Q2 – Chương 17: Ngâm phi

Chương 17: Ngâm phi

Editor: Bách Phi Yên

"Xuy" ''Phanh"

Dựa vào năng lực cảm giác cường đại, Sở Tiếu Tiếu vừa chuyển cổ tay, U linh nháy mắt bò lên cổ của người phía sau đánh lén nàng, ngón trỏ khẽ phác, U linh nháy mắt thắt chặt, cổ người nọ liền giống như đậu hủ, dễ dàng bị bẻ nát.

Sở Tiếu Tiếu lẳng lặng đứng, trong lòng có chút nghi hoặc, làm sao có thể chỉ có một người ? Bây giờ sương mù dày đặc quấy nhiễu tầm mắt của nàng, hẳn là phải có một đám người nhân cơ hội đánh lén nàng mới đúng ? Chẳng lẽ người bài bố cơ quan lại thiện lương như vậy ?

Đang nghĩ thì tiếng ''Ong ong..'' từ bốn phương tám hướng truyền đến, thế nhưng lại là…ma phong! Khoé miệng Sở Tiếu Tiếu không ngừng co giật, ma phong trời sinh là tiên thú, thế nhưng ở đây ít nhất là một đoàn, thật sự là…..xa xỉ!

Vốn nghĩ rằng rèn luyện thân thủ chính mình một chút, không ngờ nhanh như vậy đã giải quyết xong lũ ma phong này, cho nên Sở Tiếu Tiếu không dùng Ngũ Hành nguyên tố, chỉ dùng u linh từ từ gϊếŧ.

Ma phong là linh thú vô hệ, kỹ năng là phóng thích gai độc, phần đuôi chứa chất độc, hơn nữa lại vô cùng sắc nhọn, sau khi phóng thích có thể dài ra trong nháy mắt, đối với người dưới tôn cấp không thể bố trí kết giới có uy hϊếp rất lớn, nhất là khi gặp được một đám ma phong, hơn nữa theo cấp bậc tăng lên, đuôi của ma phong cũng sẽ trưởng thành theo, càng thêm sắc nhọn.

Linh thú ngoại trừ công kích bằng nguyên tố và kỹ năng công kích bên ngoài, thân thủ bình thường cũng rất linh hoạt, mặc dù một vài linh thú có thân thể cồng kềnh cũng không ngoại lệ, nhưng mà lại gặp Sở Tiếu Tiếu, thân thủ này căn bản không đủ nhìn, bố trí xong một tầng kết giới, ngăn cản gai độc, sau đó giống như ném quả bí đao, nơi u linh đi qua, luôn có vài ma phong bị cắt thành mấy phần.

Bay lên cao rồi tung ra một chưởng, nơi chưởng phong đi qua, sương mù dày đặc nhanh chóng tản ra, nhìn phía dưới thi thể ma phong không toàn vẹn, lại nhìn ma phong còn lại đang run rẩy, Sở Tiếu Tiếu không nói gì, như vậy thì rèn luyện thân thủ thế nào ? Nhíu nhíu mày, nghĩ nếu như có cơ hội, đi tìm bảy cấm địa lớn cũng tốt. U Minh cấm địa cũng là một trong bảy đại cấm địa, lúc trước nếu không phải bởi Long Kí đúng lúc phát hiện Tử Minh Tà, trong đó nguy hiểm không chỉ như vậy, nhưng mà bọn họ nếu muốn xông qua đi cũng sẽ không quá khó khăn.

Sương mù dày đặc rất nhanh che lại tầm mắt, Sở Tiếu Tiếu cũng không để ý, trực tiếp thả ngũ linh hỏa, một phen đem ma phong còn lại thiêu sách sẽ, ''Ai…..Thiếu một chút, còn chưa có ăn no!" Đột nhiên truyền đến âm thanh, làm cho Sở Tiếu Tiếu khóe miệng co rút, ''Tiểu Hắc, ngươi khi nào thì chạy đến đây ?''

Tiểu Hắc xoa xoa bụng, lười biếng nói, ''Nhiều linh hồn như vậy, hương vị cũng là tuyệt nhất!" Nó ngửi được mùi vị này nên liền đi ra!

