhìn về phía Hoàng hậu, Hoàng hậu hoảng sợ lui về sau, kêu lên sợ hãi, "Không cần… Ta không muốn chết…". Quay đầu nhìn về phía Tử Huyền Diệp, cầu xin nói, "Diệp Nhi… Con cứu mẫu hậu… Dù sao… Dù sao con đã sắp chết… Cứu cứu mẫu hậu…".
Tử Huyền Diệp có chút thương tâm, tuy rằng đã sớm biết mẫu hậu tính toán muốn đường không chỉ vì hắn mà còn vì địa vị bản thân của nàng, nhưng khi nghe lời này, trong lòng hắn vẫn là không nhịn được khổ sở.
Ánh mắt Sở Tiếu Tiếu lộ ra một chút châm chọc, hắn có cái gì khổ sở? Nàng chú ý được rằng lúc Sở Luyến Nguyệt nói ra lời kia, vị Thái tử điện hạ này rõ ràng là thở dài nhẹ nhõm một hơi!
Khẽ cười một tiếng, Sở Tiếu Tiếu miễn cưỡng ghé vào trong lòng Tử Minh Tà, vẻ mặt vô tội nói, "Ta có chút mệt mỏi, nếu không mời Sở đại tiểu thư giúp ta gϊếŧ vị Hoàng hậu nương nương này đi".
"Ta…". Sở Luyến Nguyệt nhìn về phía Hoàng hậu, vẻ mặt u buồn, nàng là mẫu thân của Thái tử ca ca a!
Trong mắt Sở Tiếu Tiếu toát ra một tia thất vọng, nói ra những lời vô tình, "Không được sao? Ta đây cũng chỉ có thể gϊếŧ Thái tử điện hạ rồi…".
Sở Luyến Nguyệt nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng, Sở Tiếu Tiếu căn bản chính là cố ý, không phải nói mệt mỏi sao? Hiện tại lại có khí lực gϊếŧ Thái tử ca ca? Nhưng mặc dù nàng có hận như thế nào, hiện tại người đang ở dưới mái hiên cũng không thể không cúi đầu, cắn răng ngồi dậy, chịu đựng hạ thân đau đớn, chậm rãi hướng về phía Hoàng hậu đi qua, trong mắt mang theo một chút ngưng tọng, có thể ngồi lên vị trí Hoàng hậu, tự nhiên là có chút tu vi, tuy rằng thiên phú của nàng cũng vô cùng tốt, hiện nay đã là nhất giai trung cấp huyền sư, nhưng trạng thái hiện tại của nàng chỉ sợ là rất khó để gϊếŧ Hoàng hậu, nhưng nàng nhất định phải gϊếŧ Hoàng hậu, nếu như không, ai biết cái yêu nghiệt kia khi không hài lòng lại làm ra chuyện gì nữa? Nàng không thể để Thái tử ca ca chết được!
Nàng cũng không biết trong người Tử Huyền Diệp có huyết dẫn, vừa nãy Hoàng hậu nói Tử Huyền Diệp dù sao cũng sẽ chết, nàng cũng không có chú ý, cho nên nàng một lòng thầm nghĩ cách gϊếŧ Hoàng hậu, Tử Huyền Diệp sẽ không phải chết!
Hoàng hậu đề phòng nhìn Sở Luyến Nguyệt, trên người hiện ra ánh áng màu vàng, Sở Luyến Nguyệt nhìn ánh sáng kia, trong lòng cả kinh, không nghĩ tới Hoàng hậu cư nhiên lại có tu vi như vậy, bát giai trung cấp huyền sư, cho dù nàng hoàn hảo không bị thương gì, cũng không thể là đối thủ của Hoàng hậu, huống chi tình huống của nàng đang không tốt, nhưng nàng không có lựa chọn nào khác, "Phượng Nhi…".
Theo sự triệu hồi của nàng, một con phượng toàn thân hắc diễm màu đen xuất hiện trên đỉnh đầu nàng, Sở Luyến Nguyệt xin lỗi nhìn Hoàng hậu một cái, mệnh lệnh nói, "Gϊếŧ nàng!".