Hương vị? Linh hồn có hương vị gì ? Sở Tiếu Tiếu nhìn bụng của Tiểu Hắc, ăn nhiều như vậy thế mà vẫn đói, đúng là cấp bậc càng cao ăn càng nhiều!

Lúc này sương mù dày đặc tự động tản ra dần, Sở Tiếu Tiếu thấy rõ ràng nàng đang đứng trong một hoa viên, mà trong hoa viên tất cả đều là mảnh mạn châu sa hoa đỏ như máu, nhịn không được nhíu mày, dễ dàng như vậy liền vào được? Như thế nào cảm thấy giống như là có người có ý cho vào ? Nhìn một phiến lớn mạn châu sa hoa, Sở Tiếu Tiếu híp mắt, linh khí thật là nồng đậm, thực thoải mái!

Lúc này sương mù dày đặc tự động dần dần tản ra, Sở Tiếu Tiếu thấy rõ nàng thân ở địa phương là một cái hoa viên, mà trong hoa viên tất cả đều là một mảnh đỏ như máu mạn châu sa hoa, nhịn không được nhíu mày, dễ dàng như vậy liền vào được? Như thế nào cảm thấy như là có nhân cố ý cho đi? Nhìn này nhất đại phiến mạn châu sa hoa, Sở Tiếu Tiếu mị hí mắt, hảo nồng đậm linh khí, thực thoải mái!

''Ha ha……Thích không ?'' Âm thanh yêu kiều mềm mại, ôn nhu vang lên, vừa nghe liền khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Sở Tiếu Tiếu đảo mắt nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử tuyệt sắc đang đứng cách đó không xa, da thịt trong suốt, đôi mắt sáng ngời, cánh mũi hơi vểnh, đôi môi đỏ tươi ướŧ áŧ hơi cong lên, mê người đến cực điểm.

Sở Tiếu Tiếu híp mắt, hỏi, ''Ngươi để ta vào ?''

Nữ tử nhìn nàng một cái, khẽ cười nói, ''Ta nếu không để ngươi đi vào, nơi này của ta chỉ sợ sẽ bị ngươi làm hỏng!''

Sở Tiếu Tiếu cười nhưng không nói, đá đá vào bên chân Tiểu Hắc, ý bảo nó có thể tìm địa phương khác để kiếm ăn, Tiểu Hắc cũng biết không còn linh hồn mà bắt, tiêu sái đung đưa hai bước, sau đó liền thấy nó đột nhiên biến mất trong hư không.

Thấy một màn này, nữ tử chỉ thản nhiên nhíu mày, tuy rằng Tiểu Hắc có chút quỷ dị, nhưng mà nàng chỉ cho rằng nó là một linh thú quý hiếm, thấy nó đột nhiên biến mất chỉ cho là nó đã trở về không gian khế ước mà thôi.

Sở Tiếu Tiếu nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên hỏi, ''Ngươi là Ngâm Phi ?''

Trong mắt nữ tử khó nén được kinh ngạc, ''Làm sao ngươi biết ?'' Ngoại trừ Kình Thiên cùng Minh Tà, những người khác đều không biết nàng còn sống.

Sở Tiếu Tiếu nhìn nữ nhân yêu diễm như mạn châu sa hoa, vừa dừng lại vừa nói, ''Tà từng nói, mẫu phi hắn thích mạn châu sa hoa''

''Minh tà?'' Thượng Quan Ngâm nhìn về phía Sở Tiếu Tiếu, tò mò hỏi, ''Ngươi là ai ?

Lời của nàng vừa cất lên, liền vang lên một giọng nói hờn giận, ''Oa nhi….."

Sở Tiếu Tiếu đảo mắt nhìn lại, liền thấy Tử Minh Tà bình tĩnh đi tới, đi theo phía sau là Nghiêm Dịch, ''Tà, ngươi làm sao vậy ?'' Thấy thế nào có vẻ rất khó chịu?

Tử Minh tà duỗi cánh tay, đem kéo nàng vào trong lòng, gắt gao đè thắt lưng của nàng, trong mắt tỏa ra nguy hiểm, ''Nàng nói xem ta làm sao ?''