Tử Huyền Diệp nhíu mày nhìn, trong mắt tất cả đều là lo lắng, hắn biết mẫu hậu cũng có một Tiên thú, hình như đã tu luyện đến lục giai, mà Phượng Nhi chỉ có tứ giai, Sở Luyến Nguyệt căn bản không bằng Hoàng hậu, Tử Huyền Diệp thần sắc đột nhiên trở nên kiên định, hắn không muốn chết! Thừa dịp Hoàng hậu cùng Sở Luyến Nguyệt giằng co, Tử Huyền Diệp hai tay rất nhanh kết ấn, trong miệng không tiếng động liên tiếp phun ra chú ngữ.
Hoàng hậu nhìn đầu hắc diễm điểu kia, nàng chỉ có thực lực trung cấp huyền sư, không thể đối phó Tiên thú, đang muốn triệu hồi Tiên thú khế ước của mình, đột nhiên ngực đau xót, cúi đầu nhìn xuống, đã thấy ngực mình bị một tia thủy nguyên tố màu đen xuyên thấu, máy móc ngẩng đầu nhìn về Tử Huyền Diệp, trong mắt tất cả đều là đau, nàng thật không ngờ tính kế cả đời, cuối cùng nàng lại chết ở trong tay con của mình.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, Hoàng hậu lại đột nhiên cười ha hả, khóe miệng của nàng máu tươi chảy không ngừng, Tử Huyền Diệp nhìn bộ dáng điên cuồng của nàng, trong mắt có chút áy náy, nhưng lại không chút do dự đem thủ nguyên tố tỏa ra tay, tựa hồ sợ hãi Hoàng hậu không chết hoàn toàn.
Hoàng hậu trừng lớn hai mắt, "Phanh" một tiếng, mặt tái nhợt, đã muốn tắt thở, nhưng hai mắt không nhắm lại.
Sở Luyến Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, thể lực chống đỡ hết nổi yếu đuối ngã xuống, Tử Huyền Diệp nhìn hai mắt mở to của Hoàng hậu, chậm rãi rũ mắt nhìn xuống hai tay mình, một hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về Sở Tiếu Tiếu, vẻ mặt hận ý nguyền rủa nói, "Ngươi chết không tử tế!".
Sở Tiếu Tiếu cười nhạo một tiếng, "Thái tử điện hạ, ta không có bức ngươi động thủ đi?". Chịu không nổi lương tâm khiển trách liền đem sai lầm đổ lên người nàng, dám làm cũng không dám nhận, bất quá chỉ là một người nhu nhược mà thôi!
"Ngươi…". Tử Huyền Diệp hai mắt đỏ bừng nhìn nàng, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt, miệng còn chưa nói đột nhiên cả người run rẩy té trên mặt đất.
Sở Luyến Nguyệt cả kinh, vội vàng đi qua, "Thái tử ca ca… Thái tử ca ca… Ngươi làm sao vậy?". Ngẩng đầu nhìn về Sở Tiếu Tiếu, không thể khống chế được kêu lên, "Ngươi làm gì hắn? Ngươi cái yêu nghiệt này, rốt cuộc muốn thế nào?".
Tử Minh Tà bình tĩnh, hắn biết Sở Tiếu Tiếu không muốn để Tử Huyền Diệp chết đơn giản như vậy, cho nên hắn không ra tay, chính là đôi mắt song đồng vàng bạc kia không ngừng xệt qua huyết qua mũi nhọn, nói rõ thời điểm Sở Luyến Nguyệt chết chỉ sợ cũng sẽ không thể chết một cách thống khoái được rồi!
Sở Tiếu Tiếu thản nhiên nói, "Ngươi là oan uổng ta, ngươi không phải nói báo ứng sao? Cái này kêu là báo ứng! Huyết dẫn là chính hắn chuẩn bị dùng để hại người, nhưng ai lại biết huyết dẫn lại càng thích uống máu của hắn đâu?".
Huyết… Huyết dẫn? Sở Luyến Nguyệt chỉ cảm thấy mê muội, huyết dẫn nàng có nghe qua, trong người Thái tử ca ca thế nhưng có huyết dẫn, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tử Huyền Diệp, Sở Luyến Nguyệt không tiếng động rơi lệ, bị huyết dẫn chui vào trong cơ thể, căn bản không có khẳn năng sống sót.
"A…". Đột nhiên Tử Huyền Diệp thống khổ kêu to ra tiếng, thân thể run rẩy vài lần, rồi không động tĩnh nữa.