Sở Tiếu Tiếu hơi sợ, nuốt nước bọt, ''Ta….Ta làm sao mà biết?'' Trong đầu lại càng không ngừng chuyển động, nghĩ xem mình làm chuyện gì chọc hắn tức giận, nhưng mà suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được.

"Không biết?'' Đảo mắt nhìn về phía Nghiêm Dịch, lạnh giọng hỏi, ''Hắn là ai vậy?''

''Hắn? À, Hắn tên Nghiêm Dịch, từ giờ trở đi chính là người của ta'' Nhìn sắc mặt hắn càng thêm âm trầm, Sở Tiếu Tiếu rốt cuộc ý thức được vấn đề ở trên người Nghiêm Dịch, lập tức sửa miệng, ''Hắn về sau sẽ là thuộc hạ của ta''

''Hừ'' Trong mắt Tử Minh Tà như cũ có chút hờn giận.

Hắn trở lại Lăng Tiêu Điện không thấy nàng, nghe báo nàng đi ra ngoài, liền đi ra ngoài tìm, cuối cùng gặp được Nghiêm Dịch canh giữ ở bên ngoài cấm địa, chủ động nói cho hắn, Sở Tiếu Tiếu đã đi vào Cấm địa, hắn tự nhiên muốn hỏi một một chút về thân phận của Nghiêm Dịch, Nghiêm Dịch nói rằng, ''Ta tên là Nghiêm Dịch, về sau chính là người của chủ nhân''

Nghiêm Dịch là loại người nào Tử Minh Tà biết rõ ràng, đệ tử của Nghiêm Thanh Thanh – Nghiêm gia chủ, hoàn toàn mặc kệ mọi chuyện bên ngoài. ngay cả mặt mũi của Nghiêm Thanh Thanh cũng không nhất định sẽ cho, nay thế nhưng lại chủ động nói mình là người của Sở Tiếu Tiếu, thật sự là làm cho hắn không thể không hoài nghi.

Nàng tùy tiện đi một vòng, thế nhưng đều có thể lôi ra một nam nhân, thật đúng là làm cho hắn lo lắng. Sở Tiếu Tiếu thấy sắc mặt hắn không tốt, vội vàng nắm trụ mặt hắn, hôn lên môi, lấy lòng nói, ''Đừng nóng giận….Ngươi nhìn Nghiêm Dịch, vừa già vừa xấu như vậy, ta làm sao có thể thích hắn?'' Cùng Tử Minh Tà so sánh, Nghiêm Dịch già hơn một chút, xấu hơn một chút, cho nên không phải là nàng nói lung tung.

Khóe miệng Nghiêm Dịch không ngừng co rút, hắn còn chưa đến bốn mươi tuổi, rất già sao? Hơn nữa hắn cũng không thấy mình rất xấu ??

''Xì……'' Trong lòng Ngâm phi rất áy náy với đứa con này, nhưng mà thấy một màn này lại nhịn không được cười ra tiếng, cái gì áy náy đều bị tạm thời quăng sang một bên.

Tử Minh Tà nhìn về phía nàng, gật gật đầu, ''Mẫu Phi'' Giọng nói thản nhiên xa cách, rõ ràng là mẫu tử nhưng lại như người lạ.

Ngâm Phi dừng cười, trong mắt mang theo một tia lệ quang, là nàng có lỗi với hắn! Thầm nghĩ chính mình trốn ở chỗ này trốn tránh mọi chuyện, không có bận tâm đến hắn sinh tồn thế nào trong hoàng cung.

Sở Tiếu Tiếu nhìn Ngâm phi, trong lòng cảm thán, nữ nhân trẻ tuổi như vậy, thế mà lại là mẹ chồng của nàng!

Tử Minh Tà đảo mắt nhìn về người trong lòng, nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, nhìn bộ dáng nàng giận mà không dám nói gì, trong mắt mang theo mỉm cười, ''Ngươi chạy đến cấm địa này làm cái gì?''

Sở Tiếu Tiếu trừng mắt nhìn hắn một cái, nàng không phải chỉ thu một thủ hạ sao? Như thế nào lại khiến cho nàng giống như hồng hạnh vượt tường? Tệ nhất là ngay cả chính nàng đều cảm thấy có chút đuối lý, hừ một tiếng, rầu rĩ nói, ''Đương nhiên là tới tìm bảo bối!''