Sở Luyến Nguyệt nhìn hắn chăm chú, tay sờ trên mặt hắn, thì thào kêu, "Thái tử ca ca…". Đột nhiên trước mắt đen đi, ngã quỵ ở trên người Tử Huyền Diệp.
Sở Tiếu Tiếu bĩu môi, quay đầu nhìn Tử Minh Tà hỏi, "Tà, ở trong này ngây người lâu như vạy, chàng không thấy nhàm chán sao?".
Tử Minh Tà cười khẽ hôn muôi nàng nói, "Có oa nhi ở đây, ta làm soa có thể nhàm chán?".
Sở Tiếu Tiếu hôn lên mặt hắn, giương giọng kêu, "Li Diễm…".
Li Diễm mở cửa tiến vào, nhìn không chớp mắt, vẻ mặt cung kính chờ phân phó, Sở Tiếu Tiếu vỗ vỗ Tử Minh Tà, "Tà, Li Diễm sẽ không bị dọa phải không?".
Tử Minh Tà thản nhiên nói, "Sẽ không!".
Li Diễm trong lòng nói thầm, cư nhiên lại nghĩ hắn như vậy! Thủ đoạn của chủ tử cũng không kém so với nàng, chuyện tàn nhẫn đến đâu hắn cũng đã xem qua, mới không dễ dàng bị dọa như vậy!
Sở Tiếu Tiếu cũng không nói nhiều, trong mắt xẹt qua tia sáng lạnh, khẩu khí hiển nhiên nói, "Đem Sở đại tiểu thư đuổi về Sở gia, để cho Tử Tâm Vũ bồi bổ cho nàng thật tốt, cũng không thể liền chết như vậy, còn nữa, nói cho Sở Ngự, trờ chơi chính thức bắt đầu".
Tổn thương người của nàng, mỗi một người đểu phải trả giá đắt! Vân Hinh chết, nợ máu của sư phụ, đều phải có người hoàn trả lại!
Vân Hinh… Tuy rằng nàng chỉ gặp mặt một lần thời điểm lúc mới sinh ra kia, nhưng đối với nữ tử ôn nhu kia nàng cũng có một tia quyến luyến, có lẽ đúng thật là máu mủ tình thâm, cũng có lẽ là vì lúc nàng ấy sắp chết lại còn quan tâm đến nàng!
Một chiếc xe ngựa dừng ở đại môn Sở gia, nhận được bẩm báo, Sở Ngự cùng Tử Tâm Vũ ra đón, tuy rằng Tử Minh Tà vẫn rất bề bộn, nhưng đối với mấy người luôn đi theo bên cạnh hắn, Sở Ngữ vẫn có chút ấn tượng, thấy Li Diễm, Sở Ngự nhịn không được nhíu mi, đây là người của Nhị hoàng tử, không phải là muốn mượn sức hắn đấy chứ?
Hắn nghĩ như vậy cũng không có thể nào chỉ trích được, Thái tử bị phế, người bình thường ở vị trí Tử Minh Tà bây giờ, lúc này đều nhờ tầng quan hệ của Sở Tiếu Tiếu mượn sức hắn mới đúng.
Li Diễm ôm quyền thi lễ, không kiêu ngạo không siếm nịnh nói, "Sở gia chủ, tại hạ phụng mệnh Vương phi đem Sở đại tiểu thư đuổi về đây, Vương phi nói để cho Sở phu nhân bồi bổ Sở đại tiểu thư cho thật tốt, còn có, Vương phi để ta thông tri cho Sở gia chủ, trò chơi chính thức bắt đầu!". Thực sự nghe theo lời Sở Tiếu Tiếu căn dặn, đem lời nói của nàng truyền đạt lại.
Nói xong bỏ lại xe ngựa, nhảy lên ngồi vững vàng trên lưng bạch mã, cũng không quản phản ứng của Sở Ngự cùng Tử Tâm Vũ, hướng hoàng cung chạy về.
Sở Ngự nhíu chặt mi, trò chơi bắt đầu? Có ý tứ gì? Sở Tiếu Tiếu đến tột cùng đang làm xiếc gì vậy? Tử Tâm Vũ lấy lại tinh thần, cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, vội vàng vén màn xe lên, nàng mấy ngày nay đều lo lắng cho Sở Luyến Nguyệt, nhưng tại thời điểm mấu chốt, nàng cũng không dám tùy ý tiến cung, chỉ sợ không cẩn thận đem liên lụy đến Sở gia, nay Sở Luyến Nguyệt vừa vặn trở lại.
Nhưng nàng thật không ngờ lại thấy bộ dạng cả người đầy máu của Sở Luyến Nguyệt, trên mặt nguyên bản tươi cười, nháy mắt biến đổi, kinh hoàng kêu lên, "Nguyệt Nhi… Lão gia… Người mau đến xem Nguyệt Nhi…". Tử Tâm Vũ đau lòng nước mắt chảy ra, lúc này mới thật sự suy nghĩ lời nói của Li Diễm, là Sở Tiếu Tiếu! Là nàng hại Nguyệt Nhi thành như vậy, trò chơi chính thức bắt đầu? Trong thời gian sắp tới Sở gia sẽ gặp các loại phiền toái lớn nhỏ, sắc mặt Tử Tâm Vũ trắng bệch, trong lòng tự dưng khủng hoảng, cái tiện loại kiên bắt đầu trả thù!
Ngược lại tự an ủi chính mình là mình suy nghĩ quá nhiều, Sở Tiếu Tiếu làm sao có thể có bản lĩnh lớn như vậy, có thể gây khó dễ cho Sở gia? Phải biết rằng Sở gia là gia tộc đứng đầu Tứ đại gia tộc!
Sở Ngự thấy rõ bộ dáng của Nguyệt Nhi cũng là cả kinh, cái yêu nghiệt kia thật sự làm Nguyệt Nhi bị thương, trong lòng càng thêm hối hận trước kia đã mềm lòng.
…..
Sở Luyến Nguyệt tỉnh dậy, thấy Tử Tâm Vũ đang canh giữ bên cạnh, trong lòng buông lỏng, nhào vào trong lòng nàng khóc lớn, "Nương… Thái tử ca ca đã chết… Hài tử của con cũng không còn… Đều là do cái tiểu yêu nữ kia… Nương… Ngươi nhất định phải báo thù cho con!".
Tử Tâm Vũ trong mắt đều là đau lòng, còn có hận ý thật sâu, cái yêu nghiệt kia, nàng nhất định sẽ gϊếŧ nàng ta! Nương của nàng ta đã hủy đi hạnh phúc của nàng, nay nàng ta lại còn muốn hủy đi Nguyệt Nhi!
Sở Ngự tiến vào thấy một màn này, nhíu mày hỏi, "Nguyệt Nhi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Con nói rõ ràng!".
Sở Luyến Nguyệt một bên rơi lệ, vừa nói Sở Tiếu Tiếu ngoan độc ra sao, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên hận ý.
Sở Ngự kinh ngạc không thôi, Hoàng thượng làm sao có thể đem Thái tử cùng Hoàng hậu giao cho Sở Tiếu Tiếu xử lý? Chẳng lẽ cái yêu nghiệt kia dùng yêu pháp đem Hoàng thượng mê hoặc luôn sao? Hơn nữa, thủ đoạn như vậy… Còn có lời nói Li Diễm chuyển tới, chẳng lẽ Sở gia sắp tới gặp phải chuyện là do nàng?
Sở Ngự trong lòn suy tư có nên tiến cung gặp Tử Kình Thiên hay không, xem thật hư thế nào, nếu Hoàng thượng cũng bị mê hoặc, Sở gia liền thật sự xong rồi!. "Nguyệt Nhi, con trước hết nghỉ ngơi cho tốt".
Tử Tâm Vũ lau lệ, cưỡng chế bất an trong lòng, an ủi nói, "Nguyệt Nhi, đừng sợ, con đã về nhà, trước hãy ngủ một giấc cho tốt".
Nhìn bóng dáng Sở Ngự cùng Tử Tâm Vũ rời đi, Sở Luyến Nguyệt yên lặng rơi lệ, trong lòng âm thầm thề, Thái tử ca ca… Ta nhất định sẽ vì người báo thù! Còn có đứa nhỏ!
Ngày thứ hai, sáng sớm Sở Ngự tiến cung gặp Tử Kình Thiên, nhưng lại không nghĩ rằng chậm một bước, Tử Kình Thiên cư nhiên biến mất vô tung, chỉ còn lại một đạo thánh chỉ